Chương 177
“Thi Nhân, bây giờ bệnh của em đã khỏi chưa, đã xuất viện được chưa?”
“Cũng tàm tạm, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Tiêu Vinh ở bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi mới nói: “Có phải Vương Ngọc San đem đứa nhỏ đến bệnh viện gây chuyện không?”
“Đúng rồi đó, vừa đi xong. Tin tức của anh Tiêu cũng nhạy bén thật đấy.”
Người vừa đi khỏi, điện thoại liền gọi đến. Cô vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc thì Tiêu Vinh muốn gì ở cô”
“Thi Nhân, em đừng hiểu lầm, đúng lúc anh đang ở bên cạnh ông cụ thì nghe thấy chuyện này. Sức khỏe của em trai thứ ba không tốt, nên phiên điều trần kia cứ hoãn lại sau đã, anh sẽ cố gắng thuyết phục cha.”
Tốt tính như vậy sao”
Thi Nhân cũng không từ chối: “Được, cái này là tốt nhất.”
“Thi Nhân, gần đây mối quan hệ của em và em ba có vẻ khá thân thiết, hai người chuẩn bị tái hợp rồi sao?”
“Đây là việc cá nhân của tôi.”
Giọng điệu của Thi Nhân trở nên có chút xa cách, nhất là sau khi biết chuyện vừa rồi, cô càng lúc càng không thể đối xử bình thường với Tiêu Vinh được.
“Thi Nhân, anh hỏi vậy cũng không có ý gì đâu, chỉ là anh nghe thấy nhà của Hách Liên Thành có xảy ra một chút chuyện, hình như anh ta bị ép buộc kết hôn thì phải.”
“Chuyện đó đã xảy ra khi nào?”
“Trước đây một khoảng thời gian rồi, anh còn nghĩ rằng em biết chuyện này chứ. Nhưng mà, bây giờ em đang ở cùng em ba nên cũng không cần bận tâm chuyện này đâu, cứ coi như anh chưa nói gì.”
Tiêu Nguyên nói xong thì cúp luôn điện thoại.
Vẻ mặt anh ta có chút u ám: “Trông coi Vương Ngọc San cho kỹ, đừng để kẻ ngu xuẩn kia đi gây chuyện nữa, thành công thì không thấy đâu mà thất bại thì có thừa.”
Hôm nay, Hải Đào lớn tiếng mắng Thi Nhân nên rất có thể Tiêu Khôn Hoằng đã nói chuyện Hải Đào không phải con ruột của cậu ta cho Thi Nhân nghe. Nếu như vậy thì kế hoạch anh ta đã ấp ủ từ lâu chẳng phải xông hỏng bỏng không rồi sao”
Nhưng vẫn may là ở giữa bọn họ còn có một Hách Liên Thành.
Thi Nhân cúp máy tâm trạng của cô đột nhiên trở nên rất phức tạp.
Tiêu Khôn Hoằng mở miệng nói: “Lời anh ta nói, em không cần phải để ý.”
“Anh ta cũng không nói gì, chỉ nói với em sẽ thuyết phục ông cụ đẩy lùi phiên điều trần lại.”
“Chỉ như vậy thôi?”
Thi Nhân gật đầu: “Em về phòng nghỉ ngơi chút.”
Cô lấy điện thoại di động của mình rồi rời đi. Sau khi trở về phòng, cô gọi cho Hách Liên Thành nhưng không ai nghe máy.
Cô đã không liên lạc với Hách Liên Thành trong một khoảng thời gian.
Anh ta luôn luôn bận rộn với công việc, bình thường đều là anh ta chủ động liên hệ với cô, Thi Nệm không có việc gì sẽ không tìm Hách Liên Thành.
Hách Liên Thành bị ép cưới, tại sao cô không biết gì cả”
Trong năm năm qua, may mắn có Hách Liên Thành chăm sóc cho bản thân cô và các con của cô, dù thế nào đi nữa, cô vẫn coi Hách Liên Thành là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời.
Thi Nhân gửi cho Mạc Tử Tây một tin hắn: “Gần đây, Hách Liên Thành đang bận chuyện gì vậy? Tôi không thể liên lạc được với anh ấy.”
Ban đầu Mạc Tử Tây còn đang lười biếng, nhưng khi vừa nhìn thấy tin nhắn của cô gửi đến, trong nháy mắt tinh thần đã trở nên tỉnh táo.
Cô ấy ngược lại đã nghe qua tình trạng hỗn loạn trong nhà Liên Thành, cuối cùng do dự một chút, hấp tấp chạy đến văn phòng làm việc: “Anh, cho em hỏi một chuyện.”
Mạc Đông Lăng cũng không thèm nhấc mí mắt lên: “Nói.”
“Anh có biết gần đây anh Liên Thành đang bận rộn việc gì không? Nhà họ Hách thực sự muốn ép anh ấy kết hôn sao?”
Mạc Đông Lăng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Thay vì dành thời gian đi tọc mạch chuyện khác thì tốt nhất là em nên nghĩ cách giải quyết vấn đề của mình đi.”
“Anh trai… Một người bạn của em muốn biết, anh biết mà, nữ thần Mạc Hồi của em đấy.”
“Nói cho bạn của em biết, cửa nhà họ Hách không dễ vào. Hơn nữa, tên ngốc Hách Liên Thành kia cũng xứng sao? Nếu không phải do anh ta thì chị họ em cũng không gặp chuyện.”
Bởi vì cái chết bất ngờ của Mạc Mộng Thần mà hai nhà họ Mạc và họ Hách liền trở mặt.
