Editor: shinoki
Hối hận, dằn vặt không có bất kỳ ý nghĩa gì, em trai cô cũng không thể trở về.
Cung Úc lại giống như không nghe được lời của cô, tiếp tục nói, “Em còn nhớ không, một năm kia, em phát hiện anh còn sống, em lên mạng mở topic, em hỏi người khác, bị người cùng giới thích có phải rất xấu hổ không, có phải đáng thẹn đến muốn chạy trốn không?”
“...”
Ngực Thời Tiểu Niệm chấn động.
Cô nghĩ, khi Tịch Ngọc phát hiện Cung Úc chưa chết, trong lòng có rất nhiều nghi vấn a!, thậm chí có tự ti, bàng hoàng, cho nên mới đi phát thiếp mời.
“Anh cũng không biết cái này có tính là đáng xấu hổ hay không.” Cung Úc nói, khắp khuôn mặt anh tuấn là nước mắt, tay hắn có chút dùng sức đè lại bả vai Thời Tiểu Niệm, “Anh luôn nghĩ rốt cuộc anh có phải là hay không, lúc Tiểu Niệm và Cung Âu xích mích, anh thậm chí nghĩ tới theo đuổi cô ấy, anh muốn chứng minh chút gì đó, anh muốn hoài niệm chút gì đó.”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, thì ra hắn khi đó giúp cô, tặng cô nhiều đồ như vậy thực sự có ý theo đuổi.
Dời tình hiệu quả sao.
“Sau đó anh hiểu ra.”
Cung Úc nói, bỗng nhiên đưa hai tay từ sau vòng qua Thời Tiểu Niệm, vững vàng ôm lấy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mở to mắt, cành hoa trong tay rơi xuống, đang muốn cựa ra, chợt nghe giọng của Cung Úc vang lên bên tai cô.
“Thực ra cái gì cũng không phải, anh chỉ thích em thôi.”
Thanh âm kia tràn đầy bi thương, tuyệt vọng, bất lực.
Thời Tiểu Niệm bị những lời này rung động đến, trong lúc nhất thời đã quên giãy dụa, Cung Úc càng thêm dùng sức ôm chặt cô, “Thực sự, anh cái gì cũng không phải, anh chỉ thích em, chỉ như vậy thôi.”
Chỉ là như thế thôi.
Thời Tiểu Niệm sợ run vài giây, thoát khỏi hai tay của Cung Úc, không nói gì thêm, Cung Úc bỗng nhiên một tay ôm cô vào lòng, sợ hãi nói, “Đừng đi, van xin em đừng cần đi, ở thêm một lát, ở thêm một lát là được rồi.”
Thời Tiểu Niệm bị hắn nhốt chặt trong ngực, căn bản giãy không ra, mùi rượu trên người hắn xông vào làm cô hít thở khó chịu.
Cung Úc dùng sức ôm lấy cô, khẩn cầu từng lần một, “Đừng, đừng đi, anh không còn nhu nhược nữa rồi, anh mang em đi, rất xa cũng có thể.”
“Anh, anh tỉnh lại đi, em là Thời Tiểu Niệm, em không phải Tịch Ngọc.” Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm chặt, cô liều mạng giãy dụa lại bị Cung Úc càng ôm càng chặt.
“Đừng.”
Cảm xúc Cung Úc càng ngày càng mãnh liệt, dùng sức ôm chặt cô, Thời Tiểu Niệm liều mạng tránh thoát, thấy cô giãy dụa, Cung Úc trở nên bối rối, ôm cô cúi đầu liền hôn môi cô.
“Bụp.”
Một cú đánh, Cung Úc ngã xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu sắc mặt xanh mét xuất hiện trong tầm mắt của Thời Tiểu Niệm, hắn đứng ở nơi đó, trên mặt anh tuấn đầy phẫn nộ, hai tròng mắt hung tợn trừng Cung Úc.
“Cung Âu?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Cung Âu không để ý đến Thời Tiểu Niệm, tiến lên một tay nắm cổ áo của Cung Úc, đám một quyền, Cung Úc ngã vào trong bụi hoa bị đánh lệch mặt, máu chảy ra từ khóe miệng.
“Ôm người phụ nữ của tôi, con mẹ nó anh điên rồi!”
Cung Âu giận dữ hét, lại đánh tiếp một quyền.
Đối với Cung Âu, Cung Úc dường như vĩnh viễn không biết phản đòn, tùy ý hắn đánh, ngay cả tránh đều không muốn tránh.
“Cung Âu, anh đừng như vậy.” Thời Tiểu Niệm vội vàng đi tới, ngăn Cung Âu lại, “Anh ấy chỉ là uống say, tưởng em là Tịch Ngọc, anh đừng đánh nữa.”
