Editor: shinoki
Một bàn tay lắc qua trước mặt Thời Tiểu Niệm, tâm tư Thời Tiểu Niệm bay đi bị lôi trở về, Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần, chỉ thấy Cung Âu vẻ mặt tức giận nhìn cô chằm chằm, đĩa trước mặt đã trống không.
tay ở lúc ẩn lúc hiện, đem lại mà nhìn cô khay
“Ăn xong rồi à?” Thời Tiểu Niệm gượng ép cười cười, đứng lên muốn thu dọn.
“Em dọn cái gì, trong nhà không có người hầu sao?” Cung Âu một bả đánh rớt tay cô, con ngươi đen nhìn cô chằm chằm, “Nói, em vừa nghĩ cái gì, nói chuyện với em, em cũng không trả lời.”
Lại dám lơ đễnh trước mặt hắn, nữ nhân này thực sự là muốn tạo phản.
“Chỉ thất thần một lát, chắc tối qua ngủ không ngon.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Nghe vậy, Cung Âu nhíu mày lại, bế cô lên đi ra ngoài, “Đi, đi ngủ ngay bây giờ!”
Sau năm phút, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu ôm nằm trên giường, người bị hắn vây chặt, một khe hở cũng không lưu lại cho cô.
Trong phòng chỉ chừa một chiếc đèn nhỏ mờ tối.
Thời Tiểu Niệm cựa người ở trong ngực hắn, lại bị Cung Âu ôm chặt, siết cô khó chịu, cô không khỏi nói, “Cung Âu, em chưa tắm.”
Liền nằm lên giường ngủ.
“Không sao, anh không chê em thối.”
“...” Thời Tiểu Niệm nói, “Em chê mình thối, được không?”
“Không được.” Cung Âu bá đạo ôm cô, cúi đầu hôn trán cô, “Không phải ngủ không ngon sao, bây giờ ngủ đi! Nhanh lên một chút!”
“Ah.”
Thời Tiểu Niệm thật thấp lên tiếng, nằm trong ngực của hắn nghĩ chuyện đã xảy ra ban ngày, cô nghĩ đến quan tài phát ra ánh sáng kia, nghĩ đến La Kỳ lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến những lời Charles nói.
Làm sao cũng không ngủ được.
“Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm thấp giọng hỏi, “Anh có hiểu cha mẹ của anh không?”
“Không phải ngủ sao, làm sao đột nhiên nhắc tới hai người bọn họ?”
Cung Âu bất mãn hỏi.
“Chỉ đột nhiên nghĩ đến, nói đi.” Thời Tiểu Niệm nói, Cung Âu xoay người, nằm ngửa trên giường, dựng thẳng một chân lên, một tay ôm lấy cô, trầm thấp nói, “Cha thủ đoạn độc ác, trong mắt chỉ có danh vọng Cung gia, mẹ cái gì cũng nghe cha.”
“Chỉ vậy thôi?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Nếu không... Còn cái gì?” Cung Âu ôm cô nói, con ngươi đen nghễ cô liếc mắt, “Em muốn nói gì?”
Thời Tiểu Niệm gối lên tay hắn, suy nghĩ một chút xoay người, nằm nghiêng trên giường nhìn hắn, nói, “Cũng không có gì, em đột nhiên nghĩ mỗi người đều có chuyện cũ của mình, rất muốn biết chuyện tình yêu giữa cha mẹ anh.”
“Kết thân thôi, có thể có tình cảm gì?” Cung Âu lạnh lùng thốt, “Thời Tiểu Niệm, anh đã nói với em, nhà anh chính là kiểu nhàm chán nghìn bài một điệu trong quý tộc.”
“Đó là anh chưa hỏi qua a!?” Thời Tiểu Niệm nói, “Em lại thấy mẹ hẳn rất yêu cha.”
“Bà ấy là một phụ nữ truyền thống tôn thờ chồng.”
Cung Âu nói.
“...”
Được rồi, thảo nào cô hiểu lầm, ngay cả Cung Âu cũng thấy cha mẹ hắn không có tình cảm.
Cô tối này nghĩ La Kỳ ở trong cổ bảo rộng lớn đã chịu đựng thế nào suốt bốn năm.
E rằng thật không phải chuyện dễ dàng.
“Cung Âu, về vấn đề thừa kế Cung gia anh nghĩ thế nào?” Thời Tiểu Niệm gối lên trên cánh tay của hắn hỏi.
“Có thể nghĩ như thế nào, qua mấy chục năm nữa, cha già rồi, anh cũng không nghiên cứu ra vật gì mới ròi, N,E có thể giao cho đời kế tiếp quản, anh sẽ thừa kế.” Cung Âu từ tính nói, ôm sát cô vào ngực mình.
