Editor: shinoki
"Anh không cho phép em chết!"
Cung Âu thấp hô lên.
"Cung Âu, em thật không có xem chuyện cười của anh. " trên boong tàu du thuyền, gió tùy ý thổi trên biển, Thời Tiểu Niệm tựa trong ngực hắn nói, thanh âm ủy khuất như trẻ con, cô giơ một tay lên bắt lại tay áo của hắn, "Đối với anh, em rất tự trách. "
"Mắc mớ gì tới em!"
"Mona là em đưa tới, anh chịu khổ bốn năm em hoàn toàn không biết gì cả, rõ ràng anh mỗi một phút mỗi một giây đều đang nỗ lực làm người bình thường vì em, em còn náo với anh, khiến anh dày vò gấp bội. " Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, nước mắt chảy vào giữa môi khổ sáp lợi hại, "Anh biến thành như ngày hôm nay đều là em làm hại, anh đã lựa chọn chết cùng Mona, em đây sao còn dám sống. "
"..."
"Cung Âu, em thật không có dũng khí trơ mắt nhìn anh bị hủy một lần nữa. " Thời Tiểu Niệm nói, ngón tay nắm lấy tay áo hắn thật chặc, "Anh thành toàn cho em đi. "
"Thành toàn cho em cái gì? Thành toàn cho em đi chết?" Cung Âu đặc biệt dùng sức ôm chặt cô, "Thời Tiểu Niệm, em bớt mở đi! Có anh ở đây, em đừng hòng chết!"
"Em thực sự không thể chịu nổi, em đã qua thời gian bốn năm không có hi vọng rồi. " Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt lướt qua mặt.
Cung Âu quỳ gối trên boong thuyền ôm lấy cô thật chặt.
Du thuyền chạy về phía trước, ngoài khơi xanh đậm dâng lên nước màu trắng.
Thời Tiểu Niệm tựa trong ngực hắn lắc đầu, mất hết can đảm, "Cung Âu, em cũng chống đỡ đến cực hạn, không có anh, em thực sự không vượt qua nổi. "
"Chúng ta kết hôn!"
thanh âm của Cung Âu vang lên trên đầu cô, như là một quả lựu đạn nổ tung bên tai cô.
Gió rất mau thổi thanh âm này đi.
Thời Tiểu Niệm mở mi mắt ướt át, ngẩng mặt lên kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, "Anh nói cái gì?"
"Kết hôn!" Cung Âu thấp mắt trừng mắt về phía cô, cơ hồ là cắn răng nói, "Em sẽ không mất anh, có nghe không? Vứt hết ý nghĩ điên rồ trong đầu em đi!"
Cô muốn ra sao liền ra đó.
Cô muốn hắn ra sao hắn liền ra đó.
Thời Tiểu Niệm còn chưa nói gì, du thuyền đột nhiên rung một cái, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu vững vàng ôm lấy.
"Không có việc gì. "
Cung Âu nói, tay vỗ vỗ lưng cô, như dỗ trẻ con.
"Ừ. "
Thời Tiểu Niệm gật đầu, trong lòng một chút khủng hoảng cũng không có, cả người ngược lại rất yên ổn.
Cung Âu đứng lên, tay đè lan can nhìn xuống một cái, chân mày nhíu lên, "Dừng lại, anh đi xem. "
Nói xong, Cung Âu rời đi, đi ra mấy bước, hắn quay đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt không yên tâm lại lui về, kéo cô từ dưới đất lên đồng thời rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn theo sát phía sau hắn.
Cung Âu kéo cô đi vào phòng điều khiển, hắn ở nơi đó nghiên cứu, nhưng du thuyền chậm chạp không lái đi, Thời Tiểu Niệm mờ mịt hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
"Không di chuyển được." Cung Âu trầm giọng nói, con ngươi đen liếc nhìn cô, "Đều là em, không có chuyện gì gì lộn xộn cái gì?"
Khiến du thuyền bây giờ đều không mở.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngậm miệng, yếu ớt mà nhìn hắn.
Cung Âu đứng ở nơi đó bắt đầu nghiên cứu làm sao cho du thuyền chuyển động, Thời Tiểu Niệm đứng bình tĩnh ở một bên, ánh mắt rơi vào trên tay hắn, tay hắn là băng bó qua loa, không đẹp gì cả.
"Em đi lấy hòm thuốc. "
Thời Tiểu Niệm nói, xoay người đi vào một phòng trên thuyền tìm hòm thuốc, cô cầm lấy hòm thuốc đang muốn rời đi, quay người lại liền thấy thân hình cao lớn của Cung Âu đứng trước mặt cô, khiến cô càng hoảng sợ.
