Editor: shinoki
"Tịch tiểu thư, Y tiên sinh bảo tôi chuyển lời ngài ấy vô cùng áy náy, làm cô lo lắng, sợ hãi một ngày, thật xin lỗi." Vưu Y nói.
"Không sao, không sao." Thời Tiểu Niệm nói liên tục, bây giờ cô thật không thèm để ý những thứ này, cô quay đầu nhìn cửa lớn đóng chặt, "Vậy bao giờ cửa chỗ chúng tôi mới được mở ra?"
Hỏi xong, bên kia lại trầm mặc mấy giây.
Thanh âm của Vưu Y vang lên ngay sau đó, mang một nụ cười châm biếm, "Y tiên sinh nói không được, trễ lắm rồi, ngài ấy mời hai vị ở tạm biệt thự một đêm."
"Cái gì?" Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới câu trả lời sẽ là như vầy, còn muốn hỏi thêm, bên kia đã cúp máy, "Này này này?"
Điện thoại cúp.
Thời Tiểu Niệm mặt đầy mờ mịt, còn muốn nhốt bọn họ cả đêm?
Đây thật là...
"Xem ra là em tự mình đa tình." Cung Âu một tay đè trên lưng ghế sa lon, thân thể nghiêng về phía cô, khuôn mặt anh tuấn ép tới gần cô, con ngươi thâm thúy, "Người ta không phải muốn theo đuổi em, chỉ là muốn để em ngủ với anh mà thôi."
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn hắn.
Lúc này điện thoại Cung Âu vang lên, là Phong Đức gọi tới, Cung Âu trực tiếp tiếp nhận, thanh âm hưng phấn của Phong Đức truyền tới, "Thiếu gia, tiểu Quỳ tiểu thư và Holy thiếu gia đã về! Không bị thương chút nào, tôi đã kiểm tra kĩ, thân thể cũng không có gì, hai người đã ngủ rồi."
Còn chưa tới mười phút.
Trở về.
Trở về thì tốt.
Thời Tiểu Niệm đến giờ phút này hoàn toàn thả lỏng, ngã về sau, hai tay che mặt, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Cặp sinh đôi của cô không sao.
Cặp sinh đôi của cô bình an.
"Biết rồi."
Cung Âu lãnh đạm nói, liếc Thời Tiểu Niệm một cái.
Cô ngã ở nơi đó, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng mắt cong tựa như trăng lưỡi liềm, muốn bao nhiều vui vẻ thì có bấy nhiêu vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm hôm nay bị người đùa bỡn như một con khỉ nguyên cả một ngày.
"Vậy thiếu gia, tôi dẫn người đi đón hai người a." thanh âm của Phong Đức vang lên.
Nghe nói như vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức ngồi dậy tiến tới hướng về phía điện thoại nói, "Đúng vậy, cha nuôi, cha cho người mang đồ theo, chỗ này được lắp hệ thống chống trộm cao cấp, có thể phải phá cửa."
Nếu không bọn họ không ra được.
"Không cần." thanh âm nguội lạnh của Cung Âu vang lên bên tai cô, "Phong Đức, ông không cần tới, tôi hơi mệt, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ông tới đón tôi."
"Tại sao?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu trực tiếp cúp điện thoại, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, "Không phải em không nỡ truy cứu Y tiên sinh kia sao? Làm hỏng cửa nhà người ta coi sao được."
"Em đền hắn."
"Nga." Cung Âu nhàn nhạt đáp một tiếng, mặt anh tuấn trực bức trước mắt cô, "Nhưng anh đã bảo Phong Đức đừng tới, làm sao giờ?"
Giọng hắn trầm thấp mà hấp dẫn, lãnh đạm, khiến người ta không đoán được ý đồ thực sự của hắn.
Cả ngày Thời Tiểu Niệm cũng quá kinh tâm động phách, đến lúc này đầu óc đã hoàn toàn chết, cô theo bản năng nói, "Vậy anh gọi điện cho nhân viên? Bây giờ Internet có rất nhiều phục vụ."
"Nga."
Cung Âu lại đáp một tiếng, đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay cô, trực tiếp thả vào ly nước trên bàn trà.
Điện thoại trong nháy mắt bị nước ngập.
"Anh làm gì vậy?"
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt.
"Thử xem tính năng chống nước của điện thoại N.E thế nào." Cung Âu cầm ly nước lên, lắc ly nước giống như ly rượu đỏ, nhìn nước lắc thành độ xinh đẹp cong.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, cũng không biết nên làm gì.
