Editor: shinoki
Nơi đó rất đẹp, thích hợp vẽ thực vật.
Nghe vậy, Cung Âu chuyển mắt nhìn cô một cái, không nói gì, trực tiếp lái đi.
Ở trên xe Cung Âu bề bộn nhiều việc như cũ, trên đường bắc bộ loan, trong lòng Thời Tiểu Niệm thầm đếm, Cung Âu tổng cộng gọi mười cuộc điện thoại, tất cả đều là giao phó chuyện công việc.
Hắn bề bộn nhiều việc.
Thật bề bộn nhiều việc.
Xe chậm rãi lái vào Bắc Bộ loan, xa xa chỉ nhìn thấy một bãi cát trắng, nước biển chảy xuôi, từng khối kiến trúc đặc biệt khiến Cung Quỳ phát ra thanh âm thán phục.
"Con thích nơi này!"
Cung Quỳ rất dễ dàng thích rất nhiều thứ.
" Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, đẩy cửa xe ra xuống xe, một cơn gió đông lạnh thổi qua, cô vội vàng túm chặt áo khoác trên người, sau đó ôm Cung Quỳ và cung Diệu.
Cung Âu đi xuống lại bắt đầu gọi điện thoại.
Nhiếp ảnh gia mang theo máy ảnh, giá đỡ, bắt đầu thử máy, tìm vị trí chụp.
Thời Tiểu Niệm lấy dụng cụ vẽ từ trong cốp xe ra, nhìn bốn phía tìm chỗ thích hợp để vẽ, cặp sinh đôi đi theo cô tới một nơi gió tương đối nhỏ, cô lấy giá vẽ ra, bắt đầu lắp ráp.
"Dự án toàn bộ tin tức thời đại còn có một chút vấn đề, tạm thời gác lại. Ngoài ra, phần kia..."
Cung Âu cầm điện thoại đứng ở một bên nói, chuyển mắt cái mâu, trong tầm mắt là bãi cát trắng, gió biển thổi từ từ, Thời Tiểu Niệm khom người lắp giá vẽ, hai đứa bé đứng bên cạnh cô, ánh mặt trời chiếu xuống cát là một mảnh màu vàng, mái tóc dài của cô tung bay đón gió, nhuộm một tầng vàng nhàn nhạt, nổi bật lên làm da vô cùng trắng nõn.
Hắn trong lúc bất chợt mất thanh, trầm lặng nhìn trước mắt hình ảnh.
Không biết Cung Quỳ nói gì, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cười lên, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng, răng trắng đến chói mắt.
"..."
Cung Âu lẳng lặng đứng ở nơi đó, đột nhiên cảm giác ngực trống đi gì đó.
Hắn chuyển mắt liền thấy nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh máy, Cung Âu đưa tay kéo nhiếp ảnh gia đến cạnh mình.
Nhiếp ảnh gia bực bội nhìn hắn một cái, lại đi điều chỉnh máy.
Cung Âu lại kéo hắn.
Nhiếp ảnh gia lại vùi đầu điều chỉnh máy.
Cung Âu thu điện thoại lại, duỗi tay ra nhắm ống kính máy quay về phía Thời Tiểu Niệm, sau đó mặt lạnh bước đi.
"..."
Nhiếp ảnh gia mặt đầy mờ mịt.
Ách.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cung Âu hướng bọn họ đi tới, Thời Tiểu Niệm đang vặn đinh ốc, Cung Âu nhíu mày, "Anh tới rồi."
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn.
"Em có biết lắp không? Lắp giá vẽ cũng sai."
Cung Âu đi tới, tháo đồng hồ đeo tay xuống, tự nhiên đưa cho cô, sau đó bắt đầu lắp giá vẽ.
Thời Tiểu Niệm nhận đồng hồ sửng sốt mấy giây, đứng ở một bên nhìn hắn làm việc, thao tác của Cung Âu cũng không tệ lắm, lắp rất nhanh, Cung Quỳ không thích chờ đã chạy dọc bãi cát.
"Hừ —— "
Cung Âu đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nhìn sang liền thấy đầu ngón tay của Cung Âu bị đâm rách, lộ ra giọt máu đỏ tươi, phía trên bị một mẩu gỗ nhỏ cắm vào.
Thời Tiểu Niệm lập tức đi tới nắm tay hắn, "Sao lại bị gỗ đâm?"
"Vô tình."
Cung Âu lạnh lùng nói.
"Có mang hòm y tế không?"
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn.
