Editor: shinoki
Đối với đứa con trai này, Thời Tiểu Niệm có lúc thật không biết nên làm sao ứng đối, cô vừa muốn nói, Cung Quỳ đã xông tới, kéo tay Cung Diệu đi ra bên ngoài, "Đi rồi đi rồi, chơi với nhau rồi, môn học có cái gì tốt làm, ngươi một làm bài ta liền tim đập rộn lên, ta liền chơi không sung sướng liễu!"
"Cung Quỳ, chú ý mình đích lời nói."
Cung Diệu rút tay mình về, lạnh lùng nhìn em gái mình, nghiêm trang dạy dỗ.
"Ai nha, đi rồi đi rồi, cùng đi rồi."
Cung Quỳ mặc kệ Cung Diệu nói gì, bất chấp tất cả lôi cậu đi.
Chân mày Cung Diệu cau chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra không vui.
Thời Tiểu Niệm vội vàng đi lên trước, đè bả vai Cung Diệu lại, thấp mắt nhìn cậu, "Con thật không muốn đi ra ngoài chơi sao? Không muốn biết một chút về phong thổ nhân tình ở đây sao? Không muốn nhìn S thị có gì sao? Đây đối với bài tập của con có ích đi, con không thể chỉ vùi đầu học đúng không? Nên đi xem thế giới bên ngoài."
Cung Diệu ngước mắt lãnh đạm nhìn về phía cô, suy tính cái gì là phong thổ nhân tình, sau đó hướng cô cúi thấp đầu, " Được."
"Tốt rồi, quá tốt rồi! Chúng ta đi thôi!"
Cung Quỳ vui vẻ nhảy cỡn lên.
Thời Tiểu Niệm mang cặp sinh đôi ra cửa, đặc thù lớn nhất của Trung Quốc so với các nước khác chính là có rất nhiều người, nhất là hai đứa trẻ được nuôi ở Cung gia, Cung Quỳ thấy khắp phố người hưng phấn rêu rao, Cung Diệu lại có vẻ vô cùng gò bó, đôi tay nhỏ bé xuôi ở bên người mặt không thay đổi đi theo các cô đi tới đi lui.
Khí trời quang đãng, thích hợp ra ngoài du ngoạn.
Thời Tiểu Niệm mang bọn nhỏ đến khu vui chơi thiếu nhi, đây là thiên đường thuộc về bọn nhỏ, nhưng Cung Diệu tiểu công tử hiển nhiên thích phá hư bầu không khí.
"Holy, ngồi ngựa gỗ quay tròn đi."
"Con nuôi một con ngựa tên là Shirley, nó có thể băng qua rừng rậm, con này không được."
"Holy, con thích con này gấu không? Mẹ mua cho con."
"Trong khu săn bắn Ba Nhĩ có gấu thật, cái mắt này chẳng qua là pha lê."
"Holy, cho con kẹo đường."
"Ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, cảm ơn ý tốt của mẹ, con không muốn ăn."
Đối mặt với bộ mặt lạnh lùng, tư thế dò xét toàn bộ trẻ con trong khu vui chơi của Cung Diệu, Thời Tiểu Niệm lặng lẽ thu kẹo đường lại, há miệng cắn một cái, hỏi, "Con không thích chỗ này sao?"
"Cung Quỳ thích là được, con chỉ nhìn một chút."
Cung Diệu lạnh lùng nói, ngước mắt nhìn Cung Quỳ đang ngồi ngựa gỗ xoay tròn, bảo tiêu ở quanh bảo vệ Cung Quỳ, Cung Quỳ hưng phấn hướng bọn họ vẫy tay, "Mom! Holy! Hai người cũng chơi đi! Tới đây, tới đây, tới đây!"
Cung Quỳ thật trẻ con.
Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn Cung Diệu, lặng lẽ cắn kẹo đường, cậu chẳng qua là ra đời sớm hơn Cung Quỳ mấy phút mà thôi.
Quá già cũng quá lạnh lùng.
Không biết giống ai.
Trong đám người náo nhiệt, Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Diệu, điện thoại di động trên người rung mấy cái, cô một tay cầm kẹo đường, một tay cầm điện thoại lên nhìn một cái, ánh mắt ngưng trệ.
Đó là một tin nhắn ngắn gửi tới từ một chuỗi số dài ——
He came back.
