Đang chìm đắm vào trầm tư, Lương Hạnh cảm thấy quần áo bị kéo, hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn một gương mắt dễ thương thì sững ra, dịu dàng hỏi: “Xuyến Chi, sao vậy?”
Cô bé ôm đồ chơi, chỉ nhìn cô, không nói chuyện.
Ánh mắt của Lương Hạnh khẽ lay động, lại hỏi: “Đi vệ sinh?”
Thấy con bé ngây thơ gật đầu, Lương Hạnh bỗng mỉm cười: “Đi, dì dẫn cháu đi.”
Mở cửa ra dắt cô bé đi ra ngoài, đi qua khu văn phòng thì thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng chào hỏi cô bé.
Còn chưa đi ra ngoài, Tiểu Trương bỗng đi vào, nhìn cô nói: “Chị Hạnh, Long Đằng mời tất cả mọi người của bộ phận chúng ta tối mai tụ tập.”
Vừa dứt lời, cả bộ phận bỗng nhốn nháo.
“Long Đằng? Đây không phải là liên hoan sao?” Có người đàn ông cười nói: “Nếu như có cô gái xinh đẹp thì tốt rồi.”
Lập tức có cô gái trợn mắt: “Mấy người đàn ông các anh không phải đều có bạn gái rồi sao? Còn ăn trong bát nhìn trong nồi, có điều… nếu như có trai đẹp thì tốt rồi, tốt nhất giống như Triệu tổng, vừa đẹp trai vừa có tài.”
Khóe môi của Lương Hạnh giật giật, phớt lờ lời bàn tán xung quanh, sắc mặt trầm tĩnh nhìn sang Tiểu Trương: “Chuyện từ khi nào?”
“Mới vừa rồi, bộ phận hành chính vừa gửi tin đến.” Tiểu Trương đưa tin tức trong điện thoại cho cô xem.
Lương Hạnh nhìn, bề ngoài không nhìn ra bất kỳ thần sắc nào, chỉ là trong lòng suy tư một giây, nhìn sang mọi người, hỏi: “Mọi người có thời gian không?”
Công ty liên hoan rất thường xuyên, không có gì kỳ lạ, hơn nữa Long Đằng cao cấp hơn nhiều so với Doanh Tín, có thể nhìn túng công ty nhỏ như bọn họ đã là một loại cơ hội rồi, cho dù cô không có hứng thú, cũng phải suy nghĩ cho bộ phận của cô.
Quả nhiên, tất cả mọi người gật đầu như gà mổ thóc, có điều, cũng đều muốn đi xem thử cảnh tượng của những công ty lớn là như thế nào.
Lương Hạnh cũng không có bất kỳ ý kiến gì, dứt khoát thoải mái gật đầu với Tiểu Trương: “Được, cậu trả lời bọn họ, chúng ta sẽ đến đúng giờ.”
“Được.” Tiểu Trương gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Xung quanh bỗng lại náo nhiệt rồi.
“Tan làm thì bàn luận, tiếp tục công việc đi.”
Lương Hạnh khẽ mỉm cười căn dặn một tiếng rồi dắt Xuyến Chi đi ra ngoài.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô bé đang đi bỗng dừng lại.
Lương Hạnh ngây ra, cúi đầu nhìn cô bé: “Sao thế?”
Xuyến Chi nhìn cô, từ từ đưa cái tay nhỏ nhắn chỉ về một phía.
Lương Hạnh thuận theo ngón tay chỉ mà nhìn qua, mắt chớp chớp: “Cháu muốn đến đó chơi?”
Bên đó là khu nghỉ ngơi thư giãn của công ty, nhiều sắc thái, không gian cũng đủ lớn.
Nghĩ cô bé ở trong phòng chờ đợi nửa thành cũng chán rồi, lông mày của Lương Hạnh cong lên, mỉm cười: “Được, chúng ta qua đó.”
Gọi điện bảo Tiểu Trương cầm laptop đến, cô ngồi trên sô pha vừa làm việc vừa nhìn cô bé chơi.
Không lâu sau, người của bộ phận khác đi qua đều hỏi một câu.
“Quản lý Lương, đây là con của cô sao?”
“Quản lý Lương, con gái cô đã lớn như vậy rồi? Thật đáng yêu.”
“…”
Có vài đồng nghiệp cùng cấp trực tiếp chạy tới sờ, dọa cô bé sợ không nhẹ, Lương Hạnh giải thích đến mức miệng khô lưỡi mỏi mà cũng muốn mắng người rồi.
Cuối cùng chỉ có thể day trán, gập máy tính lại, vẫy vẫy tay với cô bé: “Xuyến Chi, lại đây.”
Cô bé lon ton chạy đến bên cạnh cô, đưa tay sờ mặt cô, lông mày cong cong nụ cười ngọt ngào.
Trong lòng Lương Hạnh thấy ấm áp, một sự xúc động bỗng dâng lên, nhìn chằm chằm miệng của cô bé, nói từng từ, thăm dò cẩn thận: “Vậy cháu có thích dì không? Nếu thích… nói ra cho dì nghe thử có được không?”
