CHƯƠNG 23: BƠI
Quả thật trên lầu mười một không cùng đẳng cấp với tầng dưới, những bức tranh sơn dầu quý giá được treo kín trên tường, ngay cả không gian trong phòng cũng rất tốt, cửa sổ sát đất rất to, nhìn ra bên ngoài là biển rộng mênh mông.
Hướng Hoành Thừa gặp người bạn bè làm ăn ở trên du thuyền này, cho nên đối phương rủ anh sang tâm sự.
Anh ta cũng hết cách, đành nhờ Lương Hạnh dẫn Xuyến Chi đi.
Lương Hạnh bảo anh cứ lo chuyện làm ăn, cô cười nói: “Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc cho Xuyến Chi thật tốt.”
Cô chuẩn bị xong thì dẫn Xuyến Chi đi dạo quanh phía dưới du thuyền.
Phòng ăn ở đây rất rộng, chuyên cung cấp các món đặc sản của nhiều nước, sau hai tháng mang thai, Lương Hạnh rất thích ăn chua, nhất là món canh chua Tây Ban Nha, cô có thể uống vài bát liền.
Lúc này đây, Xuyến Chi kéo áo Lương Hạnh.
“Sao vậy?” Cô hỏi rồi nhìn theo tầm mắt của Xuyến Chi, hóa ra có mấy người mặc đồ bơi đi vào trong phòng ăn, có lẽ là họ đến ăn sau khi vừa bơi xong.
Lương Hạnh hiểu ra ngay, cô cười hỏi: “Cháu muốn bơi à?”
Xuyến Chi gật đầu, ý muốn rõ rệt.
Lương Hạnh hỏi nhân viên vị trí của bể bơi, lúc gần đi còn bảo đầu bếp chuẩn bị cho mình một hộp bánh ô mai.
Hồ bơi lộ thiên ở ngay trên boong tàu, kích thước của nó rất lớn, cũng có không ít các bạn nhỏ tới chơi, tụ tập nhau đùa giỡn, trong ngăn kéo bên cạnh là đủ loại áo tắm với nhiều hình dáng và cả phao bơi.
Vốn Lương Hạnh còn sợ Xuyến Chi không biết bơi, định chọn cho cô bé một cái phao, nào ngờ Xuyến Chi cứ thể nhảy ùm xuống nước, chưa đến vài giây sau đã nổi lên, nhìn cô bật cười.
Thấy thế, Lương Hạnh cũng để mặc cho Xuyến Chi bơi lội, cô mang thai nên đứng lâu sẽ cảm thấy mỏi lưng, thế là cô tìm một cái ghế tựa ngồi xuống, lấy túi bánh ô mai ra ăn, cuộc sống thế này cũng khá là thoải mái.
Dần dần, có không ít mỹ nữ cũng tới bơi, họ mặc rất nhiều kiểu áo tắm, phô diễn toàn bộ vóc người hoàn mỹ.
Lương Hạnh nhìn mấy người đẹp bên kia rồi lại cúi đầu nhìn cánh tay và bắp đùi mũm mĩm vì ăn nhiều của mình, đặc biệt là chiếc bụng tròn vo mà trong lòng ai oán.
Dáng người mất hẳn khi mang thai, có lẽ sau khi sinh xong cô sẽ già đi vài tuổi nhỉ?
Lương Hạnh tức giận nhét một quả ô mai vào miệng, loáng thoáng cô nghe thấy có giọng nữ quen quen, hình như là trợ lý đặc biệt của Triệu Mịch Thanh, giọng nói hơi õng ẹo.
Lương Hạnh nhìn về phía âm thanh phát ra, trên một chiếc ghế bãi biển ở cách đó không xa, Phó Tuyết Thảo đang ôm lấy cánh tay của một người đàn ông khẽ lắc lắc.
“Tổng giám đốc Niên à, anh nghĩ thêm về dự án khai thác Tây Giao đi có được không?”
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Lương Hạnh: “…”
Thấy rõ đối phương không chú ý đến mình, Lương Hạnh ra vẻ thoải mái lấy điện thoại đi động ra quay video hai người họ, trong lòng cô cảm thấy khá tức tối, đúng là mắt nhìn của Triệu Mịch Thanh kém quá rồi.
Cô còn tưởng Triệu Mịch Thanh tìm được một trợ lý tuyệt vời, ôi, ai ngờ lại là một sugar baby!
Hai người kia thì thà thì thầm một lúc mới rời đi, họ không hề phát hiện ra Lương Hạnh đang rình coi, mà Lương Hạnh cũng đưa tên Triệu Mịch Thanh ra khỏi danh sách đen, gửi video đó tới.
Nhưng lúc sắp gửi thì cô lại do dự.
Dù sao cô và Triệu Mịch Thanh cũng đã ly hôn rồi, nếu cô gửi video này qua, có khi nào anh ta sẽ cho rằng cô lo chuyện không đâu không?
Gửi hay không nhỉ?
