Editor: shinoki
Một thanh âm non nớt cực nhỏ từ bên ngoài truyền vào.
Động tác Cung Âu hôn Thời Tiểu Niệm cứng đờ, con ngươi cực sâu, giọng âm ách, "Thời Tiểu Niệm, em có nghe thấy tiếng gì không?"
"Hình như là tiểu Quỳ." Thời Tiểu Niệm xuống khỏi đùi Cung Âu, tinh ý nghe.
Quả nhiên, tiếng gõ cửa cực nhỏ.
Giống như tiếng quả đấm nhỏ đập trên cửa.
Sau đó liền nghe được một thanh âm nhỏ hơn truyền tới, "Pa, Pa."
Cung Âu chợt đứng lên, đi tới cửa liền mở cửa ra.
Bên ngoài cửa, Phong Đức và chuyên gia trẻ sơ sinh dẫn một đám người giúp việc đứng ở nơi đó, người người tươi cười rạng rỡ, thấy cửa mở ra, tất cả mọi người cung kính cúi đầu với hắn, "Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, tiểu Quỳ tiểu thư biết gọi ba rồi."
Một đám người đông đúc.
Tiếng kêu rung trời.
Từ Băng Tâm đứng ở một bên mỉm cười nhìn bọn họ.
Ở cửa, tiểu Quỳ bị tiếng kêu làm cho chấn động, đặt mông ngồi dưới đất, đôi mắt u mê nhìn bọn họ, chớp chớp mắt.
"Các ngươi nói gì?"
Thân thể Cung Âu chấn động một cái, trầm giọng hỏi.
Phong Đức cười nói, "Chúc mừng thiếu gia, Tịch phu nhân mới vừa dạy tiểu Quỳ tiểu thư vài câu, tiểu Quỳ tiểu thư liền biết gọi ba."
Nghe được tiếng ‘ba’, tiểu Quỳ ngồi dưới đất, tay nhỏ bé nắm cằm mình, trong miệng phát ra thanh âm nhu mềm, "Pa, pa."
Cung Âu cúi đầu xuống, khó tin nhìn con gái mới chín tháng của mình.
Thời Tiểu Niệm nghe vậy cũng không khỏi đi tới cửa, không dám tin nhìn con gái trên đất, tiểu Quỳ lên tiếng, người thứ nhất lại là Cung Âu.
" Này! Con gọi lại một tiếng đi!"
Cung Âu nói với tiểu Quỳ.
Tiểu Quỳ u mê nhìn bọn họ, không hiểu chuyện, dĩ nhiên không phối hợp.
Cung Âu không có biện pháp với trẻ con, dứt khoát quay về phía đám người Phong Đức nói, "Các ngươi nói lại lần nữa!"
Phong Đức cùng đám người giúp việc lập tức cúi người 90 độ, " Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, tiểu Quỳ tiểu thư biết gọi ba rồi."
"Nói lại!"
Cung Âu nghe thần thanh khí sảng.
" Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, tiểu Quỳ tiểu thư biết gọi ba rồi."
Mọi người cúi người.
"Tiếp tục!"
Trên mặt Cung Âu tất cả đều là đắc ý.
" Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, tiểu Quỳ tiểu thư biết gọi ba rồi."
Mọi người lại cúi người.
Vẫn chưa xong.
Không phải con gái lên tiếng sao, đến nỗi như vậy?
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn Cung Âu, đang muốn nói gì đó, Từ Băng Tâm bên kia cười nói, "Tiểu Niệm, vừa nãy các con ở trong sân thì tốt rồi, lúc ở trong sân, tiểu Quỳ phát âm còn chính xác hơn."
Nói xong, Từ Băng Tâm nhìn Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Âu, tóc dài và quần áo đều có chút xộc xệch, áo sơ mi còn bị cởi ba, bốn cúc áo, may là chưa mở nhiều, không có lộ cảnh xuân ra ngoài.
Môi Thời Tiểu Niệm đỏ lên, hơi sưng, nhìn một cái cũng biết hai người ở trong thư phòng đã làm gì.
