Ánh mắt của Hướng Hoành Thừa di chuyển từ trên người của Lương Hạnh, nhìn về phía người đàn ông, cười nói: “Triệu tổng còn có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Triệu Mịch Thanh đưa tờ giấy ở trong tay qua cho anh: “Tôi đã tìm chỗ ở bên kia xong rồi, máy bay hạ cánh sẽ có người đến đón các người đến đó, đây là số điện thoại.”
Hướng Hoành Thừa bật cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người đứa bé ở trong ngực của anh: “Ý tốt của Triệu tổng tôi xin nhận, chuyện khách sạn tôi vẫn có thể tìm được, chi phí chữa bệnh anh cũng đã miễn phí giúp cho tôi, tôi đã thiếu anh ân tình không nhỏ, sau khi về nước tôi nhất định sẽ đến nhà cảm ơn anh.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, động tác ở trên tay vẫn không thay đổi, kéo môi nở nụ cười: “Anh hiểu là tôi không phải vì muốn giúp anh, cho dù anh có nhận hay không thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Ánh mắt của Hướng Hoành Thừa lóe lên, nụ cười trên khóe môi bỗng nhiên sâu sắc hơn, lắc đầu, vẫn tiếp lời nói: “Triệu tổng thật sự hao tâm tổn sức rồi, không phải tôi đứng trên lập trường này thì chắc chắn là hi vọng anh có thể thành công.”
Triệu Mịch Thanh cười nhạt không nói.
Lương Hạnh sửa soạn xong đi ra thì Hướng Hoành Thừa đã đi rồi, cô không vui nhíu mày: “Lúc anh ấy đi mà sao anh không chịu gọi tôi một tiếng?”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, quay người đi ra bên ngoài: “Không phải là lúc nãy vừa mới dính nhau đó à, cũng không phải là không trở lại.”
“…”
Lương Hạnh nhìn chằm chằm vào anh, dính nhau cái gì chứ, có biết dùng từ hay không vậy hả?
Đi vào phòng nói một tiếng với ba Lương và mẹ Lương, cô cũng đi ra cửa theo.
Đi xuống dưới lầu, cô nhìn chăm chú vào chiếc xe xa xỉ không hề khiêm tốn ở trước mặt, lông mày nhíu lại, đột nhiên lại hỏi người đàn ông một câu: “Khi nào anh mới về Tấn Thành vậy?”
Bộ anh rảnh lắm hả, ở đây mấy ngày rồi mà cũng không có dấu hiệu muốn trở về.
“Ngày mai.” Người đàn ông mở ghế lái phụ ra, mặt không đổi sắc nhìn cô.
“…” Lương Hạnh nghẹn họng không đáp lời.
Được thôi, chỉ lần này thôi
Cô khẽ cắn môi, đi vòng qua đầu xe bước vào trong xe.
Nhưng mà lần này mãi cho khi đến gần công ty người đàn ông này cũng không có phản ứng lại cô, trên đường ngay cả một câu nói cũng không nói.
Lương Hạnh không biết tại sao mình lại vô duyên vô cớ cảm thấy là anh đang tức giận, nhưng mình nghĩ mãi cũng không hiểu là anh đang tức giận vì cái gì, lúc nãy biểu cảm lúc vào cửa có chút không đúng.
Đương nhiên là lúc này cô cũng sẽ không chủ động trêu chọc vào anh, nhưng mà vừa chớp mắt xe của người đàn ông cũng đã sắp muốn chạy đến tòa nhà, sắc mặt của cô lập tức thay đổi, lớn tiếng nói: “Dừng, dừng lại, tôi xuống xe ở chỗ này.”
Gương mặt vốn dĩ không có biểu cảm của người đàn ông lúc này lại thay đổi theo hướng âm trầm, nhưng mà vẫn đạp phanh chân ga lại,
Không có cảm giác nào khác, chỉ có cảm giác nghẹt thở nặng nề.
Lương Hạnh cũng rõ ràng cảm nhận được bầu không khí ở trong xe thay đổi, cẩn thận nhìn anh một cái, ngượng ngùng nói: “Vậy… tôi xuống xe nha, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây.”
Mở dây an toàn, đứng dậy liền muốn đẩy cửa, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một lực lượng to lớn kéo cô trở về.
Không nhẹ không nặng, không đến mức bị ngã gục, nhưng mà vẫn làm cho cô phải hốt hoảng.
Không đợi cô kịp phản ứng đã bị người ta nắm lấy, kèm theo đó là đôi môi bị một cảm giác ấm áp chặn lại.
Lương Hạnh: “…”
Không thể tính như là nụ hôn, không dịu dàng, cũng không thô bạo, nhưng mà đúng là anh đang cắn cô.
Có một loại cảm giác làm cho hả giận.
Quả nhiên là anh vẫn còn đang tức giận, nhưng mà lại không có lý do nào.
Không gian thu hẹp, Lương Hạnh không khỏi đụng phải mình, cũng không vùng vẫy, thẳng cho đến khi cảm thấy đau đớn từng cơn cô mới nhíu mày bất mãn lắc lắc đầu.
Triệu Mịch Thanh vẫn buông cô ra, không nhìn ra được bất kỳ ngọn lửa giận nào trên gương mặt anh tuấn, dường như là lúc nãy không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà cũng không có bao nhiêu dịu dàng.
