Editor: shinoki
Huỷ bỏ đính hôn, không còn ai ép hắn lập thành tích, hắn cũng không cần miễn cưỡng vui cười, tất cả đều đã qua.
Từ nay về sau, hắn có thể sống theo ý mình.
Thật tốt, không phải sao?
Hắn cầm chai rượu lên rót một ly, ngửa đầu uống, sương mù bao quanh hắn, lành lạnh mà lướt qua mắt hắn, hắn câu môi cười, hướng về phía sương mù đầy trời nói, “Có phải là ngươi đang giúp ta không?”
Hắn vốn sống trong địa ngục, đột nhiên nghịch chuyển, hắn không cần gượng ép mình.
“...”
Trong sương mù dày đặc, không ai đáp lại hắn, chỉ có một mình hắn lẩm bẩm.
Cung Úc lại rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, trầm thấp nói, “Ngày mai, Cung Âu và Tiểu Niệm sẽ đi, nơi đây, cũng chỉ còn lại ta và mẹ.”
Nhà quá lớn, quá yên tĩnh, quá cô độc.
Không có gì hay.
Thật không có ý tứ.
Cung Úc một ly tiếp lấy một ly uống hết rượu, rất nhanh, một chai lại một chai rượu đều trống rỗng, tóc của hắn bị sương mù nhiễm ướt.
Sắc trời dần dần tối.
Thời Tiểu Niệm rốt cục cũng thu xong hành lý dưới sự quấy rối của Cung Âu, La Kỳ mang một hòm vàng trở về.
Hiệu suất làm việc của quản gia Cung gia luôn luôn cao tới đáng sợ, chỉ nửa ngày Charles liền thực sự mua nguyên một hòm vàng.
“Đây là người để cho con mang đi, ta tính một chút, tổng cộng 68 người, có 15 giáo viên phụ đạo cho cặp sinh đôi, 6 nhân viên thu sổ sách, còn có 7 nữ hầu chuyên nghiệp. Còn lại đều là người thân của bọn họ, để Cung Âu sắp xếp chỗ ở cho bọn họ là được rồi.” Trong thư phòng, La Kỳ đưa cuốn vở cho Thời Tiểu Niệm, trù tính hành trình về nước cho cô và Cung Âu rất khá.
Mang theo 68 người?
Thời Tiểu Niệm bị mấy chữ này làm chấn kính, nhận cuốn vở nói, “Vất vả cho mẹ bận tâm lo nghĩ, rảnh rỗi con sẽ mang cặp sinh đôi qua đây.”
Lần này La Kỳ đặc biệt hài lòng, cũng không nói muốn giữ cặp sinh đôi lại, đồng ý để cho bọn họ mang đi.
Lời này làm cho La Kỳ rất hài lòng, La Kỳ gật đầu, “Vậy thì tốt, chờ cặp sinh đôi lớn hơn một chút sẽ đổi giáo viên.”
“Vâng.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, nói, “Hai ngày nay mẹ bận trước bận sau vì bọn con, muộn rồi, mẹ ngủ sớm đi!.”
“Không có gì, bây giờ ngoại trừ lo cho các con ta còn có việc gì đâu, mẹ rất bận vui vẻ.” La Kỳ từ trước bàn đứng lên, “Muộn, con cũng về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải ngồi máy bay.”
“Vâng.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, xoay người rời đi, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
Thời gian này nên đi làm bữa khuya cho Cung Âu, trước mải lo cho tang lễ của Cung Tước, Cung Âu không được ăn món ngon cô làm, ăn rất ít, người gầy đi hai vòng.
Làm cái gì đây?
Thêm chút rượu đỏ, có thể giúp ngủ ngon.
Thời Tiểu Niệm nghĩ như vậy liền đi ra cửa, hướng hầm rượu đi tới, ban đêm sương mù rất dày, đèn đường dường như không xuyên qua được lớp sương mù dày đặc này.
Cô chậm rãi đi về phía trước, bỗng nhiên một hồi tiếng bước chân lảo đảo ở phía trước vang lên, Thời Tiểu Niệm còn đang nghi hoặc, một bóng người quen thuộc nghiêng ngã tiến vào trong tầm mắt của cô.
“Anh?”
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía trước, chỉ thấy Cung Úc vịn tường đi tới, trên người như bị dính một cơn mưa nhỏ vậy, đều ướt cả, hắn cúi đầu, một tay vịn tường lảo đảo mà đi tới.
Người còn chưa đến gần, mùi cồn gay mũi đã ép tới.
Uống rượu?