Hồi lâu sau, Cung Âu lấy điện thoại ra, màn hình không sáng nữa, Cung Âu ném điện thoại vào trong thùng rác, "Thật là đáng tiếc, không có Cung Âu anh ở N.E, ngay cả điện thoại cũng kém."
Nói xong, Cung Âu từ trên ghế salon đứng lên, vươn vai một cái, xoay người rời đi.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn ly nước, rồi lại nhìn điện thoại của mình trong thùng rác, không khỏi ôm đầu.
Cung Âu đây là muốn làm gì?
Không giải thích được.
Đau đầu, đầu thật là đau.
Thời Tiểu Niệm từ trong thùng rác nhặt lại điện thoại, ấn vào bên trái, ấn vào bên phải, màn hình cũng không sáng lên nữa, cô còn muốn trở về gặp cặp sinh đôi, Cung Âu người này làm việc thật là trước sau như một không thể tưởng tượng nổi.
Y tiên sinh nhốt bọn họ ở chỗ này là vì bồi dưỡng tình xảm.
Vậy hắn nhốt mình ở chỗ này...
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, bỗng nhiên hoảng hốt hiểu ra, Cung Âu là cố ý tạo cơ hội ở chung với cô qua đêm sao?
LSsao Cung Âu trước kia làm việc trực tiếp, muốn cùng cô ở chung một chỗ liền khiêng đi không nói nhảm; Cung Âu bây giờ làm việc lại ngoằn ngoèo như vậy?
"Uống nước, uống thuốc."
Một thanh âm lạnh lùng truyền tới.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt, Cung Âu đứng bên người cô, trên tay có một ly nước đang bốc hơi nóng.
"Em cho là anh đi ngủ." Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn hắn.
"Uống thuốc."
Cung Âu nói.
" Ừ." Sauk hi Thời Tiểu Niệm biết ý đồ của hắn cũng không tức giận, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cô đưa tay lấy lọ thuốc từ trong túi ra, đổ từng viên thuốc thả vào trong miệng, nhận lấy ly nước uống.
Cô ngửa đầu một cái, Cung Âu sờ trán cô, chân mày hắn nhíu lên, "Còn hơi nóng, vào phòng ngủ."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu yên lặng nhìn hắn.
Không biết có nên cảm ơn Y tiên sinh chơi trò này không, quan hệ của cô và Cung Âu thật đã khá hơn nhiều, từ sáng đến giờ, hắn một đường che chở cô, chăm sóc cô, cõng cô vẽ, một khắc cửa đóng lại xông vào cộng khổ cùng cô.
Ngày trước, cô cũng không dám tưởng tượng Cung Âu khỏi bệnh sẽ làm chuyện như vậy.
"Đi thôi."
Cung Âu trầm thấp nói.
" Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, uống xong ly nước nóng, đứng lên đi tới thang lầu, tay đè đầu đau.
"Có thể đi không?" Cung Âu hỏi, tròng mắt đen nhìn chằm chằm dáng vẻ lảo đảo lắc lư của cô.
"Có thể, bây giờ em cảm thấy rất tốt."
Chỉ cần người cô quan tâm bình an, cô cũng rất tốt.
Thời Tiểu Niệm đi lên lầu, tay Cung Âu từ sau lưng cô đưa tới, ôm eo cô, con ngươi Thời Tiểu Niệm nhanh hạ, môi mím thật chặt, tùy hắn ôm mình đi lên.
Hoàn cảnh trong biệt thự không quen, cửa sổ cũng đóng kín, chỉ có hai người bọn họ.
Bầu không khí rất kỳ quái, mập mờ.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn mặt Cung Âu, động tác của hắn cũng là quan tâm đi, mặc dù không nhiệt liệt điên cuồng với cô như trước, nhưng cái dạng này cô cũng hài lòng.
Còn vấn tính cách đề...
Bất kể tính cách biến thành dạng gì, Cung Âu vẫn là Cung Âu, sức khỏe của hắn là quan trọng nhất, nếu như đây là trạng thái hắn khỏi bệnh, cô sẽ tiếp nhận.
Chẳng qua là có thể hoàn toàn yêu tính cách này không, Thời Tiểu Niệm cũng không biết, đi một bước nhìn một bước đi.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm trở về phòng, Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn chung quanh một cái, khàn khàn hỏi, "Anh ngủ ở phòng nào?"
"Anh cũng chưa nói muốn ngủ chung giường với em, em đã sợ anh như thế? Không quái dị sao, chúng ta đã có hai đứa con rồi." Cung Âu không vui nhìn cô một cái, thanh âm vừa bất mãn vừa lạnh, lạnh đến tựa như hàn băng.
