CHƯƠNG 336: ĐỨA BÉ VẪN SẼ CÓ
Lương Hạnh mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người dớp dính. Cơn đau âm ỉ ở bụng khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Ngón tay vô thức duỗi ra, quay vòng giữa không trung, cuối cùng vẫn trống rỗng rơi xuống, đập mạnh vào bụng dưới bằng phẳng. Cơn đau nhanh chóng lan ra, đau đến nỗi cô không nhịn được hơi nhíu mày.
Con ngươi chợt co lại, cô khàn giọng kêu lên: “Con…”
Cô muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau khắp người lại không cho cô cơ hội ngồi dậy. Cô bất lực, chỉ có thể đảo mắt tìm kiếm một vòng trong phòng bệnh, vừa khéo đụng phải ánh mắt với người đàn ông đẩy cửa đi vào.
Anh trông có vẻ rất tiều tụy.
Áo sơ mi lộ rõ nếp nhăn, cổ áo còn hơi mở ra, hoàn toàn mất đi dáng vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng trước kia, ngay đến cả tóc cũng hơi rối.
Đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của người phụ nữ trên giường bệnh, bước chân của Triệu Mịch Thanh hơi dừng lại. Anh đặt một tay lên tay nắm cửa, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Anh theo bản năng né tránh ánh mắt của cô.
Trái tim Lương Hạnh lập tức chùng xuống, cô nhịn cơn đau tê tái, cố gắng nhổm người dậy, nhưng vì sức khỏe không tốt nên cũng không cách nào chống đỡ được. Triệu Mịch Thanh thu toàn bộ hành động của cô vào mắt, anh rảo bước đi đến, đỡ lấy cô.
Bàn tay cô nhanh chóng siết chặt lấy cánh tay anh, khóe môi run rẩy, khiến cho từng thớ thịt trên cơ mặt cũng run lên: “Mịch Thanh, con đâu? Con của chúng ta đâu…”
Người đàn ông khó có thể che giấu nỗi đau nơi khóe mắt, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng, đối diện với ánh mắt của cô: “Hạnh Hạnh, con rồi sẽ có lại thôi.’”
Lời này của anh giống như một cây búa tạ, hung hăng nghiền nát trái tim cô. Màu đỏ tươi nơi đáy mắt lập tức lan ra, cô dùng sức, đẩy mạnh anh ra. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, mắng lớn: “Triệu Mịch Thanh, anh cút đi cho tôi!”
Người đàn ông bị cô đẩy ra vài bước, ngay sau đó, toàn bộ chai lọ bên giường đập mạnh vào chân anh, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc, mảnh thủy tinh lăn khắp sàn nhà.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một đám người nghe thấy tiếng động lớn hoảng loạn chạy vào. Cảnh tượng nhìn thấy trước mắt khiến họ lập tức im lặng, từng người dừng lại, không dám tiến lên phía trước.
“Hạnh Hạnh…” Cả người Triệu Mịch Thanh hơi lung lay, khó khăn lắm mới đứng vững lại. Anh vẫn đưa tay về phía người phụ nữ trên giường bệnh, chân cũng bước lên phía trước.
“Anh đừng lại đây!” Nhưng Lương Hạnh lại chống cự, ôm chặt lấy cánh tay, làm ra tư thế tự bảo vệ chính mình. Cả người không nhịn được run rẩy, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
“Anh nói là cục cưng không còn nữa ư? Sẽ không đâu, không đâu…” Cô liều mạng lắc đầu, một giây sau lại đột nhiên vén chăn lên, hai chân nhanh chóng tiếp đất, nhưng vì sức lực không đủ nên ngã nhào ra đất.
Cơn đau truyền thẳng vào lòng bàn tay cô.
Lòng bàn tay bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào, nhưng cô giống như không cảm nhận được, đôi mắt đỏ hoe, ướt át giữa những sợi tóc rối ánh lên vài tia tuyệt vọng. Cô giơ một tay ra, hướng về phía cửa phòng bệnh.
