Chương 61
Vương Duyệt không thể tin được rằng con tiện nhân đó lại có được may mắn như vậy!
Nếu Thi Nhân mang thai, kế hoạch thay thế của họ sẽ bị phá hỏng, Vương Duyệt không muốn thấy chuyện này xảy ra, khi đang nghĩ cách tống khứ đứa bé trong bụng Thi Nhân ra thì bà ta chợt nhớ ra một điều!
Không, đứa trẻ này dường như gần ba tháng tuổi.
Thi Nhân kết hôn với Tiêu Khôn Hoằng chỉ mới được hai tháng vậy đứa trẻ này là của ai?
Thi Nhân, con tiện nhân đó chẳng lẽ đã cắm sừng Tiêu Khôn Hoằng?
Vương Duyệt đột nhiên có chút phấn khích, bà ta nhanh chóng gọi điện cho Vương Ngọc San và kể cho cô ta nghe chuyện vừa gặp phải Thi Nhân.
“Mẹ nói cái gì, cô ta thật sự có thai?”
Vương Ngọc San đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại, ông cụ Tiêu muốn cô ta nên phải ăn mặc như một thục nữ để cố gắng tạo ấn tượng tốt.
Nhưng khi nhận được cuộc gọi, cô ta cũng không thèm quan tâm đến quần áo của mình.
“Mẹ còn có thể nói dối con sao? Mẹ đích thân hỏi bác sĩ, con tiện nhân đó đã mang thai gần ba tháng, nhưng không biết đứa trẻ này có phải là Tiêu Khôn Hoằng không. Dù sao bọn họ cũng chưa kết hôn lâu như vậy!”
“Chắc chắn là như vậy.”
Vương Ngọc San hận đến nỗi làm gãy cả móng tay vừa mới làm của mình: “Mẹ, mẹ quên chuyện lúc ở quán bar Moonlight sao? Thời gian vừa khít.”
Thi Nhân, con tiện nhân kia may mắn đến vậy sao?
Nếu như Tiêu Khôn Hoằng biết chuyện, đời này cô ta chắc chắn cũng không thể thượng vị thành công, Vương Ngọc San có chút buồn bực: “Mẹ, con không cam lòng, thật sự không cam lòng.”
“Ngọc San, trước tiên con đừng buồn. Con quên rằng hôm đó quán bar Moonlight đã bị mất điện sao, họ căn bản cũng không biết đối phương là ai. Tiêu Khôn Hoằng sẽ nghĩ gì nếu đứa trẻ trong bụng Thi Nhân bị bại lộ bây giờ?”
Vương Ngọc San lập tức hiểu ra: “Chắc anh ấy nghĩ đứa con trong bụng của Thi Nhân chính là con hoang!”
“Đúng vậy, như vậy chuyện này đối với chúng ta khá có lợi. Nếu như chúng ta lên kế hoạch tốt thì lần này có thể để cho Thi Nhân từ bỏ vị trí của bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu.”
Vương Ngọc San đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy con có thể yên tâm.”
Ánh mắt cô ta dần trở nên lạnh lùng, tuy nói đứa nhỏ có chút vô tội nhưng ai bảo Thi Nhân cản đường cô ta.
Cô ta nhất định sẽ trở thành bà chủ của nhà họ Tiêu.
Thi Nhân giấu thuốc trong túi xách rồi đến công ty.
Khi cô đến văn phòng pha cà phê, Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô chằm chằm: “Mỗi ngày đều đến muộn, coi công ty là nơi nào chứ hả?”
Thi Nhân mím mím môi: “Xe bus hơi đông.”
Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, nghĩ đến việc Thi Nhân đi làm như thế nào, anh nhướng mày: “Sao hả, muốn đi xe chung với tôi?”
“Sau này tôi sẽ dậy sớm, tuyệt đối sẽ không đến muộn”
Thi Nhân đặt ly cà phê xuống rồi rời đi, Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng, anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, chủ động nhường cô một bước, nhưng mà người phụ nữ này lại không cảm kích, đầu óc của cô làm bằng đá sao?
Anh thực sự nghi ngờ rằng những giải thưởng cô giành được ở nước ngoài là giả!
Sau khi tan làm, Tiêu Khôn Hoằng cũng bỏ đi một mình, không đợi Thi Nhân đi cùng.
Thi Nhân hoàn toàn không để tâm, cô ăn tối bên ngoài rồi uống thuốc, sau đó từ từ bắt xe bus xuống dưới núi, sau đó bắt taxi trở về biệt thự trên núi.
Khi cô trở lại nhà họ Tiêu thì bữa ăn đã kết thúc.
Cô bước vào phòng khách thì nhìn thấy ở đó có vẻ khá náo nhiệt, Thi Nhân nhìn thoáng qua thì thấy Vương Ngọc San, cô ta ăn mặc vô cùng thục nữ.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức an tĩnh lại.
“Chị, sao chị về vào lúc này? Vừa rồi mọi người đã đợi chị rất lâu.”
Vương Ngọc San chủ động tiến lên kéo Thi Nhân, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Cô phải thừa nhận rằng Vương Ngọc San, giống như người mẹ Vương Duyệt của cô ta rất biết diễn xuất, cô chưa bao giờ thấy Vương Ngọc San mặc trang phục thục nữ như vậy, ngữ khí khi nói chuyện cũng dường như đã được đào tạo, cùng với người bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Hừ, ai quan tâm cô ta làm gì, không liên quan.”
Ông cụ không chút lưu tình, nếu không phải Tiêu Khôn Hoằng không chịu buông tay thì người phụ nữ kia làm sao còn vị trí trong cái nhà này, ông ta cảm thấy Vương Ngọc San cũng rất tốt, so với Thi Nhân càng thích hợp.
Tiêu Khôn Hoằng đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thi Nhân: “Sao cô ấy về muộn vậy?”
“Tôi về phòng trước.”
Thi Nhân rũ mi xuống, xoay người rời đi, dù sao đây cũng không phải nơi cô nên ở, có lẽ không bao lâu nữa cô có thể tự mình rời khỏi nơi này.
Đây là lý do duy nhất có thể giúp cô chống đỡ.
Phòng khách lại náo nhiệt trở lại.
Ông cụ cười nói: “Ngọc San thật sự là một cô gái ngoan.”
“Ông cụ đừng khen con, sau này có thời gian Ngọc San đến gặp ông nhiều hơn được không?”
“Đứa bé ngoan, đương nhiên ông hoan nghênh con đến thăm ông rồi.”
Hai người một xướng một họa nói chuyện, Tiêu Khôn Hoằng cũng không nhấc mi lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!