Áo trong màu đen, bên ngoài tuỳ ý khoác một chiếc áo khoác dài màu xanh, bắt chéo hai chân ngồi ở đó, bưng ly trà nhỏ nhẹ nhàng nhấp, ánh mắt nhìn ra đằng xa, bàn tay đặt trên đầu gối trắng nõn thon thả, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mang theo sự sang trọng.
Người đến đứng lại vài giây, xua tay bảo nhân viên phục vụ lui ra, sau đó cởi khẩu trang kính râm ra, sải đôi chân dài đi qua đó, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Đàn chị.”
Nghe thấy giọng nói, người phụ nữ ngây người, từ từ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt thanh lãnh đó, khi nhìn thấy rõ người đàn ông đi tới kia, thần sắc trở nên ôn hoà hơn một chút: “Cậu đến rồi.”
Người đàn ông kéo ghế ở đối diện cô ta ra, tuỳ ý ngồi xuống, nở nụ cười nhạt: “Đàn chị vẫn hưởng thụ cuộc sống như vậy.”
Người phụ nữ nhàn nhạt cong cong khoé môi, nhấc tay lên rót cho anh ta một ly trà nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng từ tốn: “Về khi nào vậy, cũng không thấy cậu có động tĩnh gì.”
Người đàn ông bưng ly lên cúi đầu ngửi một cái, một hơi uống cạn, thở ra một hơi, hờ hững tuỳ ý mà nói: “Về nửa năm rồi, chỉ là không có đến Kinh Đô qua, nên mới không liên lạc với đàn chị, chị đừng có giận.”
Người phụ nữ cúi đầu nhìn nước trà màu lục bên trong chiếc ly màu tím, lông mi nhẹ nhàng nhúc nhích, thấp giọng nhàn nhạt mà mở miệng: “Cậu ở nước ngoài cũng thấy ít liên lạc với tôi, là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tuy trễ hơn vài khoá, nhưng bọn họ cũng coi như là bạn cùng trường, quen biến nhau trong một cuộc thi biện luận, anh ta là tuyển thủ cô ta là giám khảo, sau này dần dần quen thuộc hơn, cô ta bồi dưỡng anh ta như em trai, anh ta cũng không khiến cô thất vọng, chỉ là gần đây đột nhiên biến mất.
Nhưng, cô chưa từng chủ động quan tâm ai, lại cộng thêm trong 1 năm nay tâm tư đều ở trên người của một người, dần dần cô cũng phớt lờ đi tin tức ở bên ngoài.
Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi quá đáng của người đàn ông nhàn nhạt đi, rất nhanh lại hồi phục nụ cười: “Thật sự là không có chuyện gì giấu được đàn chị mà, là đã xảy ra chút chuyện, nhưng bản thân tôi vẫn có thể xử lý tốt.”
Đôi con ngươi thanh lãnh của người phụ nữ quét qua khuôn mặt anh tuấn của anh ta: “Moon, biến mất nửa năm rồi, xem ra chuyện này cũng không nhỏ, cần tôi giúp đỡ không?”
Người đàn ông trẻ tuổi chính là Mục Điệp đã nói với Lương Hạnh sẽ ra ngoài gặp bạn học, so với tính cách tuỳ tiện xốc nổi lúc bình thường, thì anh ta lúc này từ trong ra ngoài đều như đổi thành một con người khác, không những khí tức mà ánh mắt cũng lộ ra một sự sắc bén và trưởng thành, cười lên càng chững chạc và ung dung.
“Không cần, hôm nay tôi đến thật sự chỉ là gặp chị.”
Ánh mắt mà người phụ nữ nhìn anh ta càng sâu hơn: “Vậy bây giờ cậu đang làm gì? Làm việc hay là làm xong chuyện thì tiếp tục ra nước ngoài.”
Mục Điệp ngừng lại một hồi, sau đó trả lời thành thật: “Bây giờ tôi đang làm việc.”
Người phụ nữ đặt ly xuống, hai tay chậm rãi đan vào nhau đặt trên đầu gối, nghe vậy, đôi mày cong cong nhướng lên: “Làm việc? Ở đâu?”
Đột nhiên về, đã tìm được công việc rồi?
Mục Điệp nhìn cá vàng ở trong ao bên dưới chân, đôi đồng tử co lại, loé qua một sự gian tà: “Một công ty nhỏ mà thôi.”
Người phụ nữ nhìn anh ta, liền hiểu ra gì đó: “Tôi không quản được chuyện riêng của cậu, nhưng mà, khi nào cậu có thể làm xong?”
Mục Điệp khẽ sững sờ, đặt ly xuống, quay đầu nhìn cô ta: “Sao thế?”
Người phụ nữ cũng không vòng vo nữa, đôi môi đỏ cong lên, dứt khoác nhanh gọn: “Làm xong chuyện, thì từ chức, tôi đổi một chỗ cho cậu.”
Người đàn ông cười cười: “Ở đâu? Tống Thị sao? Nếu đãi ngộ tốt thì tôi có thể cân nhắc một chút.”
“Không!” Biểu cảm của người phụ nữ điềm tĩnh: “Đến Phong Thuỵ.”
