Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu sửa sang lại văn kiện nhìn cô, "Không phải nói muốn xem pháo bông sao?"
"Em cho là anh nghe không được." Hắn bận rộn như vậy.
"Anh không phải người điếc."
Cung Âu thu văn kiện vào túi công văn, đẩy cửa xe ra xuống xe, đi tới bên cửa xe của Thời Tiểu Niệm, mở cửa xe cho cô, một tay để ở nóc xe, "Xuống xe."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, bước xuống xe.
Đây là một đoạn đường yên tĩnh.
Cung Âu lẳng lặng đi cùng cô về phía trước, giầy giẫm trên đất phát ra âm thanh trầm thấp.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu.
Trong bầu trời đêm, pháo bông nở ra hình dáng hoa mĩ nhất, tràn đầy không khí năm mới.
Đây là cái Tết đầu tiên Thời Tiểu Niệm cảm thấy mong ngóng.
"Chúng ta tìm thời gian trở về đế quốc pháo đài trang trí một chút đi. Ăn tết phải có chút bầu không khí tết."
Thời Tiểu Niệm nói.
Đáp lại cô là một mảnh yên lặng.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu dừng bước, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm, trên mặt góc cạnh rõ ràng không giận không vui.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm liền hiểu, "Anh không có thời gian sao?"
"N.E còn chưa đi vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện đang chờ anh xử lý. Nếu như em muốn trang trí, để người làm làm là được rồi." Cung Âu trầm thấp nói.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt định định nhìn hắn.
"Không thể bồi em, em không vui à?"
Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi.
Thời Tiểu Niệm chớp mắt, sau đó có chút gượng gạo cười một tiếng, "Cung Âu, bốn năm qua anh thay đổi thật nhiều."
"Đổi chỗ nào?" Cung Âu thấp mâu nhìn cô.
"Thành thục, lý trí."
Trước kia hắn không lý trí như vậy, một khi hắn nhớ cô liền chạy về nhà, hoặc là kéo cô vào phòng họp cùng.
Trước kia hắn không phân chuyện công, chuyện riêng, không có phép tắc gì.
"Nghe giống một lời khen."
Cung Âu hài lòng câu môi.
"Còn có anh biết khống chế tâm tình của mình, tối nay lúc anh đến hành lang trưng bày tranh, em sợ anh không phân tốt xấu mà đánh cậu nghiên cứu sinh kia một trận." Thời Tiểu Niệm tận lực để giọng mình nhẹ một chút.
Nghe vậy, tròng mắt đen của Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, "Cậu ta bao nhiêu tuổi, anh bao nhiêu tuổi, tranh giành người yêu với một học sinh cũng quá không đầu óc."
Thời Tiểu Niệm cười.
Cho nên hắn càng ngày càng lý trí, hắn thực sự trở thành một người bình thường, người trưởng thành thành thục.
Cô nâng mắt ngắm bầu trời, pháo bông càng ngày càng thưa thớt.
"Đã nói thay đổi tốt, vậy không tốt ở đâu?"
Thanh âm trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, thấp giọng nói, "Không có a."
"Không có thì em sẽ không có bộ dáng mặt đầy tịch mịch." Điểm này hắn nhìn ra được, "Nói đi, không nên giấu ở trong lòng, anh không phải là Cung Âu trước kia, sẽ không cãi lộn đập bàn."
Bây giờ suy nghĩ một chút, trước kia hắn là một con quỷ tính khí nóng nảy.
Thời Tiểu Niệm đưa lưng về phía hắn mà đứng, không dám nhìn mặt hắn, "Vậy em nói thật nhé?"
"Nói."
"Bây giờ anh quá lý trí, lý trí đến thiếu một thứ." Thời Tiểu Niệm thẳng thắn nói.
"Cái gì?"
Tròng mắt đen của Cung Âu đổi sâu.
"Tình người, đúng, chính là tình người." Thời Tiểu Niệm chà xát hai tay lạnh, "Anh không nên đối xử với cha nuôi như vậy, trong bốn năm anh không ở đây, ông ấy vì anh bỏ ra rất nhiều, ông ấy lấy hết tiền dưỡng lão, bán tất cả tài sản của mình để tìm anh."