Hắn đã trở lại.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn cái tin nhắn ngắn này, ngây người hồi lâu.
Ai lại nhắn cho cô tin này?
Ai trở lại? Cung Âu sao?
Thời Tiểu Niệm lập tức gọi lại cho chuỗi số kia, sau khi ‘tút tút’ mấy tiếng đường dây được nối thông.
"Ngươi là ai?"
Thời Tiểu Niệm hỏi thẳng, giọng không nhịn được mang theo chất vấn.
"..."
Cung Diệu nghe được giọng cô không đúng, ngước mắt nhìn về phía cô.
Thời Tiểu Niệm đang đứng trước ngựa gỗ xoay tròn, kẹo đường trong tay rớt xuống, không nghe thấy đầu bên kia đáp lại, chân mày không kiềm được cau lại, thanh âm tức giận, "Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn nói gì?"
"Hi, đã lâu không gặp."
Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai cô.
"Mona?"
Thân thể Thời Tiểu Niệm chấn động, thật không tưởng tượng nổi, cô và Mona bao năm không gặp, nhưng cô còn có thể nhận ra giọng của đối phương.
"Xem ra tôi đã để lại ấn tượng sâu trong trí nhớ của cô." Mona ở bên kia cười nói, giọng lộ ra tư thái cao ngạo như thường lệ.
"Cô nhắn tin đó là có ý gì? Ai trở lại?"
Thời Tiểu Niệm hỏi tới.
"Còn có thể là ai chứ? Tôi biết cô chờ hắn bốn năm, toàn thế giới đều bị sự thâm tình của cô làm cảm động, tất cả mọi người đều chúc phúc các người có một màn gặp lại lãng mạn. Nhưng tôi hết lần này tới lần khác đều không, tôi cho cô biết tin tức này, trong lòng cô hẳn rất sung sướng đi." Mona châm chọc cười.
"Cô biết anh ấy ở đâu đúng không? Nói cho tôi! Anh ấy ở đâu?"
Thời Tiểu Niệm ưu tư kích động hét lên, thanh âm đặc biệt lớn.
Du khách bên cạnh rối rít nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trên mặt đều mang vẻ nghi ngờ.
"A a." Mona khẽ cười, chậm rãi nói, "He came back."
Thanh âm của cô ta quyến rũ, từng âm thoát ra từ giữa môi.
Nói xong, Mona cúp điện thoại.
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn điện thoại của mình, không cam lòng tiếp tục gọi lại, Mona đã tắt máy, tiếp theo, dãy số kia biến thành số không.
Mona biết tung tích Cung Âu?
Cô không phải không hoài nghi Mona, cô đã từng bán căn phòng của mẹ để thuê người theo dõi Mona, nhưng không có kết quả.
Sau đó Mona yêu người đàn ông Mỹ đó, vì vậy cô buông tha Mona.
Tại sao Mona đột nhiên gọi cho cô.
He came back.
Mona nói lời này là có ý gì?
Cung Âu trở về sao?
Hắn thật sự đã trở lại sao?
"Mẹ tìm hắn?" Cung Diệu ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn túc lãnh, hoàn toàn không có vẻ ngây thơ hồn nhiên.
" Ừ." Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, khổ sở cười cười, " Xin lỗi, mang các con đi ra ngoài chơi còn tiếp điện thoại người khác."
Đây là người làm mẹ như cô không đúng.
"Xét về phương diện pháp luật, một người bất ngờ không rõ tung tích sau bốn năm có thể nhận định tử vong." Cung Diệu nhìn cô mặt không thay đổi nói, "Một người không thể ẩn núp trên thế giới im hơi lặng tiếng, nhất là một doanh nhân, hắn cần ra ngoài hoạt động, kiếm tiền, kiếm ăn. Hơn nữa, khi đó hắn có thể bị bắt cóc mà mất tích, mẹ phải chuẩn bị tâm lý, hắn đã bị giết."
"..."
"..."
"Holy, con bao nhiêu tuổi?"
Ngắn ngủi mấy câu nói, một đứa trẻ 5 tuổi nói chuyện pháp luật với cô, bàn về chuyện sinh tồn cùng với bắt cóc giết người.
"..." Cung Diệu hờ hững nhìn cô, không nói gì.
"Có phải con cũng rất quan tâm ba không?"
