Chương 223
Đột nhiên Mạc Đông Lăng đanh mặt lại, giọng điệu trở nên vô cùng hung dữ.
Bé Bánh Bao kiên trì được ba giây, nước mắt không kìm được rơi xuống, cô bé cắn môi không để mình khóc thành tiếng nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã.
Lúc đó, bảo vệ muốn tiến lên bế cô bé ra ngoài.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Mạc Đông Lăng liếc qua dường như muốn nói: anh động vào cô bé thử xem?
Trong nháy mắt, bảo vệ sửng sốt, anh ta có ý gì đây nhỉ, không thể hiểu nổi.
Trước đây, anh ta ghét nhất là sinh vật sống không thể khống chế được như trẻ con.
Mạc Đông Lăng lấy dùi cui điện mini trong tay bé Bánh Bao ra: “Sau này không được nghịch đồ nguy hiểm như thế này nữa, biết không hả?”
“Ừm!”
Bé Bánh Bao gật đầu theo bản năng, lại cảm thấy mình không thể nghe lời thế được, nhưng cô bé rất sợ hãi.
Cô bé tủi thân mấp máy môi: “Cháu muốn anh, các chú giấu anh của cháu đi đâu rồi hả?”
Bây giờ có lẽ đã bị phát hiện rồi.
Cái chú này hung dữ muốn chết, các anh cũng bị bắt rồi sao?
Hu hu hu, phải làm sao bây giờ? Mạc Đông Lăng thấy cô bé muốn khóc mà không dám khóc thì bất đắc dĩ nói: “Hai đứa trẻ còn lại đâu?”
“Ở bên ngoài.”
Bảo vệ sững sờ, sao anh ta biết còn hai đứa trẻ nữa?
Thật thần kỳ, sao anh ta đoán được nhỉ?
Chẳng bao lâu sau, hai đứa nhóc kia xuất hiện, khuôn mặt nhỏ đanh lại, nhìn thấy em gái đang ngồi ngay ngắn trên sofa thì hai cậu bé đồng thời thở phào nhẹ nhõm, May là em gái vẫn còn ở đó.
Vừa nãy khi đang đi loanh quanh thì phát hiện ở đây có tận ba người bảo vệ, một người bị nấp ở trong góc nên mấy đứa không nhìn thấy.
Vì vậy bọn họ bị bắt lại.
“Anh ơi!”
Bé Bánh Bao chu miệng, đôi mắt hạnh chột dạ, làm sao đây, bị phát hiện rồi. Vũ khí của cô bé cũng bị lấy đi mất rồi.
Mạc Đông Lăng liếc nhìn ba đứa trẻ, hai đứa bé nam thì giống nhau như đúc nhưng ánh mắt thì không giống nhau lắm.
Anh tiện tay vứt vũ khí nhỏ lên mặt bàn, hững hờ nói: “Chỉ bằng cái này mà cũng dám đến uy hiếp chú?”
Bé Bánh Bao lén nhìn anh một cái, chậm rãi dịch ra xa, cố gắng cách chú này xa hết mức có thể, chú thật hung dữ.
Anh cả Mạc Tiểu Bắc chủ động trả lời: “Cháu biết những thứ này không thể uy hiếp chú được, nếu như mấy trò trẻ con này có gây tổn thương gì cho chú thì bảo vệ của chú cũng chẳng đạt tiêu chuẩn.”
Mạc Đông Lăng ngồi ngay ngắn lại: “Làm sai thì phải nhận hình phạt, các cháu biết đắc tội chú thì sẽ có kết cục gì không? Chặt tay hay chặt chân, chọn một cái đi!”
Giọng người đàn ông lạnh lẽo, đám trẻ nhỏ bị dọa cho ngây ngốc luôn.
Mạc Đông Lăng nhấc tay lên, bảo vệ cầm dao vào thật, trông như thực sự muốn ra tay.
Trong nháy mắt, bé Bánh Bao khóc òa lên: “Không muốn chặt tay, cũng không muốn chặt chân, hu hu hu, đáng sợ quá.”
Mạc Đông Lăng cúi đầu xuống mắng thẳng vào mặt ba đứa trẻ, không nể tình chút nào.
Lá gan của ba đứa nhóc này cũng lớn quá rồi.
May là hôm nay gặp phải anh ta, nếu đổi thành người khác thì sao? Nhỡ may họ muốn bắt cóc mấy đứa luôn thì sao hả?
Nhìn thì thấy bọn nhỏ cũng thông minh, có thể tránh được bảo vệ của anh ta mà đi vào trong này được.
Nhưng không có nghĩa là mấy đứa có năng lực ra ngoài mà không mất một sợi tóc nào!
Rất nhanh sau đó, vành mắt hai cậu bé còn lại cũng ửng đỏ cả lên, dù mấy đứa trưởng thành sớm hay thông minh đến đầu thì cũng chỉ là trẻ con mà thôi.
Ở trước mặt Mạc Đông Lăng, đừng nói là trẻ con, kể cả là người lớn thì cũng không chịu nổi trận mắng này.
“Biết sai chưa?”
Bé Bánh Bao khóc thút tha thút thít. Hai anh thì tự trách, bọn họ biết sai rồi.
Mạc Tiểu Bắc mở miệng: “Hai bọn cháu có thể chịu phạt nhưng hãy tha cho em gái bọn cháu.”
Mạc Tiểu Nam gật đầu.
“Em không muốn, em không muốn.”