Nhưng ở trong mắt hắn, Phong Đức chỉ là một quản gia, là một người làm.
Phong Đức nhất định sẽ cảm thấy trái tim băng giá a.
"Là em quá hành sự theo cảm tính."
Cung Âu nói, giọng trầm thấp lãnh đạm.
"Em hành sự theo cảm tính?"
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về phía hắn, có chút ngạc nhiên.
"Không thể phủ nhân trong bốn năm qua Phong Đức quả thật bỏ ra rất nhiều, trong chuyện tình cảm, em gọi ông ta một tiếng cha nuôi cũng không có gì, nhưng rất nhiều chuyện đi trái quy định sẽ trở nên rất khó khăn, cần gì phải phiền toái như vậy, Phong Đức cũng không để ý có gọi một tiếng này hay không." Cung Âu nói.
"Nhưng trước kia anh..."
"Anh biết, đổi lại là trước kia, anh nhất định sẽ theo em, em muốn cái gì anh cũng cho ngươi, nhưng cũng bởi vì như vậy, giữa chúng ta mới khổ cực, bởi vì cái gì anh cũng làm trái quy định." Cung Âu thấp mâu nhìn cô, từng chữ từng chữ từ tính, "Trước kia anh căn bản không cho em được sự ổn định, nhưng bây giờ anh có thể cho em, anh biết làm sao để lót một con đường yên ổn cho chúng ta mà không phải là bất chấp ánh mắt của cả thế giới khăng khăng làm theo ý mình, kết quả em đã thấy rồi đó."
Hắn từng thân bại danh liệt.
Hắn từng xa cô rất lâu.
"..."
Thời Tiểu Niệm phát hiện mình không nói ra lời, một câu cũng không phản bác được hắn.
"Đối với tương lai của chúng ta anh đã có kế hoạch tốt nhất." Cung Âu một tay lau mặt cô, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu kín kia đầu độc cô, "Những gì Cung Âu trước kia không cho em được, anh có thể cho em, anh biết, em cần cuộc sống yên ổn, một mái nhà yên ổn."
"..."
Đúng vậy.
Cô cần cuộc sống yên ổn, một mái nhà yên ổn.
Hắn là hiểu rõ cô như vậy, nhưng vì sao, cô không vui nổi chứ?
"Em nhìn xem em vẫn chưa vui."
Cung Âu cau mày lại, kéo cô vào trong ngực, để cho cô tựa vào ngực mình, tay đặt trên đầu cô, trầm thấp nói, "Có trách anh hai ngày nay không ở cùng em không, chờ một chút chờ N.E đi vào nề nếp, anh sẽ có thời gian ở cùng em."
" Vâng."
Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn gật đầu, ôn nhu tựa vào người hắn, ngước mắt nhìn bầu trời, trên đó đã không còn pháo bông, chỉ còn lại bóng tối và những chấm nhỏ thưa thớt.
...
Đêm khuya.
Cung Âu trở lại khách sạn còn xử lí công việc một hồi lâu, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn gõ nhanh trên bàn phím, đôi tròng mắt đen đối mặt với màn hình máy tính lợi hại đến mức không để cho cô quấy rầy.
Làm việc xong, Cung Âu cơ hồ là vừa lên giường liền ngủ.
Thời Tiểu Niệm nằm trong ngực hắn vòng tới vòng lui làm sao cũng không ngủ được.
Cô từ trên giường ngồi dậy, rời phòng, rót cốc nước đi sang phòng khách, không bật đèn, chỉ có cửa sổ sát đất thu ánh sáng từ bên ngoài.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống sàn nhà trước cửa sổ sát đất, hai tay nắm cốc nước ấm, đôi mắt ảm đạm vô thần.
Cô chưa từng nghĩ, Cung Âu trở lại cô sẽ có tâm trạng như này.
Là cô quá tham lam sao?
Rõ ràng cô muốn Cung Âu đi chữa bệnh, nhưng khi hắn chữa khỏi bệnh trở lại, cô vô ý thức tìm kiếm hình bóng cũ trên người hắn.
