CHƯƠNG 276: ĐI KINH ĐÔ CÙNG TÔI!
Anh bàn chuyện với tổng giám đốc Giang đến tận gần sáng, sắc mặt của hai người đều rất mệt mỏi
Tề Hàm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cô ta lấy máy tính đẩy cho Lưu Nam rồi nói: “Đi ăn sáng trước đi.”
Triệu Mịch Thanh nhìn đồng hồ, anh gật đầu và dặn dò Lưu Nam: “Cậu đưa cô Tề đi ăn sáng đi, tôi còn có việc, về khách sạn trước đây.”
Tề Hàm ngạc nhiên: “Anh không đi sao?”
Triệu Mịch Thanh không đáp lại, anh chỉ gật đầu rồi lấy chìa khóa xe từ trong tay Lưu Nam sau đó rời khỏi.
Ánh mắt của Lưu Nam đổi hướng, anh thấy Tề Hàm cứ nhìn mãi vào bóng lưng của Triệu Mịch Thanh, anh liền mỉm cười và giả vờ vô tình giải thích: “Tổng giám đốc Triệu chắc chắn là nhớ bà chủ rồi, chắc là về nấu bữa sáng.”
Sắc mặt của Tề Hàm có chút thay đổi, cô ta nghiêng đầu miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không nhìn ra tổng giám đốc Triệu lại có thể đích thân xuống bếp.”
“Chỉ có lúc ở cùng bà chủ mới đích thân xuống bếp thôi.”
Nhìn thấy biểu cảm của Lưu Nam, đôi môi đỏ của Tề Hàm khẽ động, cô ta khôi phục lại thần sắc như bình thường rồi lấy máy tính của mình về từ trong tay anh.
Tay Lưu Nam đột nhiên trống không, anh ngạc nhiên nói: “Cô Tề không đi ăn sáng sao?”
“Có lẽ ở đây cũng chẳng có gì ngon, trợ lý Lưu đi một mình đi.” Nói xong cô ta liền giẫm giày cao gót quay người bỏ đi.
…
Sáng sớm Lương Hạnh tỉnh dậy từ phòng ngủ đi ra lại nhìn thấy Triệu Mịch Thanh, cô đờ ra 2 giây mới có phản ứng, cứ giống như anh vốn dĩ không đi ra ngoài.
“Đến ăn sáng.”
Sữa đậu nành, quẩy nóng, còn có salad rau và một miếng bò hầm tương nhỏ, là bữa sáng theo kiểu Trung Hoa mà cô thích.
Đôi môi hồng kéo lên một đường cong châm biếm: “Ai không biết còn tưởng tổng giám đốc Triệu là đầu bếp riêng của tôi, mỗi ngày đều tranh thủ thời gian đến nấu cơm cho tôi, đúng là được yêu thương nhưng lại cảm thấy lo sợ.”
Lúc anh về đã tắm rửa và thay quần áo, khi anh đến gần, mùi sữa tắm vẫn còn rất nồng, bởi vì cả đêm không ngủ nên trong mắt còn có những tia máu, sự mệt mỏi trong đáy mắt cũng không giấu được.
Anh đưa cánh tay dài của mình lên ôm cô vào lòng, giọng nói trầm trầm: “Ăn nhiều một chút.”
Lương Hạnh cảm thấy mềm lòng, không nỡ lại làm mặt lạnh với anh, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Xử lý công việc sao rồi? Có còn phiền phức gì không?”
Bàn tay ôm lấy eo cô của anh hơi ngừng lại: “Ngày mai tôi phải đến Kinh Đô một chuyến, em đi cùng tôi, làm xong việc thì chúng ta về thẳng Nam Thành.”
Lương Hạnh nhíu mày: “Đi đến đó làm gì?”
Đại khái cô cũng biết chuyện làm ăn của anh gần như đều ở Tấn Thành và Nam Thành, nửa năm gần đây đều rất ít đến Kinh Đô.
Anh kéo cô ngồi xuống rồi đưa sữa đậu nành cho cô.
“Đi đấu giá một mảnh đất.”
Đấu giá đất? Chuyện bên này đã được giải quyết rồi sao?
Nhưng cô thấy anh có lẽ không muốn nói tiếp nên cô cũng không hỏi nữa.
Cô cắn một miếng quẩy nóng rồi suy nghĩ, cô đi cũng không tiện, nếu như đã không sao rồi thì chi bằng về Nam Thành trước.
Cô nói suy nghĩ của mình cho anh, anh im lặng một lát rồi đồng ý: “Để tôi đặt vé máy bay cùng giờ cho em, ngày mai đi cùng tôi.”
…
Buổi trưa ngày hôm sau, Lưu Nam đến đón hai người họ, Triệu Mịch Thanh cầm đồ giúp cô, vừa đi vừa căn dặn: “Đến Nam Thành rồi Cố Thời sẽ sai người đến đón em, chắc là sẽ có phóng viên, sẽ có người giúp em trả lời, không cần lo lắng.”
