Chương 137
Đối với sự ngờ vực của Vương Ngọc San, nhân viên bán hàng lịch sự giải thích: “Bởi vì chiếc thẻ này đại diện cho danh tính khách hàng, chiếc thẻ toàn cầu độc quyền dành cho khách hàng VIP, bất kể là ở cửa hàng nào thuộc hệ thống đều được hưởng những quyền lợi mua hàng ưu tiên, hơn nữa còn do chính quản lý cửa hàng phục vụ”
“Chiếc thẻ này, lấy cho tôi một cái!”
Vương Ngọc San cảm thấy bản thân bị coi thường, con trai của cô ta sau này nhất định sẽ là người thừa kế của nhà họ Tiêu.
Dựa vào cái gì mà đứa con gái này có, còn cô ta thì không?
“Thật ngại quá mợ chủ, chiếc thẻ này do trụ sở chính phát hành có giới hạn mỗi năm, người bình thường không thể có nó.”
“Cô có ý gì, cô nói tôi là người bình thường sao?”
Vương Ngọc San cao giọng một cách vô ích, chỉ tay vào mũi nhân viên bán hàng mà chửi rửa loạn xạ: “Cô dám đối xử với khách hàng như vậy, tôi nhất định phải khiếu nại cô!”
Người nhân viên này cắn chặt răng, ấm ức không dám phản bác.
Thi Nhân nhịn không nổi: “Vương Ngọc San, tai của cô có vấn đề rồi sao, hay là khả năng nghe hiểu có vấn đề, mọi người đều nói chiếc thẻ này là phát hành có giới hạn, còn dựa vào việc cô không đủ tư cách để có nó. Nếu cô có khả năng chọc tức nhân viên, không bằng về nhà nghĩ ra phương pháp đi, làm sao mà xin nhà họ Tiêu đi.”
Quản lý cửa hàng vội vã chạy đến: “Thưa quý khách, thật xin lỗi tôi đã tới trễ.”
“Anh tới đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn khiếu nại nhân viên này đây, làm sao lại dám coi thường tôi, có biết tôi là ai không hả?”
Vương Ngọc San tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
“Vị khách này, thẻ VIP là loại thẻ phát hành có giới hạn, mỗi năm công ty MD sẽ phát hành thẻ yêu cầu dựa theo đánh giá địa vị cá nhân của khách hàng, không phải ai cũng có thể có được.”
“Tại sao bọn họ lại có, chẳng lẽ tôi còn không bằng đám phụ nữ vô ích này sao?”
Vương Ngọc San không cam lòng.
Đặc biệt là trước mặt một kẻ đê tiện như Mạc Hồi, cô ta thật sự không thể nuốt trôi cục tức này.
Quản lý cửa hàng không khỏi lộ vẻ châm chọc, với chỉ số thông minh như thế này, làm sao có thể làm mợ chủ của cậu ba nhà họ Tiêu?
Thi Nhân cười ra tiếng: “Vương Ngọc San, nếu như tôi là cô, sẽ không tiếp tục loại chuyện làm mất mặt bản thân này nữa đâu, cô chưa từng nhìn thấy qua các khía cạnh khác nhau của xã hội, vẫn còn rất đáng yêu.”
“Chị!”
Vương Ngọc San tức giận tới đứng không vững, cái con người khốn khiếp này!
Cô ta nhìn mọi người xung quanh, kể cả quản lý cũng đang cười nhạo.
Vương Ngọc San hét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay đầu mà nhìn, tôi biết tất cả các người đều đang ghen tỵ với tôi.”
“Cô có gì tốt mà phải đố kỵ, sinh ra mà một đứa con riêng mà danh phận cũng chẳng có.”
“Đừng cho rằng mọi người không biết cô ta muốn lấy chồng của chị gái mình, thật đáng thương, mọi người đều coi thường điều đó, kể cả khi đứa con được sinh ra cũng không muốn lấy cô ta.”
“Đúng đấy đúng đấy, nếu là tôi đã sớm tìm một cái hố để nhảy vào trốn rồi, không còn mặt mũi để nhìn ai cả.”