Mạc Tử Tây thấy giọng điệu anh trai mình không tốt cho lắm, cô ấy bĩu môi: “Thật ra cũng không phải là không có nguyên nhân, em cho anh xem bức ảnh này.”
“Không cần thiết, công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến như vậy, cho anh xem cũng vô dụng”
“Nhưng lần này thực sự không phải phẫu thuật thẩm mỹ, là đẹp tự nhiên đó.”
Mạc Tử Tây lấy điện thoại ra bấm vào bức ảnh chụp nữ thần với chính mình: “Anh nhìn bức ảnh này xem, có phải chị ấy có đôi mắt rất giống chị họ không?”
Mạc Đông Lăng tuỳ ý liếc nhìn một cái, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt Mạc Hồi, ánh mắt anh ta tối sầm lại không ít, ngoài đôi mắt nhìn khá giống nhau ra thì chỗ khác nhìn không giống một chút nào.
Anh ta lạnh lùng nói: “Em ở cùng chị ấy lâu như vậy rồi, không cảm thấy có gì bất thường sao?”
“Không có, nhưng cũng không tìm thấy bất cứ bằng chứng nào cả. Nói thật, nữ thần chỉ là có giống một chút mà thôi, ảnh của cha mẹ cô ấy em cũng đã xem qua hết rồi, nhưng cũng không chút liên quan gì đến nhà họ Mạc chúng ta. Chỉ là trùng hợp.”
Gia đình họ Mạc đã tìm kiếm bao nhiêu năm nhưng vẫn chưa tìm thấy người cô đang lưu lạc bên ngoài.
Ông cụ nhà họ Mạc có một cô em gái ruột, năm đó đã bị kẻ xấu bắt đi để trả thù, sau này có tin tức bà ấy đã chết nhưng từ đó đến giờ nhà họ Mạc chưa bao giờ từ bỏ hy vọng tìm kiếm.
Giờ tuổi ông cụ đã lớn, mong ước duy nhất của ông cụ là biết được em gái mình còn sống hay đã chết, có con cháu gì hay không. Những năm gần đây cũng gặp không ít những kẻ giả mạo tìm đến, nhưng tất cả đều không phải.
Mạc Đông Lăng lần đầu tiên xoa đầu em gái: “Đừng chán nản thế, anh hai đã tra ra được một chút tin tức, không chừng lần này có thể tìm thấy được.”
“Em thực sự hy vọng rằng, ít nhất khi ông còn sống, mong ước của ông sẽ thành hiện thực.”
Nhà họ Mạc có sản nghiệp lớn ở đất nước Việt Nam, nhưng vẫn có những điều họ không thể làm được.
Ví dụ điển hình là người cô mất tích vẫn chưa tìm thấy được.
Mạc Tử Tây quay đầu, trả lời tin nhắn: “Nữ thần, Hách Liên Thành chắc bị ép kết hôn rồi, anh ấy không nói gì với chị sao?”
“Không.”
“Nữ thần, chị đừng lo lắng chuyện đó. Nếu anh ấy không nói gì, vậy thì nhất định là không muốn chị lo lắng, chị phải tin tưởng anh ấy”
Thi Nhân thở dài, thật ra cô không biết phải giải thích thế nào.
Trong nhiều năm như vậy, mối quan hệ của cô và Hách Liên Thành luôn trong tình trạng trên tình bạn nhưng dưới tình yêu.
Anh Liên Thành đối xử với cô rất tí nhưng cô luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó nhưng không biết nói thế nào.
Mạc Tử Tây cũng không biết giải thích ra sao, chuyện trước đây của Hách Liên Thành với chị họ luôn là chuyện mà cả hai ra đình đều cố tránh nhắc đến.
Sau đó, Thi Nhân nhận được tin nhắn Zalo.
mà Tiêu Vinh gửi đến, anh ta thông báo phiên điều trần về di sản đã bị hoấn lại.
Xem ra, trước mặt ông cụ Tiêu, lời nói của Tiêu Vinh ít nhiều cũng có trọng lượng, ít nhất so với Tiêu Khôn Hoäng thì cách đối xử cũng khác biệt khá nhiều.
Cô đi đến phòng bệnh cách ly rồi thông báo tin tức cho Tiêu Khôn Hoằng biết “Anh biết rồi Xem ra anh cũng không quan tâm lắm, có lẽ anh đã quen.
Thi Nhân đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, cô cụp mắt xuống: “Trong thời gian này, anh nên chăm sóc sức khỏe cho tốt. Đừng suy.
nghĩ nhiều nữa.”
“Không cần phải an ủi anh, nhiều năm như vậy anh cũng đã quen rồi.”
Môi Thi Nhân mấp máy, cô không biết phải nói gì, kể từ khi biết Hải Đào không phải con ruột của anh, cô luôn cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi.
Cô cũng không biết rằng sau lưng cô Tiêu Khôn Hoãng đã làm nhiều chuyện như vậy.
Suốt thời gian qua, cô vẫn luôn hiểu lầm anh.
Vì lo lắng rằng ông cụ Tiêu sẽ đoạt đứa nhỏ đi mất, thậm chí cô còn không tiếc thực hiện một âm mưu, nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã thừa nhận thân phận của Hải Đào, anh thà bị mang danh bị cảm sừng thì cũng muốn bảo vệ cô và con cho thật tốt.
Cảm giác này có chút phức tạp.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tiêu Khôn Hoằng.
tùy tiện tìm một đề tài nói chuyện: “Em chuẩn bị xuất viện?”
*Ừ, chiều nay em định đi”
“Để anh bảo tài xế đến đón em.”
“Không, em sẽ bắt taxi là được.”