CHƯƠNG 299: NHẬN RÕ HIỆN THỰC
Xuyến Chi cũng bĩu môi không muốn đi.
“Không cần đâu bác gái, mọi người ăn đi” Anh nhất định cứ khăng khăng: “Chờ khi nào đứa bé ra đời, anh đưa Xuyến Chi đến thăm em trai em gái. Em và bác trai, bác gái phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lương Hạnh há miệng còn muốn giữ lại thì Triệu Mịch Thanh đột nhiên vòng qua eo cô, cúi đầu nói: “Anh Hướng luôn luôn coi trọng việc của con cái, việc tiêm phòng không thể trì hoãn được, để cho anh ấy đi trước, lần sau lại đặc biệt mời anh ấy đến nhà mới làm khách.”
Lương Hạnh nhíu mày, mặt mày đều là sự bất mãn.
“Anh Triệu nói có lý, lần sau chúng ta lại tụ họp.” Giọng điệu Hướng Hoành Thừa nhã nhặn, ánh mắt nhìn Lương Hạnh cũng đặc biệt dịu dàng.
Ra khỏi nhà họ Lương, trong mắt Xuyến Chi tràn ngập nước mắt, Hướng Hoành Thừa đau lòng, lau cho cô bé: “Sau này vẫn còn cơ hội gặp dì, Xuyến Chi đừng khóc.”
“Mẹ… mẹ, muốn mẹ…” Nước mắt giống như lũ tràn bờ đê, lập tức chảy ra không ngừng.
Tay Hướng Hoành Thừa cứng lại, quai hàm cứng rắn khẽ nhúc nhích, ánh mắt chìm xuống.
“Xuyến Chi muốn cho dì làm mẹ à?”
Đứa bé lập tức gật đầu.
Bất đắc dĩ cười khổ, sao anh không muốn chứ.
“Qua một thời gian ngắn nữa được không? Chờ dì sinh em bé ra, chúng ta lại đi tìm cô ấy.”
Sắc màu tối trong mắt tích tụ càng ngày càng dày đặc.
…
Trong Văn phòng Tổng giám đốc Long Đằng, Tề Hàm mặc trang phục công sở màu đỏ, giỏi giang và tao nhã cùng tồn tại, ngồi vắt chân lên trên ghế sô pha, lật xem tài liệu trong tay.
“Xem bản báo cáo từ quý trước, chúng ta có mấy dự án khá lớn lần lượt bị Phong Thụy cướp đi, tay của anh ta duỗi càng ngày càng dài, là cố ý nhằm vào anh?” Cô ta nói xong ngẩng đầu lên.
Người đàn ông không có cảm xúc gì: “Tham vọng của anh ta luôn luôn rất lớn, muốn đến Nam Thành kiếm một miếng bánh, hoặc là vẫn đang suy tính một kế hoạch lớn hơn.”
Đôi mày thanh tú nhíu lại: “Sao anh ta lại lôi kéo được những vị khách đó đi? Xem việc hợp tác với chúng ta là trăm lợi mà không có một hại, sao đột nhiên lại thay đổi ý định?”
“Đương nhiên là có lợi ích lớn hơn nữa.” Anh cười khẩy nói.
Tề Hàm im lặng, chớp mắt mấy cái: “Anh cho tôi xem cái này là có ý gì?”
“Nếu anh ta đã tặng cho chúng ta món quà này thì chúng ta phải có qua có lại mới được. Mảnh đất ở Kinh Đô kia hầu như cũng phải được sử dùng, trước khi được xây dựng xong cô đi thăm dò sâu cạn trước, tôi đã sắp xếp người và văn phòng ổn thỏa, tới đó cô càng có nhiều tự do và không gian phát triển.” Giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông không nhanh không chậm.
Là giọng thương lượng, nhưng không có ý thương lượng, tất cả mọi thứ đã được bố trí xong mới thông báo cho cô ta.
Tề Hàm siết chặt tài liệu, ngước mắt: “Tôi có thể giúp mở rộng nghiệp vụ bên kia, nhưng đó là một quá trình lâu dài, hoàn toàn không cần thiết dồn hết thời gian ở đó, chuyện bên này vừa mới bắt đầu, quy định mới còn chưa triển khai sâu rộng…”
Người đàn ông cắt lời cô ta, hơi nâng cằm lên, mặt không gợn sóng: “Tôi sẽ tìm người bàn giao, mặc dù Thượng Điền có gốc gác ở Kinh Đô, nhưng còn lâu mới có năng lực ăn hết các tài nguyên kia, cô làm hết sức mình thì sẽ không cần mất quá nhiều thời gian là có thể nhìn thấy hiệu quả tốt.”
“Thế nhưng tôi muốn ở lại đây.” Sắc mặt Tề Hàm thay đổi, yên lặng nhìn anh.
Người đàn ông cụp mắt xuống, dựa lưng vào thành ghế, im lặng hai giây, khi ngước mắt lên thì ánh mắt có chút lạnh lùng: “Nếu như cô có kế hoạch nghề nghiệp và mục tiêu của mình mâu thuẫn với kế hoạch của tôi thì có thể cân nhắc đến công ty khác thử một chút, với năng lực của cô thì có thể đạt được chức vị không thể thấp hơn so với bây giờ.”
