Editor: Yuhina
Với cô người đáng tin tưởng nhất trên thế giới này cũng chỉ có hắn.
"Vậy thì đứng ở phía sau anh, để cho anh xử lý." Cung Âu nói ra từng chữ từng chữ một, đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào cô.
"Nhưng mà Holy"
"Tin anh, đứng ở phía sau đi"
Cung Âu nói, âm thanh lại nhuộm thêm mấy phần lệ khí.
Trên thảm cỏ, càng ngày càng nhiều người đến xem, tất cả mọi người đều nhìn một màn máu tanh đầy hoang đường này.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, sau đó xoay người nhìn về phía chiếc xe thương vụ, Cung Diệu ngồi ở cửa xe, nửa bên mặt đều là máu, đôi mắt yên lặng nhìn bọn họ, không có nước mắt.
"Holy con đừng sợ, ngày hôm qua ta vừa làm món ăn thật ngon, lát nữa ta sẽ dẫn con đi ăn" Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mà hô, sau đó đứng ở bên cạnh, để Cung Âu đi giải quyết.
Con trai nhất định sẽ không có chuyện gì.
Không có gì là Cung Âu không làm được, đúng, chính là như vậy.
Cung Âu đem nòng súng nhắm về phía xe thương vụ, rất nhiều người đứng xem, nòng súng của hắn quay về phía Cung Diệu, nhắm ngay vào con trai của mình, hình ảnh này nhìn qua đặc biệt là kinh tâm động phách.
"Thả người, Lancaster"
Âm thanh của Cung Âu âm trầm mà bạc bẽo.
Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa bị va vào nằm tán loạn khắp mặt đất, theo gió tung bay.
"Cung Âu, ngày hôm nay em dám đi vào Cung gia thì không có ý định sống sót đi ra ngoài." âm thanh tàn nhẫn của Mona truyền đến, "Tịch Tiểu Niệm, tốt nhất là cô hãy nắm chặt lấy chút thời gian đi, nếu như nếu như cô đừng trước mặt Cung Âu nổ súng tự sát, tôi sẽ thả con trai của cô ra."
"Mona đến cùng thì cô muốn cái gì"
Thời Tiểu Niệm lo âu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ của Cung Diệu, không rõ là con trai đã chịu bao nhiêu vết thương.
"Rất đơn giản, tôi muốn cả nhà các người thịt nát xương tan." Mona cười một tiếng, cầm dao găm dùng sức mà dí lên cổ của Cung Diệu, "Như thế nào, Tịch Tiểu Niệm, cô muốn mình sống, hay là con trai sống."
Đương nhiên là con trai sống.
Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa mà thốt ra, Cung Âu chuyển tầm mắt tàn nhẫn mà liếc cô một chút, ánh mắt kia nham hiểm, đem lời vừa tới miệng của Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ bức trở lại.
"Mona, cô thả con trai của tôi ra, ân oán giữa chúng ta sẽ hoàn toàn xóa bỏ, những tin tức thị phi của cô thì tôi có thể tự mình đứng ra giúp cô làm sáng tỏ." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó hô.
"Làm sáng tỏ, cô cho rằng tôi đến đây để tẩy trắng à"
Buồn cười quá.
Đến bây giờ Thời Tiểu Niệm vẫn còn nằm trong mộng đẹp như vậy, còn không rõ sự xuất hiện của cô ta chính là vì phá hoại lễ cưới của bọn họ sao.
"Mona, cô ta là đại tiểu thư Lancaster, cao cao tại thượng, hà tất lại đi vào loại tuyệt lộ này." Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mà hô, nước mắt dừng ở viền mắt cũng không dám khóc lên, tay buông xuống bên người dùng sức mà nắm chặt.
"Tịch Tiểu Niệm, cô không cần phải nhiều lời với tôi." Mona lạnh lùng thốt, "Cung Âu, không phải anh không quan tâm đến tính mạng của đứa con trai này sao, hiện tại ngay ở trước mặt Cung gia các người, ngay ở trước mặt của mọi người, tôi sẽ đếm ngược mười giây. Mười giây sau, nếu như tôi thấy không thấy thi thể của Tịch Tiểu Niệm, tôi sẽ giết con trai của các người."
"…"
"Đương nhiên, trước hết anh cũng có thể cướp giết con trai của anh, đừng để cho Tịch Tiểu Niệm do dự. A." Mona cười lạnh nói, cảm giác quả thực kế hoạch của mình hoàn mỹ đến cực điểm.
Chỉ cần nhìn thấy hôn lễ này được máu tươi rửa tội, cô ta sẽ ngay lập tức kết thúc mạng của mình, sẽ không để cho mình sống ở trong thống khổ.
Đây là kết thúc tốt nhất của cô ta.
Lời của cô ta vừa ra, trên thảm cỏ khổng lồ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả những khách mời kia đều kinh ngạc đến ngây người mà nhìn về phía Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nghe Mona bắt đầu đếm ngược.
Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ cảm thấy thì ra chờ đợi mười giây đồng hồ lại là một chuyện dày vò như vậy.
Thần hồn nát thần tính.
"Mười"
"Chín"
Mona bắt đầu đếm ngược, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, hắn còn đứng ở nơi đó, trên tay giơ súng săn, nòng súng nhắm ngay về phía Cung Diệu.
Mona trốn ở vị trí rất tốt, liên thủ cũng sẽ không chiếm được một điểm.
Kính xe đều được kéo lên, căn bản là không có cách phán đoán được Mona lấy tư thế nào ngồi ở trong xe, không thể dễ dàng xạ kích, nếu bắn trật thì sẽ không có cơ hội thứ hai.
Nếu như chỉ làm Mona thương tổn, mà không phải một đòn mất mạng, Mona nhất định sẽ liều lĩnh giết chết Cung Diệu.
Vẻ mặt của Cung Âu vẫn như vậy, căng thẳng, đôi mắt âm lãnh nhìn về phía trước, đôi mắt đầy tơ máu, cả người lộ ra hơi thở sát phạt.
"Cung…"
"Em dám"
Cung Âu biết Thời Tiểu Niệm muốn nói gì, trực tiếp hét lên, thần sắc trong mắt càng lệ khí.
"Tám"
"Bảy"
"Sáu"
Từng tiếng đếm ngược như là giọng nói của thần chết báo hiệu thời khắc tử vong sắp đến gần, trên thảm cỏ yên tĩnh như chết càng ngày càng có nhiều âm thanh, có người đang gọi, "Ai đi cứu cứu a."
"Làm thế nào để cứu bây giờ, chúng ta cũng không có vũ khí, chỉ có thể xem thiếu phu nhân làm thế nào."
"Đừng nó là ngay cả con trai của mình cô ấy cũng không chịu cứu đi."
"Năm"
"Bốn"
Những âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền đến, toàn bộ đều tiến vào trong lỗ tai của cô, Thời Tiểu Niệm cảm thấy cực kỳ thống khổ, cô muốn chết, nhưng vừa thấy Cung Âu cô lại không dám chết.
Cô đang phải vượt qua một trong những khoảng khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời, mỗi một giây qua đi, lòng của cô đều run rẩy không cách nào tự kiềm chế.
Điên cuồng nhất dày vò chỉ đến như thế.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Diệu, con trai của cô ngồi ở chỗ đó máu me đầy mặt, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, nếu cô sống, con trai sẽ chết.
Thời gian càng lúc càng gần, khiến cho người ta không có đủ thời gian để phản ứng lại.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Âu, hai tay ôm lấy đầu của mình, môi run rẩy nói, "Cung Âu, em không chịu nổi."
Tại một giây này, cô tình nguyện để mình chết trong thống khoái, cũng không muốn nhìn từng giây phút tử thần qua đi, Cung Diệu không còn hô hấp bị Mona từ trên xe đẩy xuống.
Cô thật sự không chịu nổi hình ảnh như vậy .
Từ lúc mới sinh ra Cung Diệu đã không ở bên cạnh cô, cô đối với đứa con trai này vẫn có thua thiệt, cô không thể chịu đựng được khi con trai chết ở trước mặt mình.
"Ba"
Mona còn đang đếm ngược.
Cung Âu cầm thật chặt súng trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhắm vào xe, nín thở, chờ đợi Mona đọc đến giây cuối cùng.
Chỉ cần một giây.
Cho hắn một giây là đủ rồi.
Một giọt mồ hôi từ thái dương Cung Âu chảy xuống.
Lúc này, không biết khách mời nào nhổ con dao gọt trái cây trên đĩa lên, trực tiếp ném tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, không tiếng động mà ra hiệu cho cô nhanh nhanh vì con trai mà đi chết.
Thời Tiểu Niệm nhìn con dao gọt hoa quả kia, hô hấp đặc biệt run rẩy, không biết tại sao, trong giây phút này, cô nghĩ nếu như không còn cô, Cung Âu phải làm sao.
Cô đã có đáp án để lựa chọn.
"Xin lỗi."
Thời Tiểu Niệm cắn môi, cúi người xuống muốn nhặt dao gọt hoa quả.
"Ầm"
Cung Âu một súng bắn ở trên thảm cỏ, tiếng súng vang dội.
Thời Tiểu Niệm nghe mà ù tai, dù là như vậy, cô vẫn nghe được Cung Âu đột nhiên nhắm khẩu khẩu súng về phía cô, tức giận dâng trào, điên cuồng mà quát, "Thời Tiểu Niệm vì con trai em mà ngay cả anh em cũng có thể không muốn sao, được, để anh đến tác thành cho em"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu, đôi mắt đầy tơ máu của Cung Âu hai trừng mắt về phía cô, nòng súng nhắm ngay vào cô.
"…"
Cô không biết nên nói gì.
