Cô cũng không thể nói chuyện mình bị hạ dược cho cậu ấy biết được, chàng trai này vừa mới đi làm không lâu, chắc chắn không biết những âm mưu, thủ đoạn đen tối chốn công sở, mà thậm chí cậu ấy còn chưa yêu đương bao giờ, cô nói với cậu ấy mấy chuyện này cũng vô ích.
Cô thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi không thể nghỉ ngơi được, nếu để Quý tổng biết tôi mang thai, ông ta chắc chắn không cho tôi đi làm trở lại.”
Suy cho cùng thì sếp nào cũng như vậy, đều không muốn mạo hiểm, cho nên, cô nhất định phải kiên trì và che dấu chuyện này đến cùng, đến lúc nào đó Quý tổng biết được thì cũng không nói gì cô vì dẫu sao cô cũng đã cống hiến hết mình cho công ty. Rồi biết đâu cô còn có thể trở lại làm việc.
“Tôi hiểu.” Mục Điệp nhẹ nhàng gật đầu.
Phụ nữ làm việc ở công sở nói chung cũng không dễ dàng gì, vị trí của cô lại càng khó, hơn nữa cô đã ly hôn, đang nuôi con nhỏ, không đủ khả năng gánh vác vấn đề tài chính.
Lúc này cũng không phải là lúc Lương Hạnh để ý đến mấy vấn đề này, cô còn đang bận nghĩ xem tối qua ai là người đã hạ thuốc cô, là Hàn tổng đó sao? Nhưng ông ta làm gì có cơ hội để ra tay, cô chỉ uống vài ngụm nước lọc, vẫn ngồi trước mặt ông ta, cho dù ông ta muốn mượn rượu để lí trí không tỉnh táo rồi nói những chuyện ngoài lề kia thì cô cũng không uống rượu.
“Chị Hạnh?”
Mục Điệp gọi cô một tiếng, thấy cô không có phản ứng liền đưa tay lên đập nhẹ vào trán cô một cái, lớn tiếng nói: “Chị Hạnh.”
“Hả?” Lương Hạnh hoàn hồn, nhìn về phía anh ta: “Sao vậy?”
“Chị đang suy nghĩ chuyện gì mà thất thần như vậy? Chẳng nhẽ vẫn còn canh cánh vụ Triệu tổng?” Anh ta cười một tiếng, đôi mắt mập mờ nhìn về phía cô.
“Nghĩ đến em gái nhà cậu ấy.” Lương Hạnh ném cho anh ta một ánh mắt, đứng dậy đập vào bả vai anh ta một phát: “Đi, về công ty.”
Xem ra cuối cùng vẫn phải hỏi ý của Triệu Mịch Thanh, cô nhất định phải tìm được người đã hạ thuốc mình, làm một cách trắng trợn như thế, coi cô là loại người dễ bị bắt nạt sao?
Đối diện công ty Long Đằng, Phó Tuyết Thảo vừa trở về công ty đã nhận ra không khí có gì đó khác thường.
Mặc dù hiện tại cô ta chỉ là một nhân viên nhỏ bé nhưng đa số nhân viên đều nhớ rõ thân phận của cô ta, lúc nói chuyện vô cùng khách khí.
“Có chuyện gì thế?” Hơi thở của cô ta trở lại bình thường, cô ta khẽ liếc nhìn hai cô gái ở quầy lễ tân.
Một cô gái trong số đó cẩn thận nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói với cô ta: “Triệu tổng vừa mới tới, sắc mặt không được tốt cho lắm, bây giờ đang ở bên trong phòng làm việc nói chuyện với Hàn tổng.”
Chuyện này nằm ngoài suy đoán của Phó Tuyết Thảo, song gương mặt trắng nõn không mấy dao động.
Cô không nghĩ anh ta lại tới sớm như thế.
Văn phòng tổng giám đốc.
Phía sau bàn làm việc, khuôn mặt lạnh lùng của một người đàn ông tuấn tú đang đối diện với khuôn mặt căng thẳng của một người đàn ông trung niên hói đầu, đôi mắt anh còn mang theo sự lạnh lùng nham hiểm.
“Tôi không ngờ mình lại có thể tìm được một thanh tra tốt như vậy đấy, ông lớn đến như vậy rồi còn không tự chủ được nửa dưới của mình, tôi để ông phụ trách chỗ này, cuối cùng trở thành cơ hội cho ông tự phụ sao?”
Hàn tổng rụt rè cúi đầu, khuôn mặt già nua xám xịt, run rẩy giải thích: “Triệu, Triệu tổng, tôi thật sự không biết anh, anh và cô Lương là bạn…”
Nếu không thì dù có cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám đồng ý với đề nghị của Phó Tuyết Thảo.
Ông ta cũng chỉ cho rằng cô gái họ Lương đó đắc tội với Phó Tuyết Thảo, cần ông ta dạy bảo lại một chút.
Triệu Mịch Thanh cực kì bình tĩnh, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì khác thường, chỉ là đáy mắt càng thêm âm u, giọng nói lạnh lùng đến cực hạn: “Sàm sỡ một cô gái, coi chỗ của tôi như một hộp đêm sao?”
Đúng lúc này thì có người gõ cửa.
“Cút!”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Hàn tổng, con ngươi không chút dao động, lạnh lùng nhả ra một chữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!