Chương 86
“Cô Vương, sự việc này thực ra là hiểu lầm..”
Cô giáo muốn giải thích nhưng Vương Ngọc San lại tát vào mặt cô giáo: “Cái gì mà cô Vương, tôi là Mợ chủ Tiêu, nhìn cho kỹ đi, con trai tôi là người thừa kế tương lai của tập đoàn Quang Viễn. Mấy người dám đắc tội với con trai tôi, cái nhà trẻ này còn muốn làm hay không đây?”
Văn phòng vô cùng yên lặng, cô giáo bị tát một cái, bỗng chốc cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hiệu trưởng vội vàng chạy tới, trừng mắt nhìn cô giáo, sau đó quay sang Vương Ngọc San ân cần: “Mợ chủ Tiêu, xin lỗi, cô giáo này mới đến không hiểu chuyện, chuyện này chắc chắn không phải là lỗi của cậu chủ nhà mình, chúng tôi nhất định sẽ để vị phụ huynh kia cho mợ chủ một câu trả lời thỏa đáng. ”
“Hừ, đây coi thức thời. Chúng tôi không nhận bồi thường. Con trai của tôi bị đánh thế này, vậy thì ba đứa trẻ kia cũng phải để con trai đánh lại một trận, nếu không, cha mẹ chúng cứ chờ thư của luật sư đi.”
Vương Ngọc San hung hăng nói, sau đó rời đi luôn.
Hiệu trưởng nhìn cô giáo mới bằng ánh mắt không hài lòng: “Chuyện gì thế, trước đây tôi đã nói rồi mà, tuyệt đối không được đắc tội với cậu thiếu gia Tiêu Đào này, cho dù cậu ấy có sai thì cũng là con của người khác sai, cô nghe rõ chưa? Làm theo những lời Mợ chủ Tiêu vừa nói, nhất định phải làm cô ấy hài lòng.”
Cô giáo che mặt, trầm giọng vâng một tiếng.
Còn Vương Ngọc San, cô ta vội vã đến bệnh viên, nhưng cô ta lại nhìn thấy xe của Tiêu Khôn Hoằng đậu bên ngoài.
Trong lòng cô ta chợt lóe lên một tia ngạc nhiên, dường như anh vẫn coi trọng con trai mình.
Vương Ngọc San lao vào phòng bệnh, vừa khóc vừa ôm lấy con trai: “Hài Đào, con có sao không? Để mẹ xem con đau ở đâu không? Thằng bé tội nghiệp, bị bắt nạt ở trường. Có vẻ như có những người dám không coi con ra gì, con là con trai của Tiêu Khôn Hoằng cơ mà.”
Vốn dĩ đứa trẻ không khóc, Vương Ngọc San nhìn con trai mình một cái, và đột nhiên hai mẹ con cùng khóc, như thế bọn họ đang chịu ấm ức gì đó.
Tiêu Khôn Hoằng bị tiếng ồn ào làm phiền đến nỗi não anh sắp nổ tung.
Anh lạnh lùng nói: “Cô đi ra đây với tôi.”
Vương Ngọc San lau nước mắt, sau đó nói nhỏ với con trai: “Lát nữa, con phải giả bộ đáng thương trước mặt ba, con có muốn kêu oan không?”
“Con biết rồi.”
Vương Ngọc San trước khi ra ngoài còn cố ý dùng điện thoại di động soi gương để tô son, sau đó giẫm mạnh đôi giày cao gót bước ra ngoài, về mặt đau khổ nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Hài Đào bị đánh rất như thế này, anh định giải quyết thế nào?”
“Cô đã đi đâu khi Hải Đào bị đánh?” “Đương nhiên là em đến trường học tìm bọn họ tính sổ rồi!”
Vương Ngọc San vô thức đáp lại, sau đó nhận ra vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng có gì đó không đúng, cô ta hoảng sợ: “Em lo lắng cho con trai mình mà. Ở đây có bác sĩ ở đây theo dõi rồi, thằng bé sẽ không sao đâu.”