Cô ta bồi dưỡng anh, cô ta hiểu thực lực của anh, đương nhiên cũng có tín nhiệm nhiều hơn.
Đáy mắt của Mục Điệp loé qua một thứ gì đó cực nhanh, nhìn sang chiếc nhẫn cưới trên tay của cô ta, đột nhiên cười lên: “Trước đây nghe nói chị kết hôn rồi, tôi cũng không có nhận được thiệp mời, khi nào có thể cho tôi gặp anh ta? Anh ta đối tốt với chị chứ?”
Người phụ nữ ngoảnh mắt nhìn sang ao nước, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vào chiếc nhẫn ở trên ngón áp út, đáy mắt mang theo cảm xúc nồng đậm: “Chưa làm đám cưới, cho nên không có thiệp mời, cậu muốn gặp anh ấy, bây giờ chắc là không có thời gian đâu.”
Mục Điệp chậm rãi rũ mi mắt xuống, đôi môi mỏng thốt lên bốn chữ: “Thượng tổng.”
“…”
Người phụ nữ chính là Tống Nhiễm, cô ta khẽ sững sờ một hồi, có chút bất ngờ: “Cậu gặp qua anh ấy rồi?”
Lúc nãy cô ta nhắc đến Phong Thuỵ, anh có thể đoán ra anh ta, cô ta không cảm thấy lạ, chỉ là nghe thấy khẩu khí của anh, rõ ràng giống như là quen biết, cô ta có chút bất ngờ.
Mục Điệp hờ hững mà gật đầu: “Gặp qua một lần ở bữa tiệc, nhưng anh ta không thấy tôi.”
Anh ta không nhắc đến chuyện của Thượng Điền và Lương Hạnh, còn có những chuyện ở Nam Thành, một mặt là cảm thấy nói ra quá dài, còn một mặt nữa, anh ta không muốn khiến chuyện trở nên quá phức tạp.
“Đúng rồi, đàn chị, trước khi chuyện bên tôi kết thúc, hy vọng chị đừng nhắc đến tôi với Thượng tổng. Nếu sau khi làm xong chuyện tôi vẫn định ở lại trong nước, nhất định sẽ đi tìm anh ta.”
Tống Nhiễm suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu: “Vậy cũng được, nếu cần tôi giúp đỡ thì có thể nói với tôi.”
….
Trong khách sạn, Lương Hạnh và người đàn ông ngồi trên ghế sofa ấm áp với nhau, một cuộc điện thoại rất biết giết chết phong cảnh chợt gọi đến, tiếng rung làm Lương Hạnh chấn kinh, đầu óc bị hôn đến thất điên bát đảo cũng đột nhiên tỉnh táo trở lại, cô đỏ mặt đẩy anh ra, xấu hổ cực kỳ mà nói: “Hình như là của tôi.”
Vừa thở hổn hển vừa đứng dậy đi tìm điện thoại.
Men theo tiếng động tìm thấy ở trên tủ đầu giường, cô theo thói quen quét nhìn tên một cái, thì khẽ sững sờ, quay đầu lại nhìn người đàn ông: “Là Thượng Điền.”
Triệu Mịch Thanh vén mí mắt lên, đôi con ngươi đột nhiên trở nên lạnh.
Chưa đợi tiếng rung tiếp tục, Lương Hạnh ấn nghe máy: “Alo, Thượng tổng.”
“Cô Lương, có ở khách sạn không?” Thanh âm ôn nhu thuộc về Thượng Điền.
Cánh môi Lương Hạnh khẽ mím lại: “Ừm, Thượng tổng có việc gì sao?”
“Cô đến Kinh Đô mà tôi cũng không có chiêu đãi, buổi sáng cũng là quá bận rồi, cô đừng để bụng. Như vầy đi, không biết mọi người buổi tối có thời gian không, tôi kêu thư ký sắp xếp một chút, tôi mời mọi người ăn bữa cơm, cũng tiện bàn chuyện hợp tác với công ty các cô trước đây.”
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Hạnh chợt nheo lại, loé qua một ý lạnh.
Không bảo thư ký gọi cuộc điện thoại này, chính là sợ cô từ chối, bây giờ lại lấy cớ ăn cơm bàn chuyện hợp tác…ha…cứ muốn ép cô đi ăn như vậy sao?
Nhưng nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách gì hay, người đàn ông đó đã làm rõ mục đích đến của cô lần này, nếu như cô không đi thử thì lần này chắc chắn sẽ đi uổng phí rồi.
Cô cong khoé môi, cười một cái: “Buổi tối tôi chưa có sắp xếp gì, vậy Thượng tổng, chúng ta gặp sau.”
“Được, đợi lát nữa tôi bảo thư ký gửi thời gian địa điểm cho cô.”
“Ừm, cảm ơn Thượng tổng.”
Hoàn toàn không muốn nói chuyện riêng, khách sáo xong thì Lương Hạnh liền cúp điện thoại.
Cầm lấy điện thoại, hất cằm với người đàn ông: “Buổi tối anh ta muốn mời bọn tôi ăn cơm, không bao gồm anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!