Quả nhiên nghĩ giống cô như đúc.
“Nếu bây giờ bảo anh thừa kế thì sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Thời Tiểu Niệm sao tối hôm nay em nhiều lời vậy?” Cung Âu bóp cằm cô, “Để làm gì, sợ anh thừa kế làm em vĩnh viễn ở lại chỗ này? Yên tâm, cha không cam lòng cho anh thừa kế bây giờ đâu. Anh cũng sẽ không bỏ N.E đi giằng co giao tiếp với một đám hám danh, mỗi ngày chri biết lý luận suông “
Nghĩ đã thấy phiền chết đi được.
“Vậy nếu cha cho anh thừa kế bây giờ thì sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không làm!”
Cung Âu cho ra một đáp án dứt khoát.
“Vậy nếu cha muốn anh thừa kế bây giờ, ví dụ như ông ấy ngã bệnh, không thể xen vào Cung gia nữa.” Thời Tiểu Niệm tiếp tục không tha mà hỏi, cặp mắt trắng đen rõ ràng dò xét hắn.
“Vậy thì thật là quá tốt, ông ấy bị bệnh, không thể giữ anh không thả nữa, cái gì cũng nghe theo anh. Anh thích tiếp nhận thì tiếp nhận, không thích để ý thì sẽ không để ý.”
Cung Âu đắc ý nói.
Thời Tiểu Niệm vươn tay chọc chọc hắn, “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, nào có ai nói cha mình như vậy.”
“Anh ấy chưa từng coi anh và ca ca là con trai, chỉ coi là người nối nghiệp tương lai mà bồi dưỡng, điên cuồng mà nghiền ép.” Cung Âu nói, “Ông ấy tài giỏi như thế sẽ không tùy tiện sinh bệnh, bởi vì ông ấy sẽ không cho phép bệnh của mình ảnh hưởng đến Cung gia, ông ấy chính là người bảo thủ.”
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không còn lời nào để nói.
Thấy Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm vào mình, Cung Âu nhíu lông mày nói, “Em yên tâm đi, sức khoẻ ông ấy rất tốt, lần trước anh đưa đồ cho ông ấy, ông ấy đứng trong thư phòng mười phần trung khí bảo anh ra ngoài, đừng quấy rầy ông ấy!”
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn chăm chú vào Cung Âu, ánh mắt ảm rồi ảm, Cung Âu thấy cũng giống cô thấy, là một bóng lưng, là kỹ thuật che giấu.
Cung Âu, anh không biết người đó không phải cha anh, đó chỉ là một thế thân.
Cha anh đã qua đời từ bốn năm trước rồi.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, tựa vào ngực Cung Âu, thấp giọng nói, “Thực ra em cũng không muốn anh thừa kế Cung gia, bởi vì nơi này không phải là trời đất của anh.”
Trời đất của hắn là ở hệ thống N.E, ở người máy Mr series, ở trên ảnh toàn kí, mỗi lần thấy hắn tổ chức họp báo, cô có thể thấy ánh sáng trong mắt hắn.
“Bây giờ nghĩ đến chuyện thừa kế còn quá sớm, đừng suy nghĩ lung tung.”
Cung Âu ôm cô nói.
“...”
Không còn sớm, đã là quá muộn, muộn bốn năm rồi.
Thời Tiểu Niệm nằm trong ngực hắn, vươn tay gắt gao vòng lấy Cung Âu, chậm rãi nhắm mắt lại, cô thực sự không biết nên làm như thế nào.
Là giúp La Kỳ kéo Cung Âu thừa kế Cung gia; hay là tùy ý Cung Âu sở hữu trời đất của mình, mặc kệ tình hình của La Kỳ càng ngày càng tồi tệ.
...
Ngày hôm sau, Cung Âu và Thời Tiểu Niệm rời giường rất sớm, bọn họ muốn đi tiễn Cung Úc.
Thời Tiểu Niệm chỉnh trang lại quần áo, đi qua phòng Cung Tước, cô dừng chân lại, nơi này bây giờ không có bảo tiêu trông chừng.
La Kỳ nói với bên ngoài Cung Tước đã đi Thụy Sĩ.
Cô trước thấyLa Kỳ vào đây, còn giống như chưa ra.
Thời Tiểu Niệm tự tay đẩy cửa, cửa còn chưa mở ra, Charles đứng ở sau lưng cô nói với nhóm nữ hầu theo sát, “Các cô đi xuống xem bữa sáng xong chưa đi.”
“Vâng.”
Nhóm nữ hầu nhao nhao lui.
Đợi nhóm nữ hầu đi xuống, Charles lấy chìa khóa ra mở cửa ra, mời Thời Tiểu Niệm đi vào.