Nghe được những lời đó, Vương Ngọc San giây phút ấy chịu không nổi, đứng dậy bỏ chạy.
Để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ đầu óc của Vương Ngọc San có vấn đề?
Thi Nhân một chút cũng không ngạc nhiên, bất kể bao nhiêu năm đi nữa, Vương Ngọc San cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Thế nhưng cô lại vô cùng kinh ngạc nhìn Mạc Tiểu Khê: “Nghĩ không ra trợ lý của tôi lại là tài phiệt ẩn mình đời thứ hai đó?”
Kiệt tác vừa rồi của Mạc Tiểu Khê, thật sự đã khiến cô cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
“Ây da thật sự không có gì đâu, chẳng qua là em mượn chiếc thẻ này của bạn để cải trang tiếp cận mà thôi, chị Hồi Hồi chẳng lẽ không biết con nghèo như thế nào sao? Nếu không phải ngày đó chị thu nhận chăm sóc em, thì giờ này có lẽ em đang lưu lạc ở đầu đường xó chợ rồi.”
“Bạn của Tiểu Khê thật là nhiều tiền quá.”
Mạc Thanh Thanh nhìn cô đầy ẩn ý, không ngờ cô vẫn luôn che giấu thân phận thật sự của mình với Mạc Hồi, không biết một ngày nào đó nếu Mạc Hồi biết được chuyện này, sẽ hành xử như thế nào.
Với chiếc thẻ MD chỉ mới vừa rồi, đáy lòng cô ta đã có chút mất thăng bằng.
Chiếc thẻ gia đình của nhà họ Mạc, không phải ai cũng có, ngay cả cô ta cũng chưa bao giờ có được nó. Haha, xem ra bất kể là như thế nào cô ta ở trong nhà họ Mạc cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Thi Nhân không chú ý tới cuộc đối đầu giữa những người bạn tốt, cô nhìn thấy một món trang sức quý giá: “Cảm ơn, lấy cái này trước, tôi muốn thử một chút.”
“Chị Hồi Hồi còn thử gì nữa? Không nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến đáng thương của Vương Ngọc San lúc nãy sao, thật là hả dạ quá?”
“Chị biết, nhưng chị rốt cuộc lại nghĩ vẫn nên tham gia Dạ tiệc Trăm Hoa, đeo dây chuyền do bản thân chị thiết kế có vẻ tốt hơn.”
Hơn nữa, những mẫu trang sức ở đây quá đắt rồi.
Đây là thẻ của bạn Mạc Tiểu Khê, không thể quẹt, nếu không chẳng phải sẽ khiến Tiểu Khê nợ tiền sao?
Sau đó bất kể Mạc Tiểu Khê có nói gì đi chăng nữa, Thi Nhân đều kiên quyết từ chối mua những món trang sức đó, kéo người bạn tốt của mình đi dạo một chút rồi quay về nhà.
Sau khi về tới nhà, tâm trạng của Mạc Tiểu Khê có chút phiền muộn: “Chị Hồi Hồi, tại sao chị lại không mua?”
“Cần phải nói thật nữa sao?”
Thi Nhân có chút dở khóc dở cười: “Những món trang sức đó đắt quá, chỉ là tham gia một bữa tiệc thôi mà, không cần phải tốn nhiều tiền như thế, vả lại chị thật sự cảm thấy đeo trang sức do mình tự thiết kế, cũng không có vấn đề gì.”
Nhưng cô sẵn lòng trả tiền, và cũng có khả năng trả tiền.
Mạc Tiểu Khê cuối cùng cũng không nói gì nhiều nữa, những chuyện mà Mạc Hồi đã quyết định, rất ít khi có thể thay đổi.
Thế nhưng một ngày trước buổi dạ tiệc, Hách Liên Thành đã cử người đem bộ váy dạ hội tới làm quà tặng, xem như một lời xin lỗi, anh ta không có cách nào cùng Thi Nhân đi tới tham gia buổi tiệc.
Thi Nhân cũng không tính toán trách cứ. Vốn dĩ cũng chỉ là một buổi tiệc để trao đổi công việc.
