Chương 138 ”
Cậu chủ Tiêu, chúng ta đã lâu không gặp.” Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm sau khi gặp lại người quen. Vừa rồi có rất nhiều người nhìn cô, cô vẫn có chút không thích ứng được.
“Em cảm thấy không quen sao? Dù gì thì em cũng rất nổi tiếng trong thời gian này mà, mọi người đều muốn biết em. Họ muốn nhìn xem rốt cuộc thực tế thì em trông như thế nào thôi. Em cứ mặc kệ những người đó đi.”
Thi Nhân cụp mi xuống, vẻ mặt cô mờ mịt: “Em biết rồi.”
“Em đến yến tiệc một mình, không có bạn nam đồng hành phải không?”
“Vậy anh thì sao, anh có bạn nữ đồng hành không?”
Hai người nhìn nhau cười. Tiêu Vinh chủ động nói: “Nếu em không ngại thì tối nay chúng ta tạo thành một đôi đi. Dù sao thì anh đến đây cũng chỉ là nhân vật quần chúng thôi. Cũng đã lâu anh không tham gia những hoạt động như thế này.”
“Được ạ, em cầu còn không được ấy chứ.” Thi Nhân khoác tay Tiêu Vinh, hai người cùng nhau bước lên cầu thang, bên trong chính là hội trường.
Bỗng nhiên có tiếng ồn ào bên ngoài.
Một chiếc Bentley màu đen dừng lại bên đường, các phóng viên xông đến như ong vỡ tổ.
Người đàn ông khom lưng bước ra. Thân hình anh cao gầy. Dưới ánh đèn, những đường nét tuấn tú vẫn làm cho người ta lóa mắt như trước.
Tiêu Khôn Hoằng mặt không cảm xúc, ánh mắt anh lãnh đạm và lạnh lẽo.
Ánh mắt Thi Nhân bình thản khi nhìn thấy người đàn ông kia xuất hiện. Cho đến khi cô nhìn thấy sau lưng anh ta xuất hiện một đôi giày cao gót, một người phụ nữ rất xinh đẹp khoác tay anh ta, cô ta nở một nụ cười duyên dáng.
Trái tim bình tĩnh của Thi Nhân lại có chút dao động.
Tiêu Khôn Hoằng rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, anh ta quay đầu lại liền thấy hai người đang đứng ở cửa. Thi Nhân đang khoác lấy cánh tay của Tiêu Vinh, nhìn từ xa hai người lại vô cùng xứng đôi.
Mắt anh rơi vào cổ cô, quả nhiên cô không đeo sợi dây chuyền anh tặng.
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, cho đến khi có phóng viên bên cạnh chạy tới: “Anh Khôn Hoằng, tôi xin làm phiền anh mấy phút. Trên mạng đăng tải thông tin anh và cô Mạc Hồi đã chia tay. Thông tin này có phải sự thật không?”
“Cô Mạc Hồi cố ý phẫu thuật thẩm mỹ thành vợ cũ của anh để tiếp cận anh sao? Phải chăng là anh đã phát hiện ra nội tình nên mới chia tay phải không?”
Tiêu Khôn Hoằng trầm giọng: “Cô Mạc Hồi là nhà thiết kế mà tôi đặc biệt mời về từ nước M. Về ngoại hình, tôi không bao giờ nghĩ rằng có ai có thể thay thế vợ tôi. Mối quan hệ giữa tôi và cô Mạc Hồi chỉ đơn thuần là cấp trên và cấp dưới.”
Trong nháy mắt, đám phóng viên trở nên bùng nổ. Tiêu Khôn Hoằng vậy mà thực sự tự mình làm sáng tỏ tin đồn rồi.
Chúng ta phải biết rằng ông chủ của tập đoàn Quang Viễn chưa bao giờ tiếp nhận bất kì lời mời phỏng vấn nào và hiếm khi đáp trả những tin đồn từ thế giới bên ngoài.