Mạc Tiểu Khê bỗng la lớn lên, nhìn Mạc Đông Lăng: “Chặt tay cháu đi, cháu không sợ đau.”
Mạc Đông Lăng tức đến bật cười vui vẻ, sao lại phóng khoáng trượng nghĩa vậy hả?
Anh nắm lấy cánh tay của bé Bánh Bao: “Để chú xem thử một chút, nên chặt đoạn nào đây?”
Bé Bánh Bao sợ hãi khóc oa oa, nghe vô cùng thương tâm.
Cùng lúc đó, Thi Nhân mang hoa quả sang cho bọn trẻ nhưng lại không thấy đứa nào cả.
Không thấy đâu?
Lòng Thi Nhân bộp một cái, vội vàng hỏi bảo vệ bên cạnh: “Anh có thấy ba đứa nhỏ vừa ở đây đi đâu rồi không?”
“À, mấy đứa trẻ lên tầng một chơi trốn tìm còn chưa thấy ra, chắc vẫn đang mải chơi.”
Tầng một?
Thi Nhân đặt hoa quả xuống rồi lên tầng một tìm, một lúc lâu cũng không thấy bóng đám trẻ đâu, xảy ra chuyện gì rồi, sao không thấy bọn trẻ đâu cả?
Cô bắt đầu thấy lo lắng.
Thi Nhân vội vã chạy ra, sốt ruột nhìn bảo vệ bên ngoài: “Mấy đứa trẻ không ở tầng một, hay bọn nhỏ chạy ra ngoài chơi rồi?”
“Không thể nào, tôi và đồng nghiệp trông coi lối ra vào ở cả hai đầu, bọn trẻ không thể ra ngoài được.”
Bảo vệ cảm thấy rất lạ, bèn liên lạc với đồng nghiệp của mình, phân công tìm kiếm.
Thi Nhân vô cùng nôn nóng. Khu vực lớn thế này, bọn trẻ có thể đi đâu được chứ?
Có gặp phải chuyện gì rồi không, bị bắt cóc sao?
Bây giờ vẫn chưa tìm ra Tiêu Vinh, nếu như anh ta giở trò cũ thì phải làm sao bây giờ, Thi Nhân càng nghĩ thì càng sợ, Tiêu Khôn Hoằng phải liều cả mạng sống mới cứu được ba đứa trẻ.
Nếu như ba đứa xảy ra chuyện không may gì thì thực sự cô không thể sống nổi mất.
Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn tầng hai, cô trực tiếp đi thẳng lên đó nhưng bị bảo vệ ngăn lại: “Thưa cô, không thể đi vào chỗ này.”
“Tôi, tôi tìm người.”
“Người cô muốn tìm không ở đây.”
Đối phương không có tình người, trải qua chuyện nhầm lẫn ban nãy, bọn họ luôn trong tâm thế sẵn sàng nghênh địch, tuyệt đối không thể để người lạ lên tầng hai, nếu không thì bọn họ cũng phải cuốn gói đi hết.
“Nhưng mấy đứa trẻ nhà tôi không thấy ở tầng một nữa, tôi muốn lên tìm thử xem bọn nhỏ có ở tầng hai không, tôi sẽ xuống ngay mà.”
“Thật ngại quá, thưa cô, xin cô đừng làm chúng tôi khó xử.”
Giọng điệu đối phương trở nên nghiêm khắc, họ chắn trước mặt Thi Nhân, nếu cô mà xông vào thì bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức.
Thi Nhân hít một hơi thật sâu: “Vừa nãy các anh có thấy ba đứa trẻ con lên đây không?”
“Không thấy, một con ruồi cũng không thể bay vào đây được.”
Ba người giằng co một lúc, Thi Nhân gật đầu, sau đó xuống tâng.
Nếu không ở tầng hai thì có thể ở đâu được nữa chứ?
Chẳng lẽ ở bãi cỏ bên ngoài sao?
Thi Nhân vội vã quay lại nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng bọn trẻ đâu, ba người sống sờ sờ như thế mà lại biến mất không thấy tăm hơi?
“Nữ thần, chị làm sao thế?”
Mạc Tử Tây thấy Thi Nhân mãi chưa quay lại thì chủ động đi tìm cô.
“Tử Tây, không thấy bọn trẻ đâu nữa, làm sao bây giờ, không thấy mấy đứa đâu cả. Có phải Tiêu Vinh trở về rồi lén lút ra tay không? Tôi thực sự rất sợi”
“Nữ thần, trước tiên thì chị đừng quá lo lắng, trình độ bảo đảm an toàn ở đây rất tốt, anh em còn đang ở trên tâng nữa, người ngoài hoàn toàn không thể thâm nhập vào đây được. Bọn trẻ không có chuyện gì đâu, chắc chỉ ham chơi nên trốn đâu đó rồi thôi.”
Thi Nhân kéo tay Mạc Tử Tây: “Có thể làm phiên anh em giúp tôi tìm bọn trẻ không!”
Cô thực sự không thể chấp nhận nổi việc bọn trẻ sẽ xảy ra chuyện.
Thi Nhân rối rắm, không biết phải làm sao, đầu óc quay mồng mồng.
Cô không thể kiềm chế mình suy nghĩ lung tung, cả người đều ngây ngốc.
“Nữ thần, chị đừng hoảng loạn, em dẫn chị đi tìm anh trai em, chỉ cần anh ấy ra tay thì không có chuyện gì không giải quyết được.”
Mạc Tử Tây cũng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, trực tiếp dẫn Thi Nhân lên tầng hai.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!