Anh chỉ liếc mắt nhìn cánh môi bị rách da sưng đỏ của cô, đợi đến lúc cô chỉnh sửa quần áo xong rồi mới khàn khàn thốt ra một câu: “Xuống xe đi.”
“…”
Cô rất muốn đánh anh, nhưng mà cô không kịp xấu hổ và giận dữ, Lương Hạnh đẩy cửa bước xuống xe, tiếng đóng cửa mạnh mẽ biểu thị ngọn lửa giận lúc này của cô.
Khốn nạn!
Cánh môi sưng đỏ bị người trong công ty gặp phải, Lương Hạnh xấu hổ nở nụ cười, cũng không giải thích, lập tức vọt vào trong phòng vệ sinh trang điểm lại, nhưng mà bởi vì sưng lên, bị phồng lên một cách rõ ràng, cho nên dùng một lớp son cũng không thể nào che giấu được.
Soi đi soi lại trong gương, trong lòng hận người đàn ông đến nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng chỉ có thể mím môi căng mặt đi vào trong phòng làm việc, làm cho những người đi ngang qua đều nghĩ là sắc mặt của cô không tốt, không dám bước lên chào hỏi.
Đi ngang qua giữa thang máy, cửa thang máy đúng lúc mở ra, ở bên trong có người đi tới, nhìn thấy là cô lập tức nở một nụ cười: “Ôi chao, quản lý Lương, trùng hợp như vậy à, ngày hôm nay lại ngẫu nhiên gặp Triệu tổng ở trên đường.”
Trong lòng của Lương Hạnh lộp bộp chìm xuống, Trịnh Vân!
Chân trước chân sau bước vào, nếu như bị cô ta nhìn thấy cái gì vậy thì chính xác là có khả năng.
Nhưng mà cô ta cũng chỉ có thể là thăm dò.
Lương Hạnh chỉ nở một nụ cười với cô ta, gật gật đầu., hoàn toàn không có trả lời lại, trực tiếp rời đi.
Cô vẫn còn chưa quên vết thương trên môi, có bị ai nhìn thấy thì cũng không thể bị cô ta nhìn thấy, nếu không thì những gì cô ta nói sẽ trở thành sự thật, vậy thì thật sự có thể biên tập thành một quyển tiểu thuyết.
Trịnh Vân ngây ngốc mấy giây, cứ nhìn cô đi ngang qua trước mặt của mình như thế, ngay cả dừng cũng không chịu dừng lại, kịp phản ứng lại, một cảm giác nhục nhã mãnh liệt lan tràn khắp toàn thân, gương mặt xinh đẹp trực tiếp bị tức giận đến tái đi.
Tiện nhân!
Cô ta cho mình là ai chứ?
…
Sau khi Triệu Mịch Thanh đi rồi, mấy ngày kế tiếp đều là Nghiêm Minh đưa cô đi làm việc, anh ta rất biết điều, luôn dừng xe lại ở nơi xa xa, cũng không nói chuyện với cô, làm cho Lương Hạnh muốn kiếm cớ đuổi anh ta đi cũng tìm không thấy, cuối cùng chỉ có thể coi như bỏ.
“Chị Hạnh, ở bên ngoài có một bác gái đang tìm chị đó.” Tiểu Trương gõ cửa bước vào.
Bác gái?
Lương Hạnh ngẩng đầu lên từ đằng sau chồng tài liệu, nhíu mày lại, trong một cái chớp mắt liền đoán được là chuyện gì, ánh mắt của cô hơi thay đổi, gật đầu đáp lại: “Tôi biết rồi, cậu đi ra đi.”
Nói xong, cô gập tài liệu trong tay đứng dậy đi ra bên ngoài.
Xem ra là lần này không thể không gặp rồi.
Trong phòng phục vụ của công ty, từ phía xa xa cô đã nhìn thấy bác gái ở trên ghế sofa ung dung cao quý, cho dù là dung nhan đã già rồi nhưng mà trang điểm vẫn cẩn thận tỉ mỉ, kiểu tóc cũng rất chỉnh tề.
Có lẽ là nhìn ra được thân phận của bà ta không đơn giản, đám người ở khu lễ tân không có ai dám thất lễ, ngay cả nước cũng đều bưng đến cho bà ta. Nhưng mà khi nhìn thấy Lương Hạnh đến đây, bà ta liền khoác tay từ chối, đứng dậy đi ra phía trước mấy bước, sau đó đôi mắt giống như là máy quét quét nhìn Lương Hạnh từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng rơi vào cái bụng bị quần áo che kín của cô.
“Chào bà” Biểu cảm của Lương Hạnh thờ ơ, nhưng mà cũng không có bất kỳ thái độ bất lịch sự.
Dù sao thì cũng là người đã gặp đủ loại tình huống, mẹ Triệu có thể che dấu biểu cảm rất tốt, nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô: “Có thời gian không, tôi đã đặt vị trí dưới lầu xong rồi, muốn nói chuyện với cô một chút.”
Lương Hạnh cong môi: “Tôi nói không có thời gian thì ngài sẽ đi à?”
“Sẽ chứ, có điều là ngày mai sẽ đến nữa.” Mẹ Triệu nhướng mày, nói chuyện không có giọng điệu gì.