Lúc xuống bậc thang anh liền nhẹ nhàng che chở cho cô trong lòng mình, anh nói tiếp: “Đợi tôi về sẽ cùng em đi khám thai.”
Lương Hạnh nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh, cô cúi đầu cẩn thận nhìn đường.
Xuống khỏi bậc thang, từ trong xe cùng với Lưu Nam bước ra còn có Tề Hàm, nhìn có vẻ là sẽ đi Kinh Đô với Triệu Mịch Thanh.
Cô ta xinh đẹp đứng bên cạnh xe, một bộ đồ công sở màu trắng tôn lên thân hình hoàn hảo, rất giống với Tề Uyên, dáng cũng rất cao, bây giờ đứng bên Triệu Mịch Thanh vừa hay là đến vai anh, nhìn rất đẹp đôi.
Khuôn mặt mỉm cười đợi cô bước sang, Triệu Mịch Thanh gật đầu rồi đưa chiếc túi xách lên.
“Lúc gặp lần đầu vội vàng quá, không kịp chuẩn bị quà gặp mặt, đây là một bức tranh tôi vẽ lúc đi du học, kỹ thuật cũng không xuất sắc, chỉ thể hiện một chút tâm ý của tôi.”
Lương Hạnh nhìn vào ngón tay thon dài trắng ngần đang xách cái túi, cô mỉm cười: “Cô Tề khách sáo quá, bức tranh có ý nghĩa như thế này cũng quá quý trọng rồi.”
Tề Hàm không thu tay về, cô ta cố tình bước lên trước cười nói: “Cô không chê là tốt rồi, tôi và Mịch Thanh từ nhỏ là bạn tốt nhất của nhau, cô là vợ anh ấy, lúc kết hôn thật đáng tiếc không tham dự được, cứ coi như đây là quà cưới muộn đi.”
Anh cúi đầu rồi khẽ cười: “Nếu đã như vậy thì em nhận đi, tranh của cô ấy vẽ cũng không tệ.”
Lương Hạnh nghe vậy liền thản nhiên nhận lấy.
Tề Hàm thấy trong tay Triệu Mịch Thanh có một chiếc túi nữ, cô ta cười hỏi: “Cô cũng cùng đi Kinh Đô hay là?”
“Tôi về Nam Thành trước.” Sau đó không nói gì.
Tề Hàm hiểu ra, sắc mặt cô ta sáng sủa hơn một chút.
Anh đưa cô lên xe, còn Tề Hàm thì ngồi chiếc xe mà Nghiêm Minh lái ở phía sau.
Lớp trang điểm nhạt làm nổi bật sự xinh đẹp trời cho của cô ta, làn da trắng ngần, tay duỗi ra ngoài cửa xe cảm nhận sự nóng bức của mùa hạ, không biết trong chiếc xe con màu đen đó hai người họ đang làm gì, anh anh em em, cũng có thể là những lời thì thầm lúc sắp chia tay.
Cô ta mỉm cười, Nghiêm Minh liếc nhìn kính chiếu hậu, anh không nhìn ra được cảm xúc của người phụ nữ này.
Loại phụ nữ như Phó Tuyết Thảo nếu có mục đích gì đó thì sẽ hoàn toàn để lộ ra trên mặt, cũng là dễ đề phòng, còn vị đang ngồi phía sau này làm gì cũng chặt chẽ, không nhìn ra được nhược điểm nào.
Lương Hạnh gặp Tề Hàm thì trong lòng không vui, nói cô nhỏ nhen cũng được, ghen tị cũng được, đối với người phụ nữ này cô luôn không có thiện cảm.
Đối với bức tranh để bên cạnh tay đến một chút hứng thú để xem cũng không có.
Anh vẫn bá đạo nắm chặt lấy tay cô, tuy là không nói gì, nhưng cứ thỉnh thoảng lại hôn lên trán và má cô, giống như là không nỡ rời xa.
Ở sân bay không có nhiều người lắm, lấy vé và kiểm tra an toàn đều là Lưu Nam giúp đỡ hoàn thành, sau cùng lúc chia tay thì Lương Hạnh cầm lấy chiếc túi trong tay anh, cười với anh một cái rồi quay người rời khỏi.
Bởi vì người cũng nặng nề nên cô đi rất chậm và cẩn thận, bóng lưng nhỏ bé càng thêm yếu đuối.
Triệu Mịch Thanh đứng nguyên một chỗ nhìn theo, còn Tề Hàm thì đứng bên cạnh anh.
Anh hoàn toàn không hề giấu giếm, trong ánh mắt đều là sự không nỡ, tuy chỉ là xa nhau trong một thời gian ngắn ngủi.
Đột nhiên anh bước nhanh sang, vé máy bay của Lương Hạnh đưa cho nhân viên kiểm tra bỗng bị anh từ sau lưng giật lấy, cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy anh đang ở cạnh mình thì liền mở to mắt, cô há hốc: “Anh…”
Một giây sau anh nắm lấy tay cô rồi bị kéo ra sau hàng chờ.
“Vẫn là đi Kinh Đô cùng tôi đi.” Anh ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định không dễ dàng từ chối được.