Biểu tình trên mặt Từ Băng Tâm có chút đờ đẫn.
Cung Âu cuống cuồng sai người giúp việc đi khắp nơi tìm Thời Tiểu Niệm, người giúp việc còn vừa tìm vừa khóc, kết quả chính là tìm con gái bà vào thư phòng để... Thiệt là, người trẻ tuổi nóng tính vậy sao?
Không đợi được đến tối sao?
Bỏ qua lần đầu tiên con gái mở miệng.
Thấy biểu tình của Từ Băng Tâm, Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn mình, nhất thời mặt cháy sạch, rối tinh rối mù, Cung Âu cũng phát hiện dáng vẻ cô không ổn, lập tức đứng chắn trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Thật may không có ai nhìn thấy thứ không nên nhìn nếu không, hắn sẽ móc mắt đám người này!
"Các ngươi đi xuống đi."
Cung Âu lạnh lùng nói.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức lập tức mang người rời đi, Từ Băng Tâm không nhìn nổi, lắc đầu đi ra.
Thời Tiểu Niệm núp sau Cung Âu vội vàng cài cúc áo lại, mặt nóng như bị thiêu cháy, "Đều tại anh, em đã nói đừng làm loạn rồi."
"Trách cái gì, muốn trách thì trách con gái em ấy."
Cung Âu nói, môi mỏng câu lên độ cong đắc ý, cúi người ôm tiểu Quỳ từ dưới đất lên, ôm có chút cứng ngắc.
Bình thường hắn không ôm con gái, so với nói không biết, nói không dám còn đúng hơn.
Bởi vì đứa bé quá nhỏ.
Bây giờ tiểu Quỳ lớn hơn một chút xíu, Cung Âu mới hơi đánh bạo ôm một chút.
Tiểu Quỳ được hắn ôm, chép miệng nhỏ, con ngươi đen sâu kín chuyển loạn nhanh như chớp, nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút.
"Sao con bé không lên tiếng?"
Cung Âu cau mày hỏi, có chút bất mãn.
Mới vừa rồi còn gọi.
"Con nít cần dạy bảo." Thời Tiểu Niệm cài chắc cúc áo, kéo kéo tay tiểu Quỳ, dời lực chú ý của cô bé lên người mình, "Ba, gọi ba đi."
"Pa pa."
Tiểu Quỳ nghiêm túc nhìn Thời Tiểu Niệm tái diễn khẩu hình miệng.
Phát âm không chuẩn, nhưng Cung Âu rất hài lòng, ôm tiểu Quỳ nói, "Con gái của Cung Âu anh rất thông minh, chín tháng đã biết nói!"
"..."
Trẻ con chín tháng biết lái miệng nói một chút như vậy, không phải chuyện kì lạ gì.
Cái này cũng đáng để hắn kiêu ngạo như vậy sao?
Thời Tiểu Niệm nghĩ như vậy, thấy Cung Âu vẫn nhìn con gái chằm chằm, con ngươi chuyển vòng, cô bỗng nhiên nghĩ, Cung Âu bây giờ cố chấp đến ai cũng không quan tâm, chỉ quan tâm một mình cô.
Nếu như có thể để cho Cung Âu quan tâm đến con gái càng ngày càng nhiều, vậy bệnh tình của hắn sẽ tiến triển tốt.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm nắm tay nhỏ bé của tiểu Quỳ, cố làm vẻ ghen tị nói, "Thiệt là, thảo nào mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, thời gian em ở cạnh con bé còn nhiều hơn anh, con bé lại mở miệng gọi anh trước, xem ra, con bé tương đối thích anh."
Cô cho là Cung Âu sẽ nói tiếp một câu: Đó là đương nhiên.
Kết quả, Cung Âu chuyển tầm mắt tới trên mặt Thời Tiểu Niệm, cặp mắt đen nhìn cô chằm chằm, trầm thấp nói, "Tình nhân kiếp trước của anh là em! Vậy không được để cho con gái gọi anh, sau này chỉ được nói mẹ trước mặt con bé!"