"..."
Cung Âu nặng nề trừng mắt cô.
"Xảy ra chuyện gì?" Thời Tiểu Niệm yếu ớt nhìn hắn, "Không sửa được?"
Cô tùy tiện ấn vài cái, đồ công nghệ cao đã bị cô phá hủy?
"Anh tới giám sát em. "
Cung Âu trầm giọng nói.
Hắn sợ cô sẽ đi tìm cái chết.
Thời Tiểu Niệm xách hòm thuốc ngồi xuống giường, ngước mắt lên nhìn về phía hắn, "Cung Âu, chỉ cần anh khoẻ mạnh, em mới có thể sống sót. "
Cô không phải người bệnh tâm thần u buồn coi thường mạng sống của mình.
"Anh đối với em mà nói quan trọng như vậy sao?"
Cung Âu trầm thấp khàn khàn nói, nét mặt căng thẳng.
"Nếu anh không quan trọng, trong tính mạng của em còn có đồ vật quan trọng sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, đôi mắt như bị nước rửa qua.
Cung Âu đứng trước mặt cô, chân mày vặn chặt, "Anh là đồ vật?"
"..."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, trọng điểm là hai chữ đồ vật à?
"..."
Cung Âu thấy mình hỏi vấn đề không giải thích được, không nói tiếp, hắn nhìn cô một cái, ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người cùng ngồi trên giường.
Du thuyền đứng yên trên mặt biển, hai người một chút thanh âm cũng không có, cùng yên lặng.
Qua thật lâu.
Thời Tiểu Niệm đặt hòm thuốc lên đùi mình, đang muốn nói chút gì để đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, tiếng nói từ tính của Cung Âu liền vang lên bên tai cô, "Anh là một người đàn ông ngu ngốc đến mức bị đàn bà lừa bốn năm, em còn muốn am?"
Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống, tay nắm chặt chốt hòm thuốc.
Lại bắt đầu coi nhẹ mình?
"Muốn, chỉ cần anh là Cung Âu, em đều muốn. "
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về phía hắn.
"Không hối hận?" Cung Âu hỏi.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười nhẹ một tiếng nói, "Chuyện em hối hận nhiều lắm, duy chỉ không có chuyện liên quan đến anh. "
Cung Âu thấp mắt nhìn cô, con ngươi đen thâm thúy, ngực có chút đau đớn.
Liên quan đến hắn, cô chưa từng hối hận.
Thời Tiểu Niệm kéo tay hắn qua, khử trùng, băng lại vết thương cho hắn, lần này, Cung Âu không cự tuyệt nữa, đôi con ngươi đen thật sâu nhìn chòng chọc cô, ánh mắt gần như tham lam đưa mắt nhìn mặt cô.
"Anh nên sớm nghĩ tới. "
Cung Âu bỗng nhiên nói.
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm không rõ mà hỏi.
"Anh sớm nên nhận ra, người bình thường sao có thể sống mệt như thế, sống không thoải mái như thế. " Cung Âu nói, tiếng nói trầm thấp, mơ hồ còn có hận ý.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn quả thực quá ngu xuẩn, ngây thơ.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Đồ ngốc.
Thì ra hắn thực sự đần như thế.
"Anh cho rằng khắc chế chỉ là bình thường, cho nên anh ngay cả Thời Tiểu Niệm cũng không dám gọi em một tiếng. " Cung Âu nói.
"Đây là tại sao?"
Thời Tiểu Niệm không rõ.
"Họ em không liên quan gì đến anh, nhưng anh thích nghe tên Thời Tiểu Niệm này!" Cung Âu nói, "Ah, cặp sinh đôi cũng không dễ gạt như anh. "
Bởi vì một câu thời thời niệm niệm, hắn mỗi lần gọi tên cô đều sẽ tim đập nhanh.
Gọi tên này, hắn sẽ nhắc nhở mình chưa bao giờ quên cô, chưa bao giờ không lo lắng cho cô, cho nên, hắn ngay cả xưng hô với cô cũng thay đổi.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nghênh hướng tầm mắt của hắn.
"Em đây là ánh mắt gì, là đang nói anh ngu sao?"
con ngươi đen của Cung Âu lập tức lạnh thấu xương.
"Không có a. "
Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, hắn lại nữa rồi, mình có thể nói 100 câu mình vô dụng, ngu xuẩn, gọi cô một câu cũng không.
Hắn quan tâm cái nhìn của như thế cô?
"Em rõ ràng đang nói anh ngu xuẩn!" giọng của Cung Âu âm trầm, thu tay mình đã được băng kĩ lại, nghiêng mặt, tự giễu cười nhẹ một tiếng, "Cũng đúng, anh chính là ngu xuẩn. "
"..."