Ngay khi Lương Hạnh còn đang phân vân là gửi hay không, do dự không quyết được thì cô tinh mắt nhìn thấy Triệu Mịch Thanh ở trong đám người, anh thay một bộ đồ thể dục nhẹ nhàng, sải bước rất nhanh về phía cô.
Lương Hạnh tắt điện thoại rồi nhét vào trong túi, cô nằm xuống, lấy một cuốn tạp chí ra giả vờ đang đọc.
Sau khi Triệu Mịch Thanh lại đây, anh ngồi xuống ngay bên cạnh Lương Hạnh, hai tay hơi khép lại, anh thuận miệng hỏi: “Hướng Hoành Thừa đâu?”
“Nói chuyện làm ăn với người ta rồi.”
Nghe vậy, Triệu Mịch Thanh nhíu mày: “Anh ta đi bàn chuyện làm ăn thì vất em một mình ở đây à?”
Lương Hạnh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ngay cả khi kết hôn với Triệu Mịch Thanh, hai người cũng ít khi nói chuyện, tại sao bây giờ ly hôn rồi, cô lại thường xuyên nhìn thấy anh, lại còn nói chuyện nhiều như thế?
“Tôi nằm ở đây rất thoải mái mà.” Lương Hạnh lạnh lùng đáp trả: “So với người cả tuần lễ mới về nhà một lần, xem gia đình chỉ là nơi để ngủ, thì anh ấy đã tốt hơn nhiều rồi.”
Bị Lương Hạnh vặn lại, sắc mặt của Triệu Mịch Thanh lại càng trầm xuống hơn, anh liếc mắt thấy phần bụng gồ lên dưới lớp áo, vẻ nghi ngờ trong đáy mắt không che giấu chút nào, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Ngày đó sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, anh càng nghĩ lại càng thấy không đúng.
Hai người chỉ mới ly hôn chưa được hai tháng, Lương Hạnh không thể yêu đương với Hướng Hoành Thừa nhanh như vậy, huống hồ đâu phải muốn mang thai là được, cho nên anh đoán quá nửa đứa bé là của mình!
Lương Hạnh cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh, cô đưa tay che bụng.
Có lẽ nào anh ấy điều tra được cái gì rồi?
Triệu Mịch Thanh mím môi dưới rồi tùy tiện hỏi: “Em chuyển sang ở với Hướng Hoành Thừa bao lâu rồi?”
“Sau khi ly hôn.”
“Sau khi ly hôn?” Triệu Mịch Thanh nhíu mày một cái, hỏi tiếp: “Phát hiện ra mình mang thai lúc nào?”
Nụ cười trên mặt Lương Hạnh không giữ nổi nữa.
Bắt đầu từ câu hỏi đầu tiên, người đàn ông này đã giữ thế chủ đạo, từng bước đẩy cô về phía bẫy.
Đương nhiên Lương Hạnh cũng không ngốc như vậy, cô bình tĩnh trả lời: “Chuyện này đâu liên quan gì đến Anh Triệu, dù sao chúng ta cũng không thân lắm.”
“Lương Hạnh, rốt cuộc đứa bé mấy tháng rồi?” Đương nhiên Triệu Mịch Thanh không còn kiên nhẫn nữa, anh ép hỏi.
“Anh Triệu vô vị thật đấy.” Lương Hạnh nói: “Trước phòng vệ sinh anh đã ngăn tôi lại hỏi một lần, giờ lại hỏi, anh không thấy chán à? Trên hợp đồng chúng ta đã viết gì nào, tôi vẫn còn nhớ rõ đấy.”
Triệu Mịch Thanh nhìn cô chằm chằm, khóe miệng lại thoáng cong lên.
Đúng, anh đã nói trong vòng bốn năm không được có đứa bé, chỉ sợ có gánh nặng lúc ly hôn, nhưng nhỡ Lương Hạnh mang thai thật, anh cũng không nói là mình sẽ không chịu trách nhiệm.
Tận sâu trong lòng anh hy vọng đứa bé là của mình mà không phải là của người đàn ông nào khác, mặc dù sau khi ly hôn họ đã chia tay, không quấy rầy nhau nữa, nhưng sau thời điểm đó anh lại càng buồn bực.
Nhất là khi về lại căn nhà cũ của hai người, trống huơ trống hoác, mỹ phẩm và quần áo của cô, thậm chí là dấu vết cô đã từng ở đó cũng không còn, trong lòng anh lại thấy hơi trống trải.
Thậm chí, ba lần bảy lượt Lương Hạnh nhắc tới Hướng Hoành Thừa, anh lại thấy khó chịu hơn.
“Anh Triệu, ngại quá, tôi đi trước đã.” Dù sao cũng lăn lộn thương trường, Lương Hạnh không đấu lại anh được, chỉ sợ nói thêm đôi câu lại lộ chuyện mà thôi, cô bèn tìm một cái cớ rời đi.
Hơn tám giờ tối, đợi đến khi Hướng Hoành Thừa quay lại, Lương Hạnh và anh ta mới xuống phòng ăn tối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!