Khi cô đang định mở hộp để thử chiếc váy dạ hội bên trong, Mạc Tiểu Khê lại cầm một chiếc hộp khác đi vào: “Hách Liên Thành cũng thật là, tặng quà lại còn không tặng cùng một lúc, còn phải tặng theo thứ tự trước sau.”
Mở chiếc hộp ra, bên trong là một bộ trang sức làm bằng đá Sapphire.
Thi Nhân nhìn lướt qua liền nhận ra ngay đây là chiếc vòng cổ cô đã đeo thử ngày hôm đó, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Khê, chiếc vòng này là em mua sao?”
“Không phải đâu, có thể là Hách Liên Thành mua làm quà xin lỗi, chị Hồi Hồi nhận lấy cũng tốt.”
Thi Nhân vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhưng khi kết hợp chung, mới phát hiện vòng cổ và váy dạ hội rất hợp với nhau.
Trụ sở tập đoàn Quang Viễn.
Tiêu Khôn Hoằng xử lý xong công việc, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Trang sức đã đem đi gửi tặng chưa? Cô ấy nói như thế nào?”
“Không phải do mợ chủ ký nhận, nhưng có vẻ cũng được đã nhận được rồi.”
Trợ lý Tiêu cũng không có nắm bắt rõ tình hình, khi ấy để tránh bị phu nhân từ chối, thông tin gì anh ta cũng không nói.
Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng có vẻ tốt hơn một chút: “Thời gian cho buổi dạ tiệc đã được sắp xếp ổn thỏa.”
“Ngài định tham gia bữa tiệc sao?”
Lúc đầu không phải là không có ý định đi sao, kết quả bây giờ lại thay đổi ý định. “Vốn dĩ là vì công việc, tôi tham gia có vấn đề gì à?”
“Không có ạ.”
Trợ lý Tiêu cũng không dám nói nhiều nữa, ngài ấy cảm thấy vui là được rồi.
Anh ta dừng lại một chút: “Thưa ngài, người phụ nữ đi cùng ngài tại dạ hội, ngài muốn chọn ai?”
“Người phát ngôn lần này là ai, chọn người đó”
Tiêu Khôn Hoằng trong lòng ngay cả tìm hiểu kỹ cũng không muốn, dù sao tất cả cũng đều vì công việc.”
Dạ tiệc Trăm Hoa tổ chức lần này, đã mời rất nhiều truyền thông tới dự, hợp tác với minh tinh để làm người đại diện phát ngôn, còn mời rất nhiều những nhà thiết kế có thâm niên.
Xe sang tụ tập, mỹ nữ như mây.
Ánh đèn sân khấu không ngừng chớp.
nháy, truyền thông muốn chụp được tấm ảnh đẹp, để có thể giành được cơ hội xuất bản với số lượng nhiều.
Chiếc xe việt dã dừng lại, trong số những chiếc xe hạng xe, nó có vẻ hơi giản dị Cửa xe mở ra, Thi Nhân nâng chiếc váy thủy mặc bước xuống xe, mặt trước chiếc váy giống như có vô vàn ánh sao, hệt như những ngôi sao trong đêm đen.
“Ôi trời, đó chẳng phải là mẫu thiết kế mới nhất của nhà thiết kế .JK trong năm nay.
sao-ngôi sao của bầu trời đêm?”
“Nghe nói chiếc váy này thiết kế giới hạn.
~ trên thế giới chỉ có một chiếc, biết bao quý cô đều mong muốn được sở hữu mà không có cơ hội, thế mà lại xuất hiện hôm nay ngay ở đây, thân phận của người phụ nữ đó là sao thế?
Thật sự chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ sao?”
Thi Nhân hạ chiếc váy xuống, bước lên thảm đỏ đi về phía trước.
Khuôn mặt cô xinh đẹp không cần tô son điểm phấn, mái tóc dài mượt hơi xoăn nhẹ xõa ngang ngực, phía sau để lộ bờ lưng trần nõn nà Đang đeo trên cổ Thi Nhân là tác phẩm thiết kế đang dẫn đầu xu hướng hiện nay, viên kim cương dưới ánh đèn sân khấu càng trở nên đặc biệt chói mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!