Hai người rõ ràng ở chung một chỗ, nhưng thật giống như có một cái hào rộng ở giữa bọn họ.
"..."
Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa sổ sát đất, ngắm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Cô nhắm mắt lẳng lặng dựa vào cửa sổ sát đất, cô cảnh cáo mình, không được suy nghĩ nhiều, cô chỉ phải nghĩ, hắn trở lại, hắn là sống lại.
Không có gì quan trọng hơn so với còn sống.
Mọi thứ đều không quan trọng, chỉ cần hắn còn sống, sống thật tốt.
Không sai, chính là như vậy.
Ánh mặt trời rơi vào phòng, trong TV truyền tới âm thanh.
"Cuộc đời của thiên tài khoa học kỹ thuật đã định sẵn tràn đầy huyền bí, ngài ấy xuất thân từ quý tộc, tự lập nên kì tích trong giới khoa học kỹ thuật, thoái hôn với đối tượng liên thân để đính hôn với cô gái mình yêu, giờ lại chết đi sống lại, chuyện liên quan tới Cung Âu trong bốn năm qua không có ai là không hiếu kì, rốt cuộc ngài ấy đã đi đâu, làm gì? Mọi thắc mắc sẽ được giải đáp trong cuộc họp phóng viên ở N.E."
Tiếng của hoạt náo viên trong chương trình tin tức vang lên.
Cung Âu từ trong phòng tắm đi ra, tròng mắt đen quét về phía TV, hoạt náo viên đang hướng về phía ống kính nói, "Tôi tin rất nhiều phái nữ mong đợi đón chờ câu chuyện tình của Cung Âu, câu chuyện tình yêu của ngài ấy như một đồng thoại hoàn mỹ, làm một cô gái khổ sở chờ đợi vương tử trở về trong bốn năm, chắc hẳn hôn lễ của Cung Âu cũng là hôn lễ đồng thoại."
"..."
Cung Âu lạnh lùng nhìn màn hình, cầm điều khiển tắt TV, nhìn lướt qua ga giường chỉnh tề, xoay người đi ra ngoài.
Trên mắc còn treo áo lông của Thời Tiểu Niệm.
Hắn tìm mấy phòng, cuối cùng đi vào phòng bếp, mùi thơm thức ăn từ bên trong bay ra.
Hai tay Thời Tiểu Niệm đeo găng cách nhiệt, bưng một đĩa cá hấp, vừa quay người liền thấy Cung Âu đứng ở cửa, cô mỉm cười, "Dậy rồi à? Ăn sáng đi."
Cung Âu đi tới, tròng mắt đen nhìn bàn ăn phong phú, chân mày nhíu lại lộ vẻ bất mãn, "Đây đều là em làm? Sau này không nên làm loại này chuyện vặt này."
"Em cho là anh sẽ thích đồ ăn em làm."
Nụ cười Thời Tiểu Niệm nhất thời có chút cứng ngắc, đặt đĩa cá lên bàn.
"Anh chưa nói là không thích." Cung Âu nhìn cô nói, ngồi xuống trước bàn ăn, "Trước kia anh bắt em làm đồ ăn cho anh là con người cố chấp của anh, bây giờ anh đã khỏi bệnh, làm sao có thể để vị hôn thê của mình xuống bếp, em cũng không phải là người giúp việc của anh."
"Không sao, được phục vụ anh ngày ba bữa em cảm thấy rất vui."
Thời Tiểu Niệm tháo bao tay ra, ngồi xuống đối diện hắn.
Cung Âu ngước mắt nghễ cô một cái, "Trước kia em chính là bị anh ngược thành quen, nấu cơm có cái gì vui?"
"Nga."
Thời Tiểu Niệm cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, dùng mắt quan sát Cung Âu, Cung Âu ưu nhã gắp thức ăn bỏ vào giữa môi, cũng không có ý chê, đều nhất nhất ăn, nhưng không quét sạch giống như trước đây, thậm chí còn bảo cô ăn nhiều một chút.