Chương 50
Bệnh viện, trong phòng chẩn đoán.
Sau lưng Thi Nhân bị bầm tím một mảng lớn, nhưng không gãy xương, bôi thuốc một thời gian thì sẽ lành lặn.
Cô chậm rãi đi ra, thấy Tiêu Khôn Hoằng lạnh mặt nói gì đó với trợ lý, đứng từ xa vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của anh.
Thấy cô đi ra, Tiêu Khôn Hoằng mới quay lại: “Sau này đừng những chuyện ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình nữa.”
Anh là đàn ông thì cần gì phụ nữ bảo vệ? Thân thể gầy ốm của cô có thể chịu nổi sao.
“Vâng.” Thi Nhân cúi đầu, cảm xúc hơi hạ xuống.
Hai người cùng nhau rời bệnh viện. Lúc chờ thang máy, họ gặp một cặp vợ chồng trẻ tuổi, dường như đang cãi nhau.
“Công việc của anh bận đến thế hả? Mỗi lần em đi khám thai, anh đều không đi cùng em.”
“Chẳng phải anh đã cố gắng đi cùng em rồi đấy sao?”
Khám thai ư? Thi Nhân phản xạ xoa bụng. Hình như cô đã xem nhẹ vấn đề này, sau khi mang thai phải khám thai theo định kỳ để xem thử đứa bé có khỏe mạnh hay không.
Chú ý thấy ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng, cô vội thả tay xuống. Chắc anh ta không chú ý thấy gì đâu.
Hai người vào thang máy, ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng vẫn nhìn bụng cô. Cô nhớ tới cái thai bị bỏ kia sao? Đứa con hoang với loại người như bạn trai cũ của cô thì có gì hay mà nhớ thương? Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên không vui. Thang máy vừa mở, anh lập tức ra ngoài. Thi Nhân không hiểu ra sao, hình như mình đâu có trêu vào anh ta?
Vụ xung đột ngoài đồn cảnh sát cũng nhanh chóng trở thành tin nóng. Nhưng lần này là cảnh sát tuyên bố thông báo: Có phóng viên đánh người bị bắt lại.
Hôm sau, vụ án tiết lộ bí mật kinh doanh cũng được công bố. Tập đoàn công khai đăng bài thanh minh, hơn nữa còn đưa ra kết quả điều tra của đồn cảnh sát. Chuyện này coi như lại lật ngược thế cờ, thoạt nhìn như đã tạm thời kết thúc, nhưng vẫn nhiều người nghi ngờ người phụ nữ kia có phải là kẻ thế tội cho Thi Nhân hay không.
Sức nóng không kéo dài rất lâu đã bị hạ nhiệt. Người chiến thắng cuối cùng trong dự án làng du lịch lần này là Tiêu Vinh, lên trang bìa báo kinh tế mấy lần.
Mỗi khi thấy tin tức này, Thi Nhân lại không nhịn được nghĩ nhiều, Tiêu Vinh thật sự không tham gia vào vụ này sao? Mặc dù Tiêu Vinh và Tiêu Khôn Hoằng đều là người nhà họ Tiêu, nhưng hình như có mâu thuẫn rất lớn. Nhưng có vẻ Tiêu Khôn Hoằng không thèm bận tâm tới chuyện đánh mất dự án này mà bắt đầu chú tâm vào công việc mới, chuẩn bị khai thác thị trường nước ngoài.
Anh sắp đi công tác một tuần.
Thi Nhân lập tức thoải mái hơn nhiều, không cần gặp anh suốt một tuần.
Buổi sáng, sau khi rửa mặt xong, Tiêu Khôn Hoằng muốn đến sân bay. Anh cố ý nhìn Thi Nhân: “Lúc tôi không đây, cô không cần đến công ty, dù sao cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn vai cô. Vết bấm trên lưng cô cần một tháng mới lành hẳn, vẻ mặt anh dịu hơn nhiều.
Thi Nhân không khỏi cảm động, kìm nén không cười: “Vâng.”
Thấy Tiêu Khôn Hoằng chỉnh lại caravat, cô chủ động tiến lên nhón chân, nhận lấy caravat trong tay anh. Anh ta cúi đầu nhìn cô, vóc dáng nhỏ nhắn có thể ôm vào lòng, bỗng dưng giật giật ngón tay, nhưng rồi kìm nén.
Anh nghiêng người cầm áo khoác: “Tốt nhất cô hãy yên phận một chút, đừng đến gần người đàn ông khác. Nếu lại gây ra chuyện gì thì tôi cũng không thể giữ được cô trước mặt ông cụ đâu.”
Thi Nhân cứng đờ, sau đó im lặng nhìn anh rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mai cô phải đi dự buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, vừa lúc sự kiện tiết lộ bí mật kinh doanh đã khép lại, nếu không cô thật sự không biết nên đi dự bằng cách nào.
Cô nên mặc gì đi dự lễ đây?
Thi Nhân không có mấy bộ đồ. Cô vào phòng chứa đồ nhìn thoáng qua, quả nhiên đã không thấy mấy bộ đồ nữ lần trước, ngay cả ngăn tủ cũng bị dọn sạch. Không ngờ anh ta lại nhỏ mọn đến thế!
Cuối cùng, Thi Nhân đành phải mặc đồ của mình. Dù sao cũng không phải là đi dự tuần lễ thời trang.
Hôm sau, lúc ra ngoài, Thi Nhân đụng phải Tiêu Vinh. Mấy ngày nay Tiêu Vinh rất bận, hiếm khi gặp anh ta ở nhà.
“Thi Nhân, em muốn đi dự lễ kỷ niệm trường đúng không?”
“Đúng vậy, sao anh biết?”
Tiêu Vinh đứng bên cạnh xe: “Dù gì anh cũng là bạn cùng trường với em nên cũng nhận được thông báo. Lên xe đi, anh đưa em đi một đoạn đường”