Thời Tiểu Niệm vừa đi vào liền thấy giá sách được mở ra, lộ ra một cánh cửa không gian cao thấp, La Kỳ quả nhiên vẫn còn ở đây, cô đi vào, mới vừa đi tới giá sách liền nghe thấy giọng của La Kỳ.
“Tịch Tiểu Niệm, đứa bé đó thực không đáng ghét, đúng không? Chí ít nó thật lòng yêu con trai của chúng ta.”
“Gia tộc Lancaster bên kia còn nói cái gì muốn đàm phán với chúng ta, em đã ứng phó được.”
“Nhưng nếu anh không tỉnh, em thật sự không ứng phó nổi.”
Nếu không tỉnh?
Cung Tước không phải là đã chết sao.
Thời Tiểu Niệm nghe đến ngẩn ngơ, bị Charles kéo về phía sau một bước, Charles nhỏ giọng nói, “Phu nhân chính là như vậy, bình thường nhìn không có gì, một mình ở cùng với lão gia chính là như vậy. Ngàn vạn lần đừng đi phá vỡ, có một lần tôi phá vỡ, khiến cho phu nhân đặc biệt khó chịu, còn ngất đi.”
“...”
La Kỳ thì ra đã nguy thế rồi, Thời Tiểu Niệm nhíu lông mi, cùng Charles rời khỏi thư phòng, hàm răng cắn cắn môi, nói, “Tôi thấy ông nói rất đúng, không thể để mẹ lừa mình dối người như thế.”
La Kỳ còn nói mình có thể quản Cung gia mười mấy hai mươi năm, sợ rằng không đến mười năm bà đã toi rồi.
Nghe vậy, Charles như trút được gánh nặng cười, “Có thể có người chia sẻ thật sự là quá tốt, trước tôi không dám nói với ai, tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào, bây giờ tốt rồi, tôi có thể nói với thiếu phu nhân. Vậy thì xin rhiếu phu nhân khuyên nhủ Nhị thiếu gia.”
“...”
“Tin lão gia chết được công bố, chắc phu nhân có thể tỉnh lại, nhưng cũng sẽ làm bà ấy bị đả kích trầm trọng, chỉ có đồng thời làm cho Nhị thiếu gia nói cho phu nhân, ngài ấy nguyện ý tiếp quản Cung gia, có Nhị thiếu gia chống Cung gia, phu nhân mới có thể tốt lên.” Charles nói.
“Để tôi suy nghĩ lại một chút.”
Thời Tiểu Niệm gượng ép nở nụ cười, không có sức nói.
Một chiếc xe chậm rãi đi trên đường, Phong Đức lái xe, trên xe chỉ có Cung Âu và Thời Tiểu Niệm.
Sân bay quá rêu rao, Phong Đức lái xe đến trước biệt thự nông thôn, phạm vi xung quanh trống trải không người.
Phanh lại.
Xe dừng lại.
Cửa biệt thự lập tức được mở ra, Cung Úc mặc áo khoác trắng nho nhã đi ra, nhìn xe mỉm cười, cất giọng nói, “Các người tới thật đúng giờ, nào, vào đi, tôi bảo Julie pha hồng trà, vào uống thử xem.”
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra, nhìn về phía Cung Úc mỉm cười, “Anh.”
“Ừ, vào ngồi đi.”
Cung Úc vừa cười vừa nói, mời bọn họ đi vào.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào, biệt thự này tuy nhỏ nhưng bố trí vô cùng tinh xảo, chỉ là cái gì cũng được dọn đi rồi, có vẻ trống không, giữa sàn nhà đặt ba chiếc vali hành lý.
Trợ lý Julie bưng hồng trà lên, mỉm cười nhìn về phía bọn họ, “Cung tổng, Tịch tiểu thư.”
“Julie, cô và Phong Đức ra ngoài đi.”
Cung Úc ra lệnh.
“Dạ.”
Julie và Phong Đức nghe lệnh mà đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm ngồi xuống trên ghế sa lon, bưng ly hồng trà lên uống một ngụm, không nóng mới đưa cho Thời Tiểu Niệm, Cung Úc ngồi ở một bên trên ghế sa lon, thấy thế không nhịn được nói, “Phải bày tỏ tình yêu đẹp đẽ trước mặt người anh cô đơn này sao? Thật muốn đánh các em.”
“Loại chuyện này anh là hâm mộ không hết.”
Cung Âu cao ngạo nói, một tay khoát lên trên vai Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm bị bí mật trong lòng khiến cho phiền, vẫn cứng rắn bài trừ một nụ cười, “Anh chuẩn bị đi đâu?”
“Đầu tiên đi Pháp!, Anh muốn đến đó nghe nhạc, thưởng thức tranh.” Cung Úc nói, ưu nhã bưng ly hồng trà lên nhấp một ngụm.