Chương 25
Nhưng vệ sĩ không thương hướng tiếc ngọc, trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài trung tâm thương mại. Đám đông vây xem đã sớm giải tán, sợ bị Tiêu Khôn Hoằng tóm cổ tính sổ.
Thi Nhân khẩn trương cắn môi, lén lút nhìn Tiêu Khôn Hoằng. Sao anh ta bỗng đối xử với mình tốt như thế?
Tiêu Khôn Hoằng lạnh mặt: “Đừng tự đa tình. Tôi chỉ không muốn thấy trang nhất ngày mai đăng tin mợ ba nhà họ Tiêu đến trung tâm thương mại mua đồ bị đuổi ra ngoài, không muốn bị mất mặt mà thôi. Tôi cho cô nửa tiếng mua quần áo, cô muốn mọi người đều chờ một mình cô hả?”
Tiêu Khôn Hoằng điều khiển xe lăn rời đi, chỉ để lại cho Thi Nhân bóng lưng lạnh lùng. Thi Nhân khẩn trương nhìn trợ lý: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi hả?”
Chẳng trách Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên lại đây, thì ra là vì cô chậm trễ quá lâu.
“Còn chưa” Trợ lý có vẻ ôn hòa với Thi Nhân hơn nhiều: “Cô Nhân đừng sốt ruột, cứ từ từ mà chọn, lát nữa sẽ có nhà tạo mẫu đến đây phục vụ cô.”
Thi Nhân ngơ ngác bị nhân viên kéo đi. Trợ lý chỉnh đốn lại cổ áo, vừa rồi anh ta cũng nghe rõ những lời bảo vệ cậu chủ của Thi Nhân. Trợ lý không khỏi thay đổi cái nhìn về cô. Phải biết rằng ba người vợ trước của cậu chủ đều không đạt đến trình độ này, ngược lại còn nghĩ mọi cách gài bẫy cậu chủ, cuối cùng bị vạch trần âm mưu, còn thẹn quá thành giận bôi nhọ cậu chủ. Cô Nhân quả nhiên là khác hẳn.
Nửa tiếng sau, Thi Nhân đã thay một bộ quần áo khác bước ra. Cô ngắm gương, cảm thấy hơi xa lạ, trang điểm xong quả nhiên sắc mặt đẹp hơn nhiu.
Bước ra cửa hàng, Thi Nhân phát hiện trung tâm thương mại không một bóng người, nói đúng hơn là không có một vị khách nào. Mặc dù giá cả ở tầng thượng không thấp, nhưng vẫn có chút khách hàng, không đến mức không có một người khách nào.
Thi Nhân xuống tầng một, phát hiện không chỉ là tầng trên mà ngay cả tầng dưới cũng thế. Cô cũng đoán được nguyên nhân đại khái.
Tiêu Khôn Hoằng đang ở trước cửa, bên cạnh là hai hàng vệ sĩ. Anh ta ngồi trên xe lăn, mặc suit đen trông có vẻ xa cách khó gần. Có lẽ đây là lớp ngụy trang tự vệ của anh ta.
Thi Nhân im lặng đi qua, người đàn ông ngẩng đầu lên, không khỏi kinh diễm nhìn cô. Không ngờ trang điểm một chút mà trông cô lại khác hẳn. Nhưng rồi tầm mắt của Tiêu Khôn Hoằng dừng lại sau lưng cô, phần lưng váy bị bỏ trống để lộ xương bướm xinh đẹp, kéo dài tới tận vòng eo. Anh không khỏi cau mày: “Sau lưng xẻ thấp thế? Đằng trước suýt nữa lộ hết kìa. Cô muốn quyến rũ ai thế hả?”
“Cầm cái này che đi.”
Tiêu Khôn Hoằng cởi áo vest ném qua, Thi Nhân ngoan ngoãn mặc áo vest của anh ta, kích cỡ hơi lớn, trông như trẻ con lén mặc áo của người lớn.