Cảnh tượng trước mặt khiến trái tim Triệu Mịch Thanh đau nhói.
Mặc kệ cô phản kháng, giãy giụa, mặc kệ cô nhặt những mảnh thủy tinh vỡ rồi đâm vào sống lưng mình, mi tâm của anh vẫn không dao động, anh vững vàng ôm cô lên, dùng sức ấn cô lên giường.
Sau đó, anh xoay người sang bên cạnh, quát lớn: “Gọi bác sỹ.”
Khi Lưu Nam đã đi xa, Lương Hạnh bắt đầu đau đớn gào thét, nước mắt cũng rơi lã chã, cô cắn chặt môi, cho đến khi mùi máu tanh xộc lên mũi.
Dưới tình thế cấp bách, người đàn ông vội nghiêng người hôn lên môi cô, cạy mở hàm răng của cô, cuốn theo cả mùi máu tươi nồng nặc. Nhưng cô lại không hề có ý buông lỏng sức nơi hàm răng, cô gắng sức cắn chặt.
Người đàn ông khép mắt lại, cũng không rời đi.
Cuối cùng, khi lý trí khôi phục, cô mới chậm rãi thả ra. Sau khi ngơ ngác một hồi, cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh: “Mịch Thanh, xin lỗi…”
Cô xin lỗi, cho đến khi đứa bé thật sự không còn, cô mới cảm nhận được nỗi đau của sự mất mác. Giờ phút này, cô cũng cảm thấy sợi dây quan trọng ràng buộc giữa mình và Triệu Mịch Thanh đã biến mất.
“Em không phải là một người mẹ tốt, em không xứng làm mẹ!” Cô khàn giọng, nói. Cho dù người đàn ông nhẹ nhàng vỗ về sống lưng mình thì nỗi bi thương, đau đớn này vẫn không có cách nào hóa giải được.
Mục Điệp đứng ở cửa phòng bệnh, những đốt ngón tay đang ôm bó hoa từ từ siết chặt lại, gân xanh trên huyệt thái dương cũng hơi nổi lên. Vẻ tàn nhẫn và không nỡ đan xen với nhau nơi đáy mắt, khiến cả người anh ta trở lên lạnh lẽo, không ai dám lại gần.
Ánh mắt chùng xuống, thu hết mọi chuyện vừa xảy ra vào trong đáy mắt. Lúc này, sắc mặt hơi trầm xuống, giống như rơi vào trạng thái kéo dài, không bị ai quấy rầy.
Gương mặt trắng bệch của người phụ nữ, đôi mắt đỏ au, lòng bàn tay nhuốm máu, tất cả đều mang theo hơi thở đầy tuyệt vọng.
Thấy Lương Hạnh đang từ từ yên tĩnh trong ngực Triệu Mịch Thanh, anh ta mới chậm rãi đi vào, đặt bó hoa xuống đuôi giường, rồi cúi đầu, gọi một tiếng: “Chị Hạnh.”
Nhưng Lương Hạnh vẫn không nhúc nhích, chỉ căng mí mắt, liếc nhìn anh ta. Sau khi nhìn thấy khóe mắt anh ta hằn lên sự ẩm ướt khó thấy, cuối cùng cô cũng khẽ động môi, nhưng lại không nói được từ nào.
“Cô ấy cần nghỉ ngơi, xin ngài Mục về cho.” Triệu Mịch Thanh nghiêng mặt, bình tĩnh trả lời thay cô.
Ánh mắt Mục Điệp lập tức tối xuống, anh ta khẽ gật đầu. Khi bước chân sắp rời khỏi phòng bệnh thì Lưu Nam dẫn bác sỹ đến. Bác sỹ cũng bị dọa sợ bởi cảnh tượng trước mặt, bèn xử lý vết thương cho Lương Hạnh trước. Sau một hồi do dự, bác sỹ vẫn quyết định tiêm thuốc an thần cho cô.
