Chương 7
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng tái mét. Trợ lý tức giận nắm chặt tay, đám người này thật quá đáng, dám công khai trào phóng cậu chủ không được.
Tiêu Vinh nghênh ngang dẫn người rời đi, phòng riêng thoáng chốc rơi vào im lặng.
“Cậu ba, chẳng lẽ chúng ta vẫn luôn nhịn sao?”
“Sẽ không lâu lắm.” Tiêu Khôn Hoằng rũ mi nhìn cô gái đã say khướt trên bàn, ánh mắt lướt qua một tia chán ghét. Mấy ngày hôm trước anh bị gài bẫy, suýt nữa thì trúng bẫy của Tiêu Vinh. Thế mà Tiêu Vinh còn dùng cách này để hạ nhục mình ư? Cô dâu chuộc tội? Ha ha, dùng để giám thị mình à?
“Cậu ba, cô gái này xử lý thế nào?”
Tiêu Khôn Hoằng thoáng suy tư một chút, đẩy hết đồ đạc trên bàn xuống đất: “Diễn kịch đương nhiên phải diễn cho chót.”
Thi Nhân mơ màng nghe thấy tiếng xé vải, trên người cảm thấy hơi lạnh… Cô thầm nghĩ, cho dù đêm nay là địa ngục, cô cũng phải chịu đựng đến cùng.
Hôm sau, Thi Nhân tỉnh lại thì thấy trần nhà xa lạ. Cô kinh hoàng ngồi dậy, phát hiện mình không mặc gì. Cô bối rối ôm chăn mỏng quan sát hoàn cảnh chung quanh. Bên trái là một bức tường kẻ ô, treo đủ loại dụng cụ, nào là roi, dây thừng đỏ, nến vân vân.
Thi Nhân nhớ tới nghe đồn liên quan đến Tiêu Khôn Hoằng, nghe nói sau khi anh ta bị thương trở thành tàn phế thì không xài được, cho nên tính cách trở nên nóng nảy, thích ngược đãi phụ nữ để trút giận. Bây giờ xem ra lời đồn quả nhiên là sự thật.
“Tôi cố ý chuẩn bị mấy thứ này cho cô đấy, cô hài lòng không?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên xe lăn xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng trông không giống người tốt.
Anh ta tùy tay ném roi cho cô: “Đêm qua cô say rượu ngất xỉu, bây giờ tiếp tục cho tôi.”
Sắc mặt Thi Nhân lập tức trở nên trắng bệch.
“Cô có còn trinh đâu, giả vờ thuần khiết làm gì? Nhà họ Thi thật sự cho rằng tôi sẽ cần một đứa second-hands sao? Nhưng may mà đống dụng cụ này không ngại cô từng bị đàn ông ngủ.”
Đêm qua anh đã kiểm tra, cô không phải là trinh nữ.
Lời nói lạnh lùng của anh ta khiến Thi Nhân cứng đờ, hoảng sợ nhìn đống dụng cụ kia không nói được một lời.
Lúc này, trợ lý đến bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng nói gì đó. Tiêu Khôn Hoằng thoáng khựng lại, sau đó nhìn cô: “Hôm nay tạm thời tha cho cô, học tập nhiều một chút làm tôi hài lòng. Nếu không tôi sẽ trả hàng, đến lúc đó thằng em của cô sẽ phải ở trong tù đến cuối đời.”
Người đàn ông rời đi đã lâu mà Thi Nhân vẫn không thể tỉnh táo lại. Cô dùng sức ném dây thừng ra xa, dường như làm thế thì sẽ khiến cô an toàn hơn một chút.
Thấy mặt trời đã lên cao, Thi Nhân mới hoàn hồn lại, bối rối mặc quần áo rời khỏi nơi này.
Thi Nhân vừa bước ra hội sở Glamor thì lập tức bị một đám phóng viên bao vây.
“Cô Nhân, đồn rằng Tiêu Khôn Hoằng bị tàn tật liệt dương, đêm qua hai người có phải là chưa động phòng không?”
“Tiêu Khôn Hoằng thích dùng bạo lực, cô Nhân có thể tiết lộ chuyện đêm qua được không?”
“Cô Nhân, trên internet mở cá cược nói cô không thể chịu được quá một tháng, cô có ý kiến gì về chuyện này không?”
Phóng viên hùng hổ đặt câu hỏi, micro suýt nữa chọc trúng mặt cô.
Thi Nhân vén lọn tóc, ra vẻ thoải mái trả lời:
“Khôn Hoằng nhà tôi rất khỏe mạnh, gì mà thích dùng bạo lực, tính cách ác liệt? Đó đều là lời đồn muốn hãm hại anh ấy thôi.”
Tranh thủ lúc phóng viên đang sững sờ, cô nhanh chân trốn lên một chiếc taxi. Thấy đám phóng viên đã bị bỏ rơi, Thi Nhân mới có thể thả lỏng, hy vọng những lời nói vừa rồi có thể phần nào lấy lòng người đàn ông nguy hiểm kia.
Cô trực tiếp đi taxi về biệt thự nhà họ Thi.
“Bà chủ, cô cả đã trở lại”
Vương Duyệt kinh ngạc đứng dậy nhìn Thi Nhân lành lặn trở về, còn mặc mẫu váy mới nhất.
“Cô không bị sao hết à?”
“Đúng thế, khiến bà thất vọng rồi.” Thi Nhân không khách khí ngồi xuống sofa: “Mẹ tôi đang ở đâu?”
“Đừng sốt ruột. Tôi hơi tò mò, nghe nói đêm qua cô bị đưa đến hội sở Glamor, tôi còn tưởng sẽ gặp cô trong phòng cấp cứu bệnh viện cơ đấy. Thật khiến tôi
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!