Sắc mặt Tề Hàm tái nhợt, kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông, hô hấp cũng nặng nề hơn một chút.
Bây giờ anh là đang muốn đuổi cô đi.
Là vì người phụ nữ kia sao? Thậm chí không tiếc tổn thương cô như thế?
Cô ta hít một hơi thật sâu: “Bởi vì chuyện ngày hôm đó sao? Tôi làm thế là xuất phát từ lòng tốt, quan hệ giữa anh và bác gái…”
“Cô quan tâm quá nhiều rồi.” Rõ ràng người đàn ông không vui: “Chuyện tôi với mẹ và chuyện tôi với Lương Hạnh đều không thuộc phạm vi liên quan của cô, đây là chuyện của gia đình tôi.”
Móng tay cô ta gần như đâm thủng lòng bàn tay, đôi mắt đau nhức.
“Vì cô ta mà anh muốn đuổi tôi đi ngay trước mắt? Tình nghĩa bao nhiêu năm của chúng ta như vậy mà có thể khiến anh làm được đến mức này?” Cô ta gần như là chất vấn.
Người đàn ông thờ ơ, môi mỏng phun ra những lời vô cùng lạnh lẽo: “Chỉ là để chính bản thân cô lựa chọn thôi, như vậy đối với sự phát triển của cô chỉ có lợi chứ không có hại.”
Khuôn mặt đẹp đẽ đờ đẫn, ngay sau đó bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi không cần.”
Triệu Mịch Thanh quay đầu, ánh mắt sâu thẳm đối diện trước cô ta: “Tùy cô, trong tuần này quyết định thật tốt, một tuần sau Lưu Nam gặp cô để nhận bàn giao.”
Anh đứng dậy vừa đi ra cửa vừa cầm lấy áo khoác, bỏ đi mà không quay đầu lại.
Bóng lưng thon dài chỉ sau vài giây đồng hồ đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại một căn phòng trống trải.
Lông mày màu nâu nhạt thanh tú của cô ta thả lỏng ra, ném tài liệu trong tay xuống, đứng ở bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài mà không có tiêu cự.
Như suy nghĩ về cái gì đó.
Đêm hôm đó sau khi họ đi, mẹ Triệu một mình tán gẫu với cô ta, về phần nội dung, có liên quan đến Lương Hạnh, nhưng nhiều hơn chính là bảo cô ta không nên dễ dàng buông tha.
Không cần bà nói, tình cảm đã giữ vững được bao nhiêu năm như vậy làm sao có thể nói bỏ là bỏ, thậm chí đã coi như là tín ngưỡng, cô ta có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
…
Mấy ngày gần đây mẹ Lương đều ở nhà sắp xếp đồ đạc, mặc dù không ở đây bao lâu nhưng đồ đạc cũng không ít, bàn bạc với ba Lương xem những thứ nào cần giữ lại.
Lương Hạnh vùi người trên ghế sô pha nhìn TV chằm chằm, ánh mắt không có tiêu cự, giống như không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
“Hạnh Hạnh, cái gối đầu này vẫn còn mới, sau này khi con sinh con xong vẫn có thể dùng được, hay là mang theo?” Mẹ Lương hỏi cô.
Lương Hạnh không có phản ứng, gọi hai lần mới quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn họ.
Mẹ Lương nhíu mày: “Hai ngày nay con không yên lòng, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, vừa rồi mẹ nói gì với con?” Cô chớp mắt mấy cái hỏi.
Con gái mình không có ai hiểu rõ hơn so với mẹ Lương, bà bỏ cái gối xuống, ngồi bên cạnh cô: “Đừng nói với mẹ là không có việc gì, suy nghĩ của con đã viết hết lên mặt, lại giận dỗi với Mịch Thanh rồi sao?”
Lương Hạnh bất đắc dĩ cười nói: “Không có, mẹ đừng đoán lung tung, một người phụ nữ có thai ngẩn người không phải rất bình thường sao? Mẹ chưa từng nghe nói là một lần mang thai ngu ngốc trong ba năm à? Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này mẹ cũng đừng ghét bỏ con.”
Mẹ Lương nghe vậy, không yên tâm dò xét cô một vòng, một hồi lâu sau lại thở dài: “Con không muốn nói mẹ cũng không ép con, nhưng nếu con muốn nhìn vào việc đứa bé sắp chào đời thì con và Mịch Thanh phải cân nhắc thật kĩ lúc nào đi kết hôn lại, không thể để đứa bé vừa ra đời đã ở trong một gia đình không hoàn chỉnh.”
Nụ cười Lương Hạnh hơi cứng lại: “Đó cũng chỉ là hình thức, có con ở đây chắc chắn sẽ không để chúng bị uất ức.”
Mẹ Lương trầm mặt, có chút không vui: “Hình thức cái gì? Không có giấy đăng kí kết hôn thì người ta gọi con của con là con nhà đơn thân. Sau khi sinh con ít nhất phải nửa năm không thể đi làm được, cuộc sống của con sẽ không có sự bảo đảm, sao có thể bảo vệ chúng được? Hãy nhìn rõ vào hiện thực, cuộc sống không phải chỉ có tình cảm.”