“Cô ấy như vậy rất dễ xảy ra chuyện, không loại bỏ khả năng xuất hiện chướng ngại tinh thần.” Thấy Lương Hạnh chậm rãi khép mắt lại nhờ tác dụng của thuốc an thần, bác sỹ mới lộ ra vẻ mặt không nỡ, nhịn không được thở dài một hơi.
Bác sỹ đứng dậy, lại nhìn sang Triệu Mịch Thanh, phát hiện áo sơ mi sau lưng anh lộ ra vết máu nhạt. Lúc này, vết máu đã khô được một nửa, nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng.
“Để cô ấy nghỉ ngơi, cậu sang phòng bên cạnh xử lý vết thương đi.”
Sắc mặt của Triệu Mịch Thanh trông hơi đờ đẫn, anh không đáp lại lời của bác sỹ, nhưng chân lại vô thức bước theo. Khi lướt qua Mục Điệp, anh hơi dừng lại, liếc nhìn anh ta: “Khiến ngài Mục phải mất công đến đây một chuyến, vất vả cho anh rồi, giờ thì mời anh về cho.”
Giọng nói lạnh lùng, không một chút hơi ấm, sau đó anh lại tiến lên hai bước, cảnh cáo: “Tôi từng nói mình không tin cái gọi là trùng hợp, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện ngài Mục đã làm.”
Mục Điệp nghe vậy thì cong môi, nhưng không đáp lại, chỉ đi theo, ba người cùng ra khỏi phòng bệnh.
Mục Điệp đi cuối cùng, sau khi đi ra thì chậm rãi ngoái đầu lại nhìn, kèm theo ánh mắt trước cửa phòng bệnh vẫn đang nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của người phụ nữ trên giường.
Cửa phòng bệnh chậm rãi khép lại, ngăn cách với vẻ hiu quạnh của căn phòng. Ngay sau đó, vẻ mặt của Mục Điệp cũng trở về trạng thái ban đầu.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, một y tá các đó không xa vội vàng chạy đến. Cô ta ôm một hộp giữ nhiệt trong lòng, khi đến trước mặt Triệu Mịch Thanh thì dừng lại, cắn môi, do dự hồi lâu mới hỏi: “Xin hỏi, là ngài Triệu phải không?”
Vẻ mặt Triệu Mịch Thanh trở nên u ám, hỏi cô ta: “Có chuyện gì?”
“Theo như điều lệ trước nay của bệnh viện, đứa trẻ sau ca phẫu thuật phá thai có thể được người nhà mang về tự mình xử lý, hoặc giao lại cho bệnh viện xử lý, không biết ngài Triệu…”
Sắc mặt của Triệu Mịch Thanh lập tức u ám một cách đáng sợ. Y tá nói được một nửa thì dừng lại, im lặng đợi anh trả lời.
Nhưng chỉ nhìn thấy anh chỉnh lại ống tay áo sơ mi theo thói quen, liếc nhìn hộp giữ nhiệt, lông mày trong nháy mắt chau lại. Sau khi thu tay về, anh mới trầm giọng lên tiếng: “Giao cho các người xử lý.”
Nói xong thì rảo bước rời đi, đầu cũng không quay lại.
Y tá mím chặt môi, sau khi bóng dáng của Triệu Mịch Thanh đi xa, cô ta mới ôm hộp giữ nhiệt trở về. Khi đi vào thang máy, một người đàn ông trẻ tuổi, điển trai từ phía sau cũng bước vào, đáy mắt anh ta lộ ra tia đau thương.
“Xin lỗi, tôi là cậu của đứa bé, có thể cho tôi nhìn một chút không?”
Giọng nói nặng nề và gương mặt lộ ra vẻ áy náy khiến y tá run rẩy, cô ta đỏ mặt, khẽ gật đầu: “Đương nhiên là được, nhưng cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao…”