“Uống say?” Cung Âu cười lạnh một tiếng, lại đấm một quyền vào mặt Cung Úc.
Trong vườn hoa, mùi hoa cùng mùi rượu hoà cùng một chỗ, mùi đó hơi khó ngửi.
“Cung Âu, anh đừng đánh nữa!”
Thời Tiểu Niệm lo lắng ngăn hắn lại.
Cung Âu chuyển mắt nhìn về phía cô, đùa cợt mà cười lạnh một tiếng, “Trong ấn tượng của anh, anh ta chưa từng uống say!”
“...”
Chưa từng uống say?
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, rút tay về, nhìn về phía Cung Úc say đến hồ đồ, nếu như hắn chưa bao giờ uống say, vậy tối nay là mượn rượu giả điên?
Cô đang nghĩ ngợi, Cung Âu lại một quyền đánh tới, hai tay siết cổ áo Cung Úc, không kiềm được giận mà quát, “Cung Úc! Anh tỉnh lại cho tôi, người đã chết! Không thể trở về! Anh ngâm mình trong thùng rượu cũng vô dụng! Có nghe không?”
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Úc, Cung Úc ngã vào trong bụi hoa, lấy tay lau máu bên miệng, nước mắt trên mặt còn chưa khô, hai mắt mê ly, lẩm bẩm, “Tôi muốn gặp cậu ta, tôi chỉ muốn thấy cậu ta thôi.”
“Cậu ta đã chết!” Cung Âu quát, “Đừng nói đến Thời Tiểu Niệm, bây giờ cho dù anh ôm đầu heo cũng không bù đắp được cái gì!”
“...”
Thời Tiểu Niệm đen mặt.
Tại sao phải đặt cô ngang với đầu heo?
“Đây là chuyện của anh, em đừng xía vào.”
Cung Úc không nghe lời, tự tay đẩy Cung Âu ra.
“Anh đừng cứ mãi sống uất ức, nhu nhược như thế!” Cung Âu quát, “Anh tránh cũng tránh, sai cũng sai rồi! Bây giờ mượn rượu giả điên còn có ý nghĩa sao?”
Cung Úc ngồi xuống, máu ở khóe miệng càng lúc càng nhiều, hắn nhìn về phía Cung Âu, bi ai cười khổ một tiếng, “Em trai tốt của anh, em có biết anh hâm mộ em bao nhiêu không, không có gì em không dám làm, người như em đương nhiên khinh thường anh.”
Cung Âu từ trước đến nay là tùy ý làm bậy, nếu đặt chuyện này lên người Cung Âu, chỉ mấy phút là có thể giải quyết, nhưng hắn thì sao? Hắn kéo dài rất nhiều năm, kéo dài tới không còn cách nào vãn hồi.
“Anh cho rằng anh than thở, người chết có thể sống lại? Sẽ không!”
Cung Âu quát.
“Anh biết!”
Cung Úc cũng rống lên, đôi mắt hung hăng trừng mắt về phía Cung Âu, trong mắt ẩn chứa thủy quang, bài trí tơ máu.
“Anh biết cái gì? khi đó anh giả chết trốn đi là vì cái gì, không phải là nghĩ tới cuộc sống mình muốn sao? Kết quả anh thì sao?” {{Truyệ.n F.ULL chấm V-N}} Cung Âu hướng hắn quát, “Anh biết anh thất bại ở đâu không? Anh chán ghét cuộc sống quý tộc, rồi lại bị nhuộm một thân quy củ, nguyên tắc, khiến cho tiến không tiến, lùi không lùi, do dự không quyết đoán, người như anh không phải bi kịch thì ai bi kịch?”
“Cung Âu...”
Thời Tiểu Niệm kéo kéo áo Cung Âu, hắn nói chuyện quá độc ác, đây là bức chết Cung Úc sao.
“Đúng.” Cung Úc nghe được lời này nở nụ cười, cười đến nước mắt chảy xuống, “Em nói đúng, anh chính là đồ cặn bã, người như anh không xứng sống trên cõi đời này!”
Cung Úc đẩy tay Cung Âu ra, lảo đảo đứng lên, kết quả lại bị Cung Âu một quyền đánh trở về.
Cung Úc ngã vào bụi hoa, trong bụi hoa có gai, đâm vào người khiến hắn run rẩy một hồi.
“Anh cho rằng anh như vậy coi như chuộc tội rồi?” Cung Âu đứng lên, nhìn hắn chằm chằm quát, “Nếu anh là đàn ông, thì hãy sống tốt vì mình, chết rồi thì hãy biến xa, để cậu ta vĩnh viễn không gặp được tên nhát gan nhà anh! Đây chính là cách để anh chuộc tội!”
“...”
Cung Úc đau đến tỉnh táo, hắn nhìn về phía Cung Âu, ánh mắt ảm đạm, ngơ ngác, giống như một đứa trẻ.