Lần này anh ta lại có thể phá lệ!
Hai tay Thi Nhân từ từ khép lại, anh ta nói là mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần. Ừ, đúng vậy, hiện tại họ chỉ là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên.
Nữ minh tinh Tô Cẩm Tú bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng nở một nụ cười đắc thắng. Cô ta cố ý khiêu khích liếc nhìn Mạc Hồi ở đằng kia. Sau đó, nụ cười của cô ta chợt ngưng trệ, cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc váy mà Mạc Hồi đang mặc.
Vậy mà chiếc váy kia lại giống y đúc cái của cô ta!
Chẳng phải người đại diện nói rằng chiếc váy này số lượng chỉ có 1, nó còn là phiên bản giới hạn toàn cầu sao?
Tại sao người phụ nữ tên là Mạc Hồi này bây giờ lại mặc váy giống y của cô ta chứ!
Điều mà phụ nữ ghét nhất là đụng hàng.
Như người ta nói, đụng hàng không có gì ghê gớm, ai xấu người đấy ngại.
Một tia sáng xẹt qua trong mắt Tô Cẩm Tú. Cô ta rất tự tin vào ngoại hình của mình. Trước giờ người ta đều sợ đụng hàng với cô ta.
Nhưng lần này, nhà thiết kế nhỏ kia mặc chiếc váy đó, trông lại thật thuần khiết và xinh đẹp, như một thiên thần lấp lánh.
Thảo nào cô ta cảm thấy chiếc váy này có chút gì đó không hợp lí, nó nhìn thì giống như một chiếc váy yếm hở lưng, nhưng khi mặc lên lại mang phong cách trẻ trung và đáng yêu.
Mà cô ta mặc lên lại ra hình dáng quá trưởng thành.
Thi Nhân thu lại ánh mắt, trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Vinh mang hết tâm tư ra nói: “Thi Nhân, em không cần quá để ý. Cô ta không đẹp bằng em. Người phụ nữ đó giống như một con chim khổng tước vậy.”
Phụt. Thi Nhân không nhịn được cười thành tiếng.
Cô ấy không ngờ Tiêu Vinh nói rằng Tô Cẩm Tú một nữ diễn viên đang nổi tiếng là một con khổng tước. Nếu fan của ai đó biết chuyện, họ sẽ xé xác anh ta mất.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy Thi Nhân đi vào, ngay lập tức bỏ lại phóng viên và người phụ nữ đồng hành ở lại, anh sải bước tiến về phía hội trường.
Vẻ mặt của Tô Cẩm Tú có chút khó chịu nhưng cô vẫn nở một nụ cười tươi tắn, tạo dáng đẹp để phóng viên chụp ảnh.
Đột nhiên một phóng viên bên cạnh nói: “Ảnh hậu Cẩm Tú, nhà thiết kế Mạc Hồi vừa rồi mặc váy giống hệt cô, các cô ai mới mặc hàng thật thế?”
“Tôi thấy thật hay giả không quan trọng, chỉ cần mặc đẹp là được rồi. Các bạn có thể hỏi tôi điều này nhưng đừng có đi hỏi nhà thiết kế người ta nha. Suy cho cùng, những người không ở trong làng giải trí, da mặt họ tương đối mỏng đấy.”
Tô Cẩm Tú bỏ lại những lời này và bước vào hội trường một cách duyên dáng và xinh đẹp với chiếc váy của mình.
Mặc dù cô ta không giải đáp bất cứ điều gì, nhưng thực tế cô ta đang ám chỉ rằng Mạc Hồi mặc đồ giả.
Dù sao cô ta cũng là ảnh hậu, người khác làm sao có thể nghi ngờ chuyện này được chứ.
Vừa bước vào hội trường, sắc mặt Tô Cẩm Tú tối sầm lại, cô ta nhìn về phía người đại diện của mình: “Có chuyện gì vậy? Làm sao lại có người mặc đụng hàng với tôi?”