Không thấy phần lưng trống trơn, Tiêu Khôn Hoằng mới hài lòng.
Sau khi lên xe, Thi Nhân rối rắm thật lâu mới nói: “Lúc nãy cảm ơn anh.”
“Đừng cảm động vớ vẩn. Tôi mua trung tâm thương mại không phải là vì cô. Nếu không phải cô ngu xuẩn gây chuyện khiến tôi mất mặt thì tôi sẽ không tốn nhiều tiền vô ích như thế. Sau này nếu cô không nghe lời thì trả lại hết tiền cho tôi đi.”
Thi Nhân ngậm miệng. Cô biết ngay là như thế mà. Sao Tiêu Khôn Hoằng chịu tốt bụng giúp mình chứ.
Trong xe trở nên im lặng. Tiêu Khôn Hoằng nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Sao vừa rồi anh lại xúc động mua trung tâm thương mại xả giận cho cô ấy? Chắc chắc anh bị điên mất rồi!
Chiếc xe chạy đến khách sạn. Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau xuống xe, chung quanh bỗng có mấy phóng viên xông tới, rõ ràng là nhắm vào Tiêu Khôn Hoằng. Thi Nhân phản xạ che chở Tiêu Khôn Hoằng, vệ sĩ cũng phản ứng rất nhanh, chặn đường đám phóng viên này.
“Cậu ba, liên tục có người tự sát ở dự án làng du lịch, nghe nói là vì phong thủy không tốt, xin hỏi cậu giải thích thế nào về chuyện này?”
“Cậu ba, có tin tức cho rằng công ty cậu chuẩn bị cho người nhà nạn nhân một khoản tiền để bịt miệng, có đúng là thật không?”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên khó coi.
Trợ lý tiến lên đối phó với phóng viên. Thi Nhân chủ động đẩy Tiêu Khôn Hoằng vào khách sạn, không muốn để anh ta ở lại nơi đó cho đám phóng viên gây khó dễ. Nhưng mà dự án làng du lịch lại có người chết sao? Gần đây Thi Nhân vẫn luôn ở bên Tiêu Khôn Hoằng, từng nghe nói dự án làng du lịch xảy ra tai nạn, cô nhớ là đã giải quyết rồi mà. Bây giờ xem ra, dự án làng du lịch còn chưa ổn thỏa đâu.
“Cậu ba, cuối cùng cậu cũng đã đến.” Tiêu Vinh mặc tây trang màu xám phong cách England tinh anh. Anh ta nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Ông nội lo cho cậu nên phái anh đến xem có gì cần giúp không.”
“Tôi không cần người khác nhúng tay.”
“Cậu ba, bây giờ không phải là lúc giận dỗi. Người nhà nạn nhân đã phái một đại biểu đến đây, có lẽ lát nữa sẽ gây khó dễ cho cậu. Lúc đó anh sẽ giúp cậu.”
Tiêu Khôn Hoằng không nói một lời, hoàn toàn không quan tâm Tiêu Vinh. Tiêu Vinh bất đắc dĩ thở dài, quay sang nhìn Thi Nhân: “Hôm nay em ăn mặc rất đẹp, nhưng khoác áo vest thế này không thấy nóng à?”
“Cũng tạm được, máy lạnh trong phòng rất tốt.” Thi Nhân cũng không dám cởi áo khoác trước mặt nhiều người, nếu không Tiêu Khôn Hoằng sẽ mắng cô chết mất, cô không dám trêu vào anh ta.
Tiêu Vinh mỉm cười, nhưng ý cười lại không chân thật: “Xem ra em dâu và cậu ba có vẻ thân thiết hơn rồi, ông nội mà thấy thì sẽ vui lắm”
Thi Nhân không giải thích gì thêm. Dù sao cô đã ký đơn thỏa thuận hôn nhân một năm rồi, không cần thiết so đo quá nhiều.