Ha, Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại nhìn cô ta, sao trước đây anh không phát hiện ra Vương Ngọc San không quan tâm đến con như thế, có lẽ chỉ là giả vờ thôi.
Người nhà họ Thi thực sự rất giống nhau.
“Là một người mẹ, con bị đánh, việc đầu tiên cô làm không phải là đến bệnh viện, mà là đến trường học tìm đối phương tính số, ra oai. Vương Ngọc San, bao nhiêu năm nay cô mượn danh nhà họ Tiêu làm ra bao nhiêu chuyện ức hiếp người khác quá đáng, đừng tưởng tôi không biết.”
“Em, em cũng vì quá tức giận nên mới như thế này. Hải Đào là con trai duy nhất của anh, thằng bé bị người khác bắt nạt như thế chính là đang coi thường anh đấy.”
Vương Ngọc San có chút bối rối.
“Con trai duy nhất của tôi?”
Tiêu Khôn Hoằng sắc mặt âm trầm khó có thể che giấu được sự lạnh lẽo, anh bước sát đến gần cô ta: “Vương Ngọc San, người nhà họ Thi các cô tính toán giỏi lắm, cô tưởng rằng tôi không phát hiện ra việc cô bắt tôi đổ vỏ sao?”
“Anh, anh đang nói cái gì vậy, em không hiểu. Hải Đào đúng là con trai của anh. Lúc đó không phải anh đã làm xét nghiệm DNA rồi sao? Ông thích Hải Đào như thế nào anh cũng biết mà, ngay cả khi ông bị bệnh cũng muốn Hải Đào ở bên cạnh. Thẳng bé chính là con cháu nhà họ Tiêu của anh.”
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: “Nếu không phải vì có chuyện này, cô nghĩ mình có thể ở lại nhà họ Tiêu sao? Sau này an phận một chút, nếu không, tôi không ngại vạch trần lời nói dối của cô đâu.”
Vương Ngọc San trong khoảnh khắc giống như rơi vào hầm băng, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
Nói dối? Nói dối cái gì? Cô ta đã nói dối quá nhiều để có được vị trí như ngày hôm nay, thậm chí bây giờ cô ta cũng đang sống trong dối trá.
Cô ta nhìn theo bóng lưng Tiêu Khôn Hoằng rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất lạnh, rõ ràng là tháng sáu đã gần đến mùa hè, nhưng cô ta vẫn cảm thấy lạnh.
Vừa rồi Tiêu Khôn Hoằng nói cái gì?
Anh ấy có phát hiện ra không? Không, nếu anh phát hiện ra, anh sẽ đuổi mình và đứa trẻ đi.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng không làm điều này, vì vậy anh chưa phát hiện ra.
Đúng thế, anh ấy chưa phát hiện ra.
Vương Ngọc San chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân mình như vậy, cô ta cầm chặt chiếc túi hàng hiệu nổi tiếng trong tay, tất cả những thứ này đều là của cô ta, cô ta sẽ không bao giờ từ bỏ.
Tiêu Khôn Hoằng lái xe rời khỏi bệnh viện, nhìn màn đêm bên ngoài, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Bên cạnh anh có một tập tài liệu, xét nghiệm DNA, hóa ra Hải Đào không phải con trai anh.
Kết quả của lần kiểm tra quan hệ cha con lần này hoàn toàn khác so với năm năm trước.
Anh tin tưởng vào kết quả của lần này hơn.
Nhưng khi nghe tin con bị thương, anh vẫn đến bệnh viện, khi nhìn thấy đứa con đã bốn năm gọi anh là ba, anh chợt không đành lòng.
Có thể mọi người sẽ trở nên mềm lòng khi họ già đi.
Đứa trẻ vô tội, nó bị ảnh hưởng bởi lòng tham của người lớn.
Cho nên Tiêu Khôn Hoằng cũng không tiết lộ ngay, cũng may là hiện tại ông rất thích Hải Đào, để đứa nhỏ ở cùng ông cũng không sao.
Còn con của anh ấy, vẫn chưa tìm lại được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!