Lại một giây nữa, bỗng nhiên cô liền nhìn thấy ánh mắt của Cung Âu chuyển một cái, trực tiếp chuyển nòng súng sang, hướng về phía xe thương vụ, một phát bắn qua.
Không hề do dự chút nào.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng dữ dội, cửa sổ của xe trong nháy mắt bị đạn bắn xuyên qua, như chiếc mai rùa nứt vỡ.
Trên thảm cỏ yên tĩnh như không có bóng người.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn bên kia, đầu óc trống rỗng, cô nhìn con dao găm kề sát trên cổ của Cung Diệu, lưỡi dao lạnh lẽo.
Cung Diệu ngồi ở chỗ đó không hề phát ra âm thanh nào, trên khuôn mặt nhỏ non nớt không có bất kỳ sự sợ hãi nào, cứ như vậy mà nhìn tất cả mọi người phía trước.
Lúc này Phong Đức nhanh chóng từ phía sau xe nhảy ra, không kịp nghĩ nhiều, tiến lên tay không cầm dao găm ném đi, ôm Cung Diệu đi xuống.
Thời Tiểu Niệm vội vã chạy về phía bọn họ, ôm Cung Diệu vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy, cảm giác mất mà lại được làm cho một tíc tắc này của cô ngoại trừ run rẩy vẫn là run rẩy.
"Không sao rồi, Holy, không sao rồi."
Thời Tiểu Niệm ôm Cung Diệu trấn an bé, cũng không biết là nói cho Cung Diệu nghe, hay vẫn là nói cho chính mình nghe, cô nhanh chóng cời dây trói ở tay và chân của Cung Diệu ra.
Cổ tay và cổ chân của Cung Diệu đã bị hằn vết máu, Thời Tiểu Niệm nhìn mà đau lòng, đưa tay muốn lau vết máu trên mặt bé, "Đi, ta dẫn con đi tìm bác sỹ, không sợ, đã không sao rồi."
"Ta đến ôm"
Giọng nói trầm thấp của Cung Âu vang lên ở trên đỉnh đầu của Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của hắn nói, "Em đến đây đi."
Cô nghĩ, áp lực trong lòng của Cung Âu không thể nhỏ hơn cô được.
Trước khi đi, Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn tình huống trong xa một cái, bị Cung Âu dùng tay che khuất đôi mắt, "Đừng xem."
Nhưng Thời Tiểu Niệm vẫn thấy được, Mona ngã ngửa ở trong xe, một con mắt là hố máu, trực tiếp bị bắn thủng, cực kỳ khủng bố.
Con mắt còn lại của Mona trợn trừng lên, con mắt màu xanh lam lại như một khối bảo thạch hải dương, Mỹ Lệ vạn phần.
Mona chết rồi.
Người chung quanh dồn dập tán tụng tài bắn súng của Cung Âu, thậm chí có người còn vỗ tay.
Không muốn làm lỡ thời gian, Thời Tiểu Niệm ôm Cung Diệu vội vã chạy về phía phòng y tế, bác sỹ đã chuẩn bị kỹ càng tất cả từ lâu, đem Cung Diệu ôm lên giường sau đó liền bắt đầu cho xử lý vết thương cho bé.
"Con trai của tôi như thế nào rồi, bị thương có nặng hay không, có cần đi đến bệnh viện lớn hay không "
Thời Tiểu Niệm ở nơi đó sốt sắng mà hỏi.
Cung Âu từ phía sau theo cùng, đem Thời Tiểu Niệm kéo vào trong ngực của mình.
Cung Diệu ngồi ở trên giường không nhúc nhích, đôi mắt nhìn về phía Cung Âu, có mấy phần tàn nhẫn khiếp người, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, bác sỹ lau sạch máu trên mặt cho bé, lộ ra một vết thương dài.
Nhìn thấy vết thương này, bác sỹ cũng thở phào nhẹ nhõm, "Xin Nhị thiếu gia cùng thiếu phu nhân yên tâm, Holy thiếu gia chỉ là có chút ngoại thương, không tính sâu, không có vấn đề gì lớn."
"Vết thương này dài như vậy, thật sự là không có vấn đề?"
Thời Tiểu Niệm lo âu hỏi.
"Không có chuyện gì, vì để tránh lưu lại sẹo, nên sẽ không dùng kim khâu lại." bác sỹ nói rằng, lại rửa sạch vết thương trên cổ Cung Diệu.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đứng trước giường bệnh, tầm mắt rơi vào cái miệng nhỏ nhắn của bé, tiếng nói trầm thấp, "Có phải là con ngậm món đồ gì trong miệng không"
Tất cả sự chú ý của Thời Tiểu Niệm đều là trên thương thế của Cung Diệu, nghe vậy mới nhìn miệng của bé, quả nhiên thấy một bên gương mặt của bé hơi phồng lên, như ăn cái gì.
"Holy trong miệng con có cái gì đó, có phải là Mona cho con ăn, đến, để ta xem một chút."
Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ của bé.