Thời Tiểu Niệm đi về phía hắn, Cung Úc ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, hai mắt say bí tỉ, mặt phiếm hồng, vừa nhìn đã biết là uống say rồi.
“Anh, anh không sao chứ?”
Làm sao không thấy người hầu đi theo?
“Tịch Ngọc?” Ánh mắt Cung Úc cứng đờ, ngơ ngác nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, mi mắt rung động, “Anh biết, anh biết em vẫn luôn ở bên cạnh anh, người quả nhiên là có linh hồn.”
Hắn biết, Tịch Ngọc vẫn luôn, hận hắn, lại phù hộ hắn.
Thời Tiểu Niệm giật mình, nói, “Anh, em là Tiểu Niệm.”
“Không cho phép đi, không được đi.” Cung Úc đi lên trước liền tóm lấy cổ tay Thời Tiểu Niệm, “Đi theo anh, anh cho em xem mấy thé.”
Mùi rượu trên người Cung Úc xông Thời Tiểu Niệm không thể chịu được, cô theo bản năng giãy dụa, “Anh, em là Tiểu Niệm, anh đừng như vậy, em không phải Tịch Ngọc.”
“Xuỵt, không cần nói.”
Cung Úc dựng thẳng ngón tay lên bảo cô im miệng, siết chặt tay cô đi về phía trước.
“Anh say rồi, đi về nghỉ ngơi đi.” Thời Tiểu Niệm cau mày nói, khí lực đánh không lại Cung Úc, làm sao giãy dụa cũng không thoát được.
Cung Úc lảo đảo, bước đi không thẳng, dùng sức siết Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, “Nào, em đi theo anh, đi theo anh.”
“...”
Thời Tiểu Niệm bị cưỡng bách đi về phía trước, một tay từ trong túi lấy điện thoại ra, còn chưa gọi vào số Cung Âu, Cung Úc bỗng lắc lư, đụng vào người cô, cô mất thăng bằng, điện thoại liền từ trong tay cô bay ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm muốn đi nhặt lại bị Cung Úc mạnh mẽ siết đi về phía trước.
Cung Úc mò mẫm trong sương mù đưa cô tới vườn hoa, chỉ vào phía trước có chút hưng phấn nói, “Em xem, anh không gạt em chứ, nhà anh có vườn hoa đẹp nhất thế giới.”
“...” Thời Tiểu Niệm nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy hoa trong sương mù dày như ẩn như hiện.
Cung Úc cũng chú ý thấy, có chút ảo não, “Làm sao có sương mù rồi? Lúc không có sương mù nơi đây rất đẹp, có một hàng hoa dài thông đến bên hồ.”
“Em biết, anh.”
Chỗ này cô đã tới.
“Có phải rất thích hợp cho em vẽ tranh không?” Cung Úc hỏi, nhìn cô cười nói, sau đó lại kéo cô đi vào, “Nào, em theo anh vào đây.”
“...”
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn bị cứng rắn nắm chặt đi vào, Cung Úc uống say, còn tràn đầy phấn khởi mà nói cho cô các loại hoa, các loại cỏ, lải nhải không ngớt.
Thời Tiểu Niệm cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ Cung Úc như vậy.
Hắn luôn mồm gọi Tịch Ngọc, tên em trai cô.
“Loại hoa này không có ở Italia, chưa thấy qua a!?” Cung Úc chỉ vào một cây cỏ hướng Thời Tiểu Niệm nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng ở nơi đó, nhìn hắn không ngừng nói chuyện, hắn vẫn nói, rất nhanh, tựa như hơi chậm một chút, cô sẽ biến mất.
Thật lâu, Cung Úc buông lỏng tay Thời Tiểu Niệm ra, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô, “Mỗi lần anh uống rượu em đều tới, không biết lần này em có thể ở bao lâu, anh nên uống nhiều một chút.”
“Anh, anh đừng như vậy, chúng ta về thôi.”
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày nói.
“Tại sao em lại mặc quần?” Cung Úc bỗng nhiên nhìn về phía quần trên người cô, nở nụ cười, “Nào, em vẽ đi.”
Cô vẽ lên đâu?
Cung Úc trực tiếp bẻ một cành hoa đưa cho cô, chỉ chỉ mặt đất, “Em vẽ đi.”
Thời Tiểu Niệm bị hắn đẩy một cái, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy cành hoa tuỳ tiện vẽ đôi nét trên đất bùn, Cung Úc rất thỏa mãn, đôi mắt cưng chiều nhìn cô, “Em trưởng thành rồi, rốt cục cũng trưởng thành rồi, thật tốt.”