"Anh ngay cả người bình thường cũng chưa từng làm, liền tự cho mình là người bình thường. "
Cung Âu trầm giọng nói, giọng nói tối tăm lợi hại.
Thời Tiểu Niệm buông vải xô trong tay, đưa hai tay ra nâng mặt hắn lên, đôi mắt nhìn kỹ lấy hắn, nói, "Tự ái của anh đã bị Mona chà đạp đến không còn cái gì, anh không cần dày xéo mình nữa. "
"Em đang an ủi anh?"
Cung Âu hất tay cô ra.
Thời Tiểu Niệm đau đến chau mày, nhưng rất nhanh lại cười rộ lên, "En thực sự không biết nên an ủi anh thế nào."
Biểu tình biến hóa rất nhỏ của cô đều rơi trong mắt hắn, hắn vươn tay bắt cô lại, gạt vải xô trên cổ tay cô ra, tay cô bất động, loáng thoáng có thể thấy một mảnh sưng đỏ.
Cung Âu đồng thời cởi xuống bản cố định chữa bệnh cùng đai lưng, chỗ cổ tay sưng đã gồ lên, lông mày hắn gắt gao nhíu lại.
Thời Tiểu Niệm đối với vết thương của mình không thèm để ý chút nào, mà ngước mắt nhìn về phía hắn, nói, "Cung Âu, Mona nói, nếu để cho anh biết mình bị chơi xỏ bốn năm, anh sẽ biến thành người điên. "
"Anh điên với em. "
Cô lại nghĩ tới nhảy xuống biển.
"Ở trong mắt em, dù anh điên ra sao, chỉ cần anh chính là Cung Âu, em sẽ vẫn yêu anh. " Thời Tiểu Niệm thẳng thắn nói, không có một chút lưỡng lự.
Cung Âu giữ lấy tay cô, nghe thanh âm của cô ngực run một cái.
"Em cũng rất đần, nhiều năm như vậy mới hiểu được đạo lý này. " Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói.
"Em thích thân thể này của anh?" Cung Âu con ngươi đen quét về phía cô, "Hủy mặt thì sao?"
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Hủy mặt anh còn có người a. "
Còn có linh hồn thuộc về Cung Âu.
"Thì ra em coi trọng năng lực trên giường của anh. "
Cung Âu nửa phút mới hiểu được.
"..." Thời Tiểu Niệm mím môi lại, quên đi, cô không nói nữa.
Cung Âu nhẹ nhàng bóp nhẹ một cái ở chỗ cổ tay của cô, sau đó buộc lại đai lưng chữa bệnh, con ngươi đen nhìn chòng chọc cô, tiếng nói trầm thấp, "Anh sẽ không như ý người đàn bà kia."
Thời Tiểu Niệm mờ mịt nhìn về phía hắn.
"Cô ta muốn anh biến thành người điên, anh cứ không phải. " Cung Âu trầm giọng nói, "Cô ta muốn chúng ta xa nhau, anh cũng không!"
Thanh âm của hắn như đinh đóng cột.
Đưa mắt nhìn mắt hắn, Thời Tiểu Niệm hiểu ý của hắn.
Cô muốn, cửa ải này, hắn cố gắng tới cùng.
"Ừ!" Thời Tiểu Niệm dùng sức gật đầu, "Chúng ta kiên quyết không như ý cô ta, chúng ta phải đi tiếp, ai cũng không ngăn cản được. "
Mắt cô còn đỏ, lại hướng hắn nở nụ cười rặng rỡ.
Cung Âu thấp mắt nhìn cô, tiếng nói khàn khàn, "Thời Tiểu Niệm, anh ở trong lòng em vẫn là người đàn ông cao cao tại thượng kia?"
Nghe vậy, nụ cười Thời Tiểu Niệm đổi sâu, càng thêm dùng sức gật đầu, "Dạ, Cung đại tổng tài trong lòng em vẫn luôn cao cao tại thượng, không ai bì nổi. "
Tin cô, hắn chưa từng hèn mọn.
"Vậy em nhớ kỹ, phải luôn cúi xuống phục tùng. "
Cung Âu ra lệnh cho cô.
"Tuân mệnh, tổng giám đốc. "
Thời Tiểu Niệm cười nói, tựa vào ngực Cung Âu, dựa sát vào ngực hắn, nghe ngực hắn truyền đến tiếng tim đập, từng tiếng từng tiếng vô cùng êm tai.
"Em ở đây nghỉ ngơi một chút, anh đi kiểm tra du thuyền. " Cung Âu nói.