Đúng vậy.
Vĩnh viễn không gặp được hắn mới là vận may của Tịch Ngọc, là tội của hắn.
“Đó là chuyện sau khi anh chết, khi anh còn sống thì hãy sống tốt, đừng để tôi đi rồi mà mẹ vẫn phải lo cho anh!” Cung Âu nhìn hắn chằm chằm nói.
Cung Úc chán chường mà ngồi ở chỗ kia, hai tròng mắt rời rạc, làm như như có điều suy nghĩ, cười khổ một tiếng, “Có lẽ em nói đúng.”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, lẽ nào bữa nay Cung Âu bạo lực hữu dụng, Cung Úc thật sự thanh tỉnh?
“Vậy còn ngồi đây làm gì?” Cung Âu đạp hắn một cước, “Đứng lên! Có nghe không?”
“Nghe rồi, đừng đạp! Có còn chút quy củ nào không?” Cung Úc nhìn về phía Cung Âu, day trán, nói, “Được rồi, các em về đi.”
“Anh muốn ở lại tìm cái chết?”
Cung Âu từ trước đến nay luôn hỏi trực tiếp, không biết khéo léo là cái gì.
“...”
Cung Úc nhìn về phía hắn, từ trong bụi hoa đứng lên, “Được rồi, anh về cùng các em.”
Hô.
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, theo bọn họ đi ra ngoài, vừa ra khỏi vườn hoa, Cung Âu giơ một chân lên lại đạp Cung Úc một cước, hai mắt hung ác nhìn hắn chằm chằm.
“Em lại đá anh làm gì?” Mang theo mùi rượu, Cung Úc cũng nổi giận, “Em đánh anh trai mình đến nghiện rồi à?”
“Vừa đánh anh, là vì tôi không nhìn nổi dáng vẻ muốn chết không muốn sống của anh!”
Cung Âu hoạt động cổ, rất nhanh nắm tay.
“Vậy bây giờ thì sao?”
Cung Úc che bụng mình nói.
“Con mẹ nó anh ôm nữ nhân của tôi!” Cung Âu hung tợn nhìn hắn chằm chằm, một quyền đánh tới, “Anh dám ôm nữ nhân của tôi! Anh còn muốn hôn cô ấy, tôi giết anh!”
Nói xong, Cung Âu đánh Cung Úc túi bụi, một trận đánh dữ dội.
Cung Úc tự biết mìn hđuối lý, liên tục né tránh.
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên không nhìn được, vội vã chạy đi gọi người.
Đêm nay lăn qua lăn lại tạo thành một kết quả, đó chính là hôm sau lúc Thời Tiểu Niệm và Cung Âu rời đi, Cung Úc còn nằm trên giường không lên nổi.
Thời Tiểu Niệm không biết Cung Úc có nhớ gì không, nhưng xem cô thành thế thân sám hối, lại bị Cung Âu bạo lực “Giảng giải” một phen, dù sao khúc mắc cũng nhẹ hơn trước đây một chút a!
Trước khi đi, Cung Úc còn tặng một ít đì cho bọn họ, sai người chuyển lời cho bọn họ, hắn sẽ sống tốt, sẽ chăm sóc mẹ, không cần lo lắng.
Đối với việc bọn họ rời đi, La Kỳ rất không nỡ, vẫn ôm Cung Quỳ và Cung Diệu, đến khi có người nói cần phải đi, La Kỳ mới thả tiểu Quỳ.
“Tạm biệt bà nội, tiểu Quỳ sẽ gọi video nói chuyện trời đất với bà a!”
Cung Quỳ ngọt ngào hướng La Kỳ vẫy tay.
Xe của bọn họ rời khỏi Cung gia, xa xa nhìn lại, La Kỳ còn đứng ở đó, vẫn vẫy tay.
Lúc tới, Cung Âu và Thời Tiểu Niệm không mang theo bao nhiêu người, lúc trở về lại trùng trùng điệp điệp, đi máy bay tư nhân trở về S thị.
Thời Tiểu Niệm ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn tầng tầng lớp lớp mây trắng.
“Này! Nhìn anh!”
Cung Âu ngồi đối diện cô, giơ lên chân đá đá cô, đá rất nhẹ.
“Nhìn anh làm gì?”
Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
“Đương nhiên là anh đẹp mới cho em nhìn!” Cung Âu lý trực khí tráng nói, “Em đang nghĩ cái gì thế?”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia cười nhạt, “Em đang suy nghĩ, ở Anh chưa bao lâu, nhưng cảm giác như qua một đời.”
Cung Tước chết, La Kỳ cố chấp, Cung Úc tiếc nuối, bọn họ đều đã trải qua.
“Muốn ở thêm?”
Cung Âu hỏi.