"..."
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng như vậy, cô hoảng thần vội vàng nói, "Nhưng bây giờ con bé tương đối gần gũi với anh a, hay là, sau này anh dành nhiều thời gian ở cạnh con bé, để tiểu Quỳ mở miệng gọi em nha."
Cung Âu nhìn cô một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu, " Ừm, có thể."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, hôn tay tiểu Quỳ một cái.
Cung Âu ghen tỵ nhìn cô, "Anh cũng muốn hôn."
" Được."
Thời Tiểu Niệm tự nhiên đưa tay tiểu Quỳ cho hắn, Cung Âu lướt mặt qua tay cô bé, cúi đầu hôn Thời Tiểu Niệm.
Tiểu Quỳ trợn tròn mắt nghiêm túc nhìn bọn họ, hồi lâu sau, cô bé từ bĩu môi.
...
Ý.
Ca-nô lái đi trên mặt hồ, Mộ Thiên Sơ đứng một mình trên ban công, thấp mắt nhìn mặt hồ bên ngoài, nghe tiếng động cơ ca-nô.
Ánh mặt trời chiếu vào người hắn.
Gió lạnh thổi tới, mang theo hơi lạnh.
Bỗng nhiên, trên vai hắn có thêm áo khoác.
Mộ Thiên Sơ quay đầu, Thời Địch đứng trước mặt hắn, đôi mắt dè dặt nhìn hắn, lui về phía sau hai bước, giống tư thái của một người giúp việc.
Dù cho cô mặc quần áo đẹp hơn nữa, đắt tiền hơn nữa, tạo hình cho cô giống như trước đây, nhưng linh hồn cô đã hoàn toàn thay đổi, luôn là bộ dáng dễ dàng bị hoảng sợ.
Thời Địch đi vào phòng, chỉ chốc lát sau liền mang thuốc và cốc nước ra.
"Thiên Sơ, tới giờ uống thuốc rồi."
Cô thấp giọng nói, như ruồi muỗi lên tiếng.
Mộ Thiên Sơ nhìn thuốc, không nói gì, cũng không có động tác.
Thời Địch thấy hắn như vậy, giống như nghĩ đến cái gì đó, tay run run, sợ sệt nhìn hắn, "Thiên Sơ, em không làm gì thuốc cả, em không dám, em thật không dám nữa."
Cô cho rằng Mộ Thiên Sơ nghĩ đến chuyện cô đã từng đổi thuốc cho hắn.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, cười nhạt, nói, "Anh không nghi ngờ em."
Nói xong, Mộ Thiên Sơ nhận lấy cốc nước uống thuốc.
Thấy vậy, Thời Địch thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đã sợ đến toát mồ hôi, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, trong mắt không che giấu được thâm tình cùng ái mộ.
Thời Tiểu Niệm cho rằng bây giờ Thời Địch đang giả bộ, hắn từng nghe thuộc hạ nói hình dáng Thời Địch trong điện thoại, hắn cũng cho là như vậy.
Nhưng khi đưa Thời Địch trở lại, Thời Địch gầy như que củi, trong mắt tràn đầy hoang mang, bất an, lúc nhìn thấy hắn, cô thậm chí xấu hổ đến trốn dưới gầm bàn.
Bắt đầu từ một khắc kia, Mộ Thiên Sơ biết Thời Địch thật sự đã thay đổi.
Đúng vậy, bọn họ đều đã thay đổi, Thời Địch có thể không thay đổi sao?
Mộ Thiên Sơ đưa tay ôm cô vào trong ngực, Thời Địch run lẩy bẩy, cũng không dám ôm hắn, mặc cho hắn ôm.
"Xuống nghỉ ngơi đi, anh không gọi thì em đừng lên." Mộ Thiên Sơ rất nhanh liền buông cô ra, nhàn nhạt nói.
"Vâng."