Thanh âm của hắn run rẩy run dử dội hơn, trong thân thể Thời Tiểu Niệm xẹt qua một cỗ chua xót.
“Anh thực sư rất nhớ em ấy sao?”
Thời Tiểu Niệm thấp giọng hỏi ra, ngước mắt nhìn về phía Cung Úc.
“Nhớ?” Cung Úc bắt đầu gỡ ống tay áo mình, lộ ra vết thương nhàn nhạt, “Em nói xen anh nhớ hay không nhớ?”
“...”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người nhìn hắn.
Chỉ thấy trên cánh tay Cung Úc tất cả đều là vết thương, một đạo một đạo, chi chít, có mới có cũ.
Hắn tự mình hại mình?
Cung Úc và Cung Âu thật đúng là hai anh em, đều có hành động như vậy, thật đáng sợ.
Cung Úc đứng ở nơi đó, nhìn chăm chú vào mặt cô, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên, hắn chậm rãi đi tới phía sau cô, Thời Tiểu Niệm muốn xoay người, tay hắn đè lại bả vai của cô, tiếng nói trầm thấp, “Đừng nhúc nhích, anh nói mấy câu.”
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, không quay đầu lại.
Sương mù bao phủ vườn hoa, Cung Úc đứng ở sau lưng cô, hai tay đặt trên vai cô, trầm thấp mở miệng, “Xin lỗi.”
“...”
Thời Tiểu Niệm giật mình, Cung Úc là thật say đến xem cô thành Tịch Ngọc.
“Anh là đồ cặn bã, rõ ràng em đang chờ anh, anh lại tạo ra tai nạn xe cộ.” Cung Úc lên tiếng nói, thanh âm mất tiếng, “Xin lỗi, em là một cậu bé, anh không thể nghĩ tới tương lai của chúng ta, anh cho là em suy nghĩ nông nổi.”
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nghe.
“Anh tự hỏi mình, muốn em lớn bao nhiêu anh có thể cho rằng em thành thục? 16 tuổi? 18 tuổi? Hay là 25 tuổi?” Cung Úc nói, “Thực ra anh cũng không chờ được rồi, đã 25 tuổi rồi a! Anh vẫn nghĩ, chờ em 25 tuổi, em chưa thay lòng, anh nhất định sẽ đi tìm em.”
Nói xong lời cuối cùng, Cung Úc nghẹn họng.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhắm hai mắt, em trai cô không chờ được 25 tuổi.
“Anh nghĩ em 25 tuổi sẽ là một người trưởng thành, em có thể chịu trách nhiệm với việc làm của mình, {{Truyệ.n Fu.LL chấm V.N}} mặc kệ ai phản đối chúng ta, anh đều có thể không cần suy nghĩ mà dẫn em đi.” Cung Úc nói, thanh âm nghẹn đến lợi hại, “Anh thực sự nghĩ như vậy, anh muốn tới tìm em, anh không mặc kệ em, anh thật không có nghĩ như vậy qua.”
“...”
“Anh biết em vì sao đến chết vẫn để tấm hình kia ở trên người, em muốn nói cho anh biết, em chưa từng thay đổi, mọi thứ đều là anh nghĩ quá nhiều, là anh quá nhu nhược.” Cung Úc đứng sau người Thời Tiểu Niệm nói, nước mắt tràn ra viền mắt, “Xin lỗi, xin lỗi, Tịch Ngọc, xin lỗi, là anh sai, tất cả đều là lỗi của anh.”
Nghe thế, Thời Tiểu Niệm cực kỳ khổ sở, con mắt ẩm ướt.
“Vì sao không cho anh nhiều thời gian hơn một chút, dù anh nhu nhược, dù anh không dám bước về phía trước, đến khi em 25 tuổi, anh sẽ đi tìm em a.” Cung Úc chảy nước mắt nói, tay đặt trên vai cô run rẩy, “Chỉ thiếu hai năm mà thôi, anh âm thầm nhìn em nhiều năm như vậy, cũng chỉ thiếu hai năm thôi.”
Cũng chỉ thiếu một chút xíu thời gian, hắn liền có thể thuyết phục mình đi tìm cậu.
Cũng chỉ thiếu kém một chút mà thôi.
Vì sao trời cao không cho hắn cơ hội này.
Thời Tiểu Niệm mở mắt, con mắt đỏ bừng, nói, “Anh, sinh mệnh là thứ hối tiếc không kịp, nếu đã là quá khứ, cứ để nó qua đi! Đừng canh cánh trong lòng.”