Ánh mắt lo lắng của cô thẳng tắp đụng vào mắt hắn, cổ họng Cung Âu xiết chặc, lạnh lùng nói, "Ai đi ra ngoài vẽ thực vật còn mang hòm y tế."
"Anh không cho cha nuôi đi theo, cái gì cũng không chuẩn bị tốt." Thời Tiểu Niệm cau mày lại, chuyển mắt nhìn đám bảo tiêu, nói, "Các anh giúp tôi trông chừng cặp sinh đôi, chúng tôi đi một chút sẽ trở lại."
"Vâng."
Bọn bảo tiêu gật đầu.
"Đi với em."
Thời Tiểu Niệm kéo tay Cung Âu rời đi.
"..."
Thương nhẹ chút xíu thôi mà.
Cung Âu muốn rút tay về, rồi sau đó lại từ bỏ, mặc cho cô dẫn mình đi về phía trước.
Máu trên tay hắn càng lúc càng nhiều.
Thời Tiểu Niệm vừa đi vừa cẩn thận rút mảnh gỗ ra, dùng khăn giấy bịt vết thương, tay siết chặt tay hắn đi lên từng bậc thang.
"Đi đâu?"
Cung Âu trầm thấp hỏi.
"Em biết hòm y tế ở đâu, đi thôi."
Thời Tiểu Niệm kéo tay hắn đi lên, chim biển bay qua, lưu lại một chuỗi tiếng hót trong trẻo.
Cung Âu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, mặc cho cô kéo hắn đi.
Thời Tiểu Niệm mang Cung Âu tới phòng tân hôn của bọn họ, "Anh ngồi trên ghế sa lon chờ một chút, em đi lấy hòm y tế."
Phòng tân hôn này rất lớn, lớn đến có chút trống trải.
Tròng mắt đen của Cung Âu nhìn lướt qua chung quanh, nhìn Thời Tiểu Niệm đi tới trước một cái tủ lấy hòm y tế trở lại, hắn lập tức thu hồi ánh mắt, ngồi xuống trên ghế sa lon, nhấc một chân, lười biếng mà cao ngạo.
"Vết thương ngoài da không cần băng bó, không cần thiết, lãng phí thời gian."
Cung Âu lãnh đạm nói.
"Em biết theo ý của anh hôm nay đi ra ngoài chơi đều là lãng phí thời gian, cho nên cũng đừng ngại lãng phí thời gian một chút nữa."
Thời Tiểu Niệm cầm hộp y tế ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm một chai rượu thuốc ra, mở nắp chai, một mùi gay mũi bay ra.
Cô cầm kẹp bông lên, đổ thuốc vào, nghiêm túc xoa xoa trên vết thương của hắn, "Đau không?"
"Không đau."
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, ngay cả chân mày một chút cũng không nhíu.
Thời Tiểu Niệm chuyên tâm dồn chí xử lý vết thương cho hắn, nhẹ nhàng thổi một cái, sau đó dán băng dán cá nhân cho hắn, hỏi, "Có bị dán chặt không?"
"Tại sao đối với anh tốt như vậy?"
Giọng trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, mặt hắn gần ngay trước mắt, cô có thể cảm giác được hô hấp của hắn phất qua.
"Không phải em chỉ muốn Cung Âu kia thôi sao, mặt lạnh với anh hết lần này tới lần khác, giờ sao lại băng vết thương cho anh?" Cung Âu hỏi, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Điện thoại vang lên.
Cung Âu cầm điện thoại lên liếc mắt một cái, sắc mặt nhất thời chìm xuống.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, nhàn nhạt nói, "Băng xong rồi."
Cô đứng lên muốn đi.
"Ngay cả lời cũng không muốn nói nhiều với anh?"
Thanh âm của Cung Âu bỗng nhiên trở nên lạnh.
Đến tột cùng là ai không muốn mở miệng nói chuyện?
Bao nhiêu lần, cô đều phải nhìn bóng lưng của hắn.
Thời Tiểu Niệm mím môi, ngón tay vuốt tóc, ngồi yên bên người hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong suốt nhìn hắn, "Bốn năm qua anh sống ra sao?"
Đáp án này, cho tới bây giờ cô vẫn chưa biết.
"Ở trong mắt em, bọn anh là hai người đúng không? Anh và mình trước kia."
Cung Âu đột nhiên hỏi, thanh âm lạnh lùng, tròng mắt đen thâm thúy.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, môi hơi giương ra, không nói ra lời.
"Không nói gì là anh đã đoán đúng." Cung Âu khoác tay lên đầu gối, tròng mắt đen âm trầm nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, từ trên ghế salon đứng lên, " Đúng, ở trong mắt em, các người giống như hai cá thể khác biệt, một người dạt dào tình cảm, một người lạnh lùng từ trong ra ngoài."