“Tú Tú, tôi cũng không biết có người dám mặc hàng giả đến yến tiệc, nhưng cô đừng lo, mọi người đều có thể nhìn ra đồ bên kia mặc là hàng giả.”
Người đại diện hơi xấu hổ, cô ta cầu mong ngàn lần đừng bị lộ.
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên chọn Tô Cẩm Tú làm bạn đồng hành nữ của mình. Chiếc bánh lớn ở trên trời tự dưng đập xuống đầu bọn họ. Để tìm một chiếc váy xứng tầm, họ thật sự là rất vất vả.
Nhiều người nổi tiếng đã đến hội trường. Tiết mục đầu tiên là trao giải thưởng.
Đích thân chủ tịch của Bách Hoa quốc tế lên trao giải nhất: “Người giành giải nhất cuộc thi Bách Hoa là cô Mạc Hồi, nhà thiết kế của tập đoàn Quang Viễn, xin chúc mừng cô.”
Các tác phẩm đoạt giải của cuộc thi lần này được trưng bày trên sân khấu.
Thi Nhân nâng váy bước lên sân khấu, ánh sáng sân khấu chiếu vào cô như thêm một vầng hào quang vậy.
Cô có làn da trắng như sữa, dưới ánh đèn, có vài sợi tóc dài buông xuống từ tấm lưng trần phía sau, vẻ đẹp mơ hồ đẹp như tranh vẽ.
Khung cảnh vắng lặng khiến nhiều người không khỏi ngỡ ngàng.
Thi Nhân không thuộc tuýp phụ nữ thật xinh đẹp. Cô thuộc tuýp người đem lại cho.
người nhìn một cảm giác rất thoải mái như cô con gái cưng của một gia đình nhỏ vậy.
Có điều cô ấy mang theo khí chất và sự tự tin, điều đó tự nhiên gia tăng thêm phần rực rỡ cho vẻ đẹp của cô.
Cô đứng trên sân khấu bắt tay chủ tịch Bách Hoa quốc tế, cô kính cẩn nói: “Cháu rất vui khi có thể được gặp tiền bối.”
“Đừng nói như vậy, biểu hiện lần này của cháu rất xuất sắc, cháu rất có tài”
Thi Nhân nhận lấy chiếc cúp, cô đứng trên sân khấu: “Cảm ơn tập đoàn Quang Viễn đã cho tôi cơ hội để tôi có thể giành được giải thưởng này, và tôi cũng gửi lời cảm ơn tới bạn bè xung quanh tôi đã luôn động viên tôi. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn trong tương lai, cảm ơn mọi người.”
Đột nhiên, quay phim quay ống kính vào Thi Nhân, và quay cận cảnh cổ của cô.
Cổ thiên nga trắng nõn mảnh mai, cô đi ~ một chiếc vòng cổ kim cương rất đẹp. Đây là tác phẩm chính của tập đoàn Quang Viễn lần này.
Chiếc vòng cổ này rất hợp với Thi Nhân Sau khi đeo nó, cô ấy trông như một công chúa quyền quý.
Cô xách váy bước xuống bậc thang. Chiếc váy quá lớn đã ảnh hưởng đến bước đi của cô.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của cô. Anh đang chuẩn bị nhờ ai đó qua giúp cô thì một người đàn ông chạy đến, cúi xuống và giữ váy cho Thi Nhân — đó là Tiêu Vinh.
Người đàn ông nhìn thấy điều này, đôi mắt của anh ta tối sầm lại.
Tiêu Khôn Hoãng đang ngồi ở ghế chủ tịch VỊP phía trước. Thi Nhân ngồi ở hàng thứ 2.
Anh ta vẫn luôn không quay đầu nhìn lại, nhưng anh ta gần như có thể tưởng tượng nó như thế nào.