Thời Tiểu Niệm không tin một đứa bé có thể thuận miệng nói ra nhiều thứ như vậy, trừ phi cậu luôn yên lặng quan tâm.
"Chẳng qua là con muốn khuyên mẹ đừng ngây thơ như vậy." Cung Diệu hướng cô cúi thấp đầu, lãnh đạm nói.
Ngây thơ.
Con trai nói cô ngây thơ.
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm xuống bên người cậu, nhìn cậu nói, "Nhưng lần này không phải mẹ ngây thơ, mẹ cảm giác được, hắn rất nhanh sẽ xuất hiện."
Cung Diệu chuyển mắt nhìn về phía cô, tròng mắt đen thâm thuý.
Thời Tiểu Niệm cười không được tự nhiên, con trai khẳng định lại nói cô ngây thơ đi.
...
Chơi cùng cặp sinh đôi một ngày, nói thật, là chơi cùng Cung Quỳ cả ngày, Cung Diệu không có hứng thú với loại khu vui chơi thiếu nhi này, chẳng qua là đứng ở bên cạnh xem.
Hoàng hôn.
Lúc trở về, Cung Quỳ lại vừa ý xe đạp kiểu mới trang trí đầy hoa, muốn Thời Tiểu Niệm chở cô bé về.
Cung Diệu tiểu công tử dĩ nhiên là khinh thường loại hoạt động này, vì vậy ngồi trên xe một đường nhìn các cô.
"Oa, con rất thích hoa a!" Cung Quỳ đứng trên chỗ để chân, vui vẻ đến quên hết tất cả, "Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của con!"
Thời Tiểu Niệm đạp xe, trên người mặc áo lông thật dày, đầu đội một chiếc mũ sáng màu, tóc dài theo gió bay về phía sau, đạp xe vào khu khoa học kỹ thuật, tia sáng ửng đỏ rơi vào trên hàng cây, trong gió tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt.
"Holy! Holy!" Cung Quỳ vẫy vẫy tay với Cung Diệu đang ngồi trên xe, "Chơi đạp xe rất vui a!"
Cung Diệu lạnh lùng mặt không cảm xúc.
"Ai nha." Cung Quỳ nắm hoa tươi rung đùi đắc ý cảm khái, "Holy thật không giống trẻ con."
"..."
Cặp sinh đôi này thật là...
Thời Tiểu Niệm đạp xe quẹo vào hành lang trưng bày tranh, ngước mắt nhìn về phía trước, phía trước cao ốc N.E có không ít người ăn mặc quần áo thẳng thớm bưng rương đồ đi ra ngoài, mang lên xe.
Phóng viên truyền thông không ngừng dò hỏi.
Động tác cũng quá nhanh, giờ đã khuân đồ.
"..."
Thời Tiểu Niệm đạp chân chống xe, nhìn đám người ồn ào bên kia.
Hôm nay cô đã gọi điện thoại cho Cung gia, nói bọn họ chậm một chút, Mona có thể biết tung tích của Cung Âu, nhưng Cung gia vẫn thờ ơ.
Bọn họ vẫn muốn tịch thu N.E, không muốn để kinh tế tổn thất nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn cao ốc N.E, ánh mắt ảm đạm, cô từng ở nơi đó bầu bạn cùng Cung Âu một thời gian dài, nhìn hắn làm việc, nhìn hắn quên mình nghiên cứu sản phẩm mới, bây giờ tất cả đều kết thúc.
"Mom, làm sao không đạp nữa?"
Cung Quỳ nghi ngờ hỏi.
Xe ô tô đi theo cô dừng lại.
"Thấy chỗ đó không?" Thời Tiểu Niệm đưa ngón tay chỉ vào cao ốc N. E, "Đó là vương quốc của ba con."
Nhưng nó ngã xuống rồi.
Nó sắp không còn tồn tại.
"Vậy Dad có ở bên trong không?" Cung Quỳ mặt đầy mờ mịt hỏi.
"Bây giờ ba không có ở đây."
Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói.
"Vậy ba ở đâu?" Cung Quỳ ngẹo khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
Theo câu này, đám huyên náo trước cao ốc N.E càng nghiêm trọng hơn, nhóm luật sư xách từng rương văn kiện lên xe, các phóng viên giơ mic xông lên.
"Xin hỏi một chút, N.E sẽ bị bán sao? Sẽ bán cho ai? Giá sẽ là bao nhiêu?"