Đây là hai thái cực.
Cung Âu lạnh mặt nói, "Em thích tên hoang tưởng kia?"
Không phải cô mở miệng hỏi trước sao, tại sao lại biến thành cô phải trả lời rồi?
Thời Tiểu Niệm nhìn tròng mắt đen của hắn, sau đó gật đầu, " Đúng, lúc em yêu anh ấy cũng biết anh ấy bị hoang tưởng."
Cung Âu ngồi trên ghế sa lon, ngực trào lên một trận khác thường.
"Hắn từng làm em bị thương." Hắn trầm giọng nói, giống như thầy giáo dạy học sinh, "Trong trí nhớ của anh phần lớn là thấy em khiếp sợ, ánh mắt sợ hãi, em luôn dùng ánh mắt đó nhìn anh phát bệnh."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
Trong trí nhớ của hắn phần lớn là thấy ánh mắt đó của cô sao?
Sở dĩ năm đó lúc hắn rời đi trong đầu chỉ nghĩ đến cô khiếp sợ, sợ hãi sao?
"Đấy là em lo lắng."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Nếu như hôm nay ngồi ở chỗ này vẫn là Cung Âu đó, em vẫn sẽ sợ hãi." Cung Âu trầm thấp nói.
"Em sẽ không."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Dù hắn có cầm dao đâm vào tay người khác?"
"..."
Đầu ngón tay Thời Tiểu Niệm run lên.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, nhìn ngón tay mình, hồi lâu sau, hắn ngẩng mặt lên nhìn vào khuôn măt bất an của cô, nói từng chữ từng chữ, "Em thích cái gì ở hắn? Hắn hành hạ em? Bao bọc em đến gió thổi không lọt, không cho em bất kì không gian cá nhân nào? Không phải em ghét nhất là không có tự do sao ? Hắn đặt tất cả sự chú ý lên người em, không có tinh lực phân phối vào việc khác, cho tới khi có người phản các người, hắn cũng không bảo vệ được em, hắn là một kẻ hèn nhát, ngay cả năng lực tự vệ cũng không có."
"..."
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn hắn.
"Những nhược điểm của hắn anh cũng không có, có anh ở đây, em vĩnh viễn có thể sống dưới cánh chim, gió cũng không thổi tới em." Cung Âu nói, ánh mắt thâm trầm, "Nếu em đủ thông minh, em hẳn biết lựa chọn thế nào."
Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn hắn, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy.
"Những lời này là Mona nói với anh sao, cô ta nói với anh, trước kia anh hèn yếu?" Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được Mona động tay động chân, "Cung Âu, không phải như vậy, ban đầu anh không nên tìm Mona chữa bệnh."
Nhất định là Mona đã làm gì đó, hắn mới trở nên lạnh nhạt như vậy.
"Em cho rằng bằng một Mona có thể đùa bỡn anh?" Cung Âu lạnh lùng nói, "Đây là tự mình phán đoán."
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm ngây người.
"Bất kể là Cung Âu trước kia hay là Cung Âu bây giờ, đều nhất trí cho rằng cái đó... Không được, hắn phải biến mất." Cung Âu lạnh lùng nói.
"Không phải như vậy!"
Thời Tiểu Niệm có chút kích động nói ra.
Cung Âu từ trên ghế salon đứng lên, tròng mắt đen nhìn cô, "Tịch Tiểu Niệm, đừng làm loạn nữa, chúng ta kết hôn đi."
Thanh âm của hắn cực kỳ nguội lạnh.
Lạnh đến không có một chút cảm tình.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao đề tài đột nhiên lại nhảy tới kết hôn.
Cung Âu đi từng bước một về phía cô, Thời Tiểu Niệm theo bản năng lui về phía sau, một mực thối lui đến cột, lưng dán lên.
Hắn nâng tay lên tùy ý đặt trên đỉnh đầu cô, thấp mắt nhìn chằm chằm cô, giọng trầm thấp, "Anh biết bây giờ em đang tìm cách để cho Cung Âu trước kia trở lại."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngước mắt có chút ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Hắn biết?
Cô chỉ cần hắn trở lại một chút xíu là tốt rồi.
"Anh mới vừa nhận được tin, thì ra chiều nay em hẹn hẹn bác sĩ tâm lý, nội dung hẹn trước chính là bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng chữa trị thành công và hậu quả thất bại." Cung Âu thấp mắt nhìn cô, "Em nghĩ gì vừa liếc qua liền hiểu ngay."