Đôi mắt Xuyến Chi đơn thuần lẳng lặng nhìn cô, ngón tay nhỏ để ở miệng cắn nhẹ, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn mở miệng.
Lương Hạnh không từ bỏ, mặt mày càng dịu dàng, giọng nói cũng khẽ hơn, dụ dỗ: “Lẽ nào Xuyến Chi không thích dì sao?”
Cô bé lắc đầu, rõ ràng có thể nghe hiểu lời của cô.
Trong lòng Lương Hạnh vui mừng, giả vờ bộ dạng tủi thân: “Dì không tin…”
Lông mi dài của Xuyến Chi rung lên, cánh môi phấn hồng khẽ mấp máy, có cảm giác muốn thử, giống như có cái gì sắp phá rách cổ họng.
Biểu cảm của Lương Hạnh bừng sáng, mắt cũng không dám chớp mà chăm chú nhìn cô bé, vừa căng thẳng vừa mong chờ mà nuốt nước bọt.
Cô bé muốn nói rồi sao?
“Quản lý Lương.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh, không những dọa Lương Hạnh giật mình, cũng dọa cô bé run rẩy, giọng nói còn chưa nói ra khỏi miệng cũng hoàn toàn biến mất, sợ hãi dựa sát vào cô.
Thần sắc của Lương Hạnh có hơi thất vọng, nhíu mày, quay đầu nhìn sang người vừa phát ra âm thanh.
Một người phụ nữ ăn mặc kỹ lưỡng trong bộ vest công sở, dáng vẻ hơn 30 tuổi, dáng vẻ khá đứng đắn, đại khái là đi ngang qua thì nhìn thấy cô, dừng lại chào hỏi, chỉ là lông mày nhướn cao toát ra vẻ không mấy thân thiện.
“Quản lý Trịnh, có chuyện gì không?” Lương Hạnh khẽ mỉm cười, không có đứng dậy.
Quản lý bộ phận thị trường, Trịnh Vân, cả công ty đều biết, hơn 30 tuổi còn chưa kết hôn, nữ cường nhân coi trọng sự nghiệp, con người có hơi nghiêm khắc.
Vốn dĩ hai người không có qua lại gì, cô ta là người như nào, Lương Hạnh cũng không quan tâm, nhưng gần đây, cô cứ cảm thấy người phụ nữ này có địch ý rất lớn với cô, trên cuộc họp vô duyên vô cớ nhắm vào cô, trước mặt lãnh đạo cũng tỏ ra kỳ quái, người không biết nguyên do còn tưởng cô cướp người đàn ông của cô ta đó.
“Biết cô sinh được cô con gái đáng yêu rồi, cũng không cần ngày ngày dẫn đến công ty đâu, cô xem công ty là nhà rồi à? Thời gian đi làm còn ở đây dẫn con đi chơi.” Người phụ nữ khẽ mỉm cười, giọng điệu lạnh lùng.
Đối với việc cô ta dùng giọng điệu chua ngoa thì Lương Hạnh đã sớm quen rồi, trên mặt hoàn toàn không có vẻ tức giận gì, cô chỉ khách khí lên tiếng: “Giám độc Trịnh hiểu lầm rồi, con bé rất ngoan, không có làm phiền đến bất kỳ ai, tôi cũng không có vì thế mà làm chậm trễ công việc.”
Trịnh Vân nhếch môi cười: “Một Quản lý như cô, không đến mức ngay cả một bảo mẫu cũng không mời được chứ? Nếu như ai cũng giống như cô mang con đến công ty, nơi này phải đổi thành nhà trông trẻ rồi.”
“Quản lý Trịnh chưa từng sinh con, tự nhiên không biết sự phiền phức của việc trông con, trẻ con quá bám người, có mời nhiều bảo mẫu hơn nữa cũng không có tác dụng, hơn nữa, chuyện này tôi cũng xin phép Quý tổng rồi.” Lương Hạnh nhàn nhạt đáp một câu, cụp mắt vuốt ve đầu của Xuyến Chi.
Người phụ nữ hơn 30 tuổi còn chưa kết hôn, càng đừng nói là sinh con rồi, lời của cô không nghi ngờ gì đã chọc phải chỗ đau của Trịnh Vân, sắc mặt cô ta bỗng trở nên có hơi khó coi.
Nhưng cô ta lập tức nghĩ đến điều gì đó, khẽ mỉm cười chế giễu: “So với việc sinh ra thì bị vứt bỏ, còn không bằng không sinh, cô nói có phải không, Quản lý Lương?”
Lương Hạnh vụt qua tia sắc lạnh trên mặt, tuy Trịnh Vân không biết Xuyến Chi không phải con của cô, nhưng ly hôn lại là sự thật.
Cô bế Xuyến Chi lên, cầm lấy chiếc laptop, mím môi đi đến bên cạnh cô ta, gương mặt hồng hào rạng rỡ, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười rất nhạt: “Sản phụ cao tuổi rất nguy hiểm đó, … muốn sinh con, vẫn nên nhân lúc còn sớm.”