"Em sợ lây bệnh cho anh mà."
Thời Tiểu Niệm thấp giọng nỉ non.
"..."
Nghe vậy, chân mày Cung Âu vặn một cái, thiếu chút nữa đã quên rồi, hôm nay cô bị tai nạn xe cộ cộng thêm viêm phổi, cơ thể chi nhiều hơn thu, hắn lại còn không để Phong Đức tới đón bọn họ.
Chết tiệt.
Đều tại Y tiên sinh kì lạ kia, vô duyên vô cớ làm bà mối.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng, cởi áo lông trên người xuống, nằm xuống giường, vừa nằm xuống cô cảm thấy toàn thân buông lỏng, "Vậy em ngủ trước, Cung Âu."
" Ừ."
Cung Âu nhìn cô một cái, đường nét gương mặt kéo căng, xoay người đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng hắn đi xa, bỗng nhiên ý thức được có thể qua đêm nay, khoảng cách giữa cô và hắn lại bị kéo ra, không thể nào sống chung lâu như vậy.
"Cung Âu."
Cô không nhịn được lên tiếng gọi hắn lại.
Cung Âu dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô, "Sao?"
"Em không ngủ được, có thể nói chuyện với em không?" Thời Tiểu Niệm hỏi, dò xét nhìn hắn.
Cô rất sợ nhìn bóng lưng xoay người của hắn.
Cung Âu nhìn cô, lạnh lùng nói, "Tịch Tiểu Niệm, em sẽ không cho là anh là câu chuyện gối đầu của em chứ?"
"Bây giờ anh bị nhốt ở đây, cũng không có chuyện gì làm, không phải sao?"
Thời Tiểu Niệm nói.
"Anh có thể call video để sắp xếp nhân viên làm việc." Hắn nhiều việc lắm.
"Vậy cũng được."
Thời Tiểu Niệm sờ mũi một cái, không cưỡng cầu nữa.
Vứt bỏ như vậy.
Không dính chút nào.
Cung Âu đứng ở cửa phòng, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi, "Nói gì?"
"Tùy tiện a." Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm biết hắn đồng ý, rụt người vào trong lưu lại một góc giường, "Anh muốn nói chuyện trong bốn năm qua cũng được, muốn nói hôm qua ai chọc anh mất hứng cũng có thể, đều có thể."
"Bây giờ anh không dễ nổi giận như vậy."
Cung Âu lạnh lùng nói, đi tới ngồi xuống mép giường cô, cởi giày, hai chân đút vào chăn, dựa lưng vào đầu giường.
Bọn họ giống như cặp vợ chồng mới cưới, tùy ý nói chuyện trên giường, ngồi xuống nằm một cái.
Sau khi Thời Tiểu Niệm nằm xuống, mũi khó chịu, giọng mũi nặng hơn, "Vậy nói về kĩ thuật toàn ảnh hologram đi."
Cô biết hắn rất kháng cự nói chuyện xảy ra trong bốn năm qua.
"Kĩ thuật toàn ảnh hologram?" Cung Âu thấp mắt nhìn cô, ngón tay chạm qua tay cô đang đặt trên chăn, cái tay kia lạnh như băng vậy.
Cung Âu dứt khoát nâng người cô dậy, ôm cô vào trong ngực, để mặt cô tựa vào bụng bằng phẳng kiên cố của hắn.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, không có giãy giụa, thuận theo dựa vào hắn.
Hắn đưa tay kéo kéo chăn, đắp chăn lại sau lưng cô, tay khoác lên trên vai cô, suy nghĩ một chút nói, "Toàn bộ tin tức thời đại anh đã chuẩn bị từ bốn năm trước, nếu không phải anh đi chữa bệnh, toàn bộ tin tức thời đại sớm đã ban bố."
"Kĩ thuật toàn ảnh thật sẽ mang đến cho con người sự tiện lợi sao?"
Thời Tiểu Niệm thờ ơ hỏi, cô cũng không để ý toàn ảnh kí tốt bao nhiêu, chỉ muốn nghe giọng hắn.
Cô sợ tiếp theo cô lại phải rất lâu mới nghe được giọng hắn.
"Đó là đương nhiên, tiến bộ khoa học kỹ thuật chính là để cho cuộc sống của con người càng nhanh và tiện, kĩ thuật toàn ảnh, một máy điện thoại có thể làm máy tính, thiết bị photocopy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể làm việc, bất kỳ khu vực nào cũng có thể lấy ra bàn công việc, nó đẩy cao hiệu quả công việc của con người." Cung Âu nói.