Lọc Truyện

Truyện Triền Miên Sau Ly Hôn Lương Hạnh Bát Trà Nhân Full

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 367: ÔNG ẤY SẼ CHỈ BIẾT ƠN TÔI

Thứ hai, sau cuộc họp thường kỳ, Quý tổng giữ lại một mình Lương Hạnh.

Cô hoàn toàn có thể đoán ra nội dung chính của cuộc trò chuyện tiếp theo, vừa bước ra khỏi phòng họp, trên đường đi đến văn phòng của Quý tổng chỉ nghe thấy ông ta dặn dò trợ trợ lý bên cạnh: “Đi gọi Trịnh Vân đến phòng làm việc của tôi.”

Trợ lý vội vàng đáp một tiếng, chầm chậm chạy một mạch biến mất ở cuối hành lang, Lương Hạnh im lặng không nói gì, đi theo Quý tổng tiến vào thang máy, chờ cửa thang máy chậm rãi khép lại, người đàn ông khẽ thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy: “Tôi và mấy vị Phó tổng giám đốc nhất trí thông qua nghị quyết, sau này cô đảm nhiệm chức vụ Tổng giám Phòng thị trường.”

Quý tổng ở vị trí gần cửa thang máy, Lương Hạnh ở bên cạnh phía sau lệch với ông ta một chút, trong lúc nhất thời cũng không dễ quan sát được biểu cảm trên mặt người đàn ông, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được một cảm xúc không quá tốt.

“Quý tổng luôn luôn lo lắng tư cách và sự từng trải của tôi không đủ, một mặt không thể thuyết phục được công chúng, mặt khác tôi không chắc mình có đủ năng lực để nhận vị trí này hay không.”

Lương Hạnh một lời nói toạc ra, không che giấu điều gì, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười nhạt như có như không, Quý tổng nghe vậy trong lòng không khỏi kinh ngạc, vô thức nghiêng mặt qua cùng cô nhìn thẳng vào nhau.

Ông ta nhìn thấy trên mặt cô tràn đầy hơi thở êm dịu, không chút ngạo mạn và tham vọng nào.

“Quý tổng, thật ra còn có một phương án khác, nếu như trước mắt công ty vẫn chưa có ứng cử viên đúng đắn thích hợp với chức vụ này thì tôi có thể tạm thời tiếp nhận, cho đến khi công ty tuyển được người phù hợp từ bên ngoài mới thôi.” Ngón tay im lặng cuộn tròn lại, cười nhạt với người đàn ông ở trước mặt.

Cửa thang máy “tinh…” một tiếng mở ra, đúng lúc đó Quý tổng thu hồi ánh mắt, quay đầu ra khỏi thang máy, đồng thời khóe miệng cong lên một đường cong nhàn nhạt, khoát tay chặn lại Lương Hạnh đang đi theo phía sau: “Lương Hạnh, cô không nên nghĩ nhiều, tôi vô cùng tin tưởng năng lực của cô, làm rất tốt, hai ngày nữa thông báo nhận chức của công ty sẽ xuống tới.”

“Ngồi đi.” Dường như Quý tổng không nhận ra, phất tay về phía ghế sô pha, Trịnh Vân lại ngồi xuống theo, bình tĩnh đối mặt với Lương Hạnh ngồi xuống không lâu sau đó.

Quý tổng ngồi một mình trên ghế sô pha, cơ thể dựa vào sau, trực tiếp tìm đến chủ đề trọng tâm: “Trịnh Vân, bàn giao mấy ca trên tay cô cho Lương Hạnh một chút, sau này cô ấy sẽ tiếp nhận công việc của cô.”

Trịnh Vân cụp mắt, không chút do dự nhận lời: “Được rồi, Quý tổng.”

Ký ức trùng lặp với một số hình ảnh từ hơn một năm trước, mọi chuyện xảy ra lúc này có vẻ đặc biệt trớ trêu, cô ta đáp ứng xong thì đưa một tập tài liệu trên tay ra: “Đây là tài liệu bàn giao cho lão Trương ở bộ phận nhân sự, đều là vụ việc tôi đã nắm giữ trong mấy năm qua, nói là cần ông ký tên.”

Quý tổng đưa tay tiếp nhận, lần lượt xem qua từng tài liệu, lông mày vô thức nhíu chặt lại thành một khối, Trong mắt dường như hiện lên một chút cảm xúc không đành lòng.

Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người phụ nữ có khuôn mặt tái nhợt ở bên cạnh: “Mấy năm nay, cô thật sự cống hiến rất nhiều cho công ty. Tôi nhớ là lúc ấy thị trường bên Nam Thành cũng chưa khởi sắc…”

Mấy câu nói dường như làm cho Trịnh Vân bị cảm động, khóe miệng khẽ co giật, trên mặt hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Tôi rất biết ơn Doanh Tín, cũng rất biết ơn Quý tổng đã khen ngợi và đào tạo.”

Vừa thốt ra câu hỏi, ông ta không chút do dự ký tên của mình lên trang cuối cùng chốt lại sự việc thành kết cục đã định.

Lương Hạnh khẽ thả lỏng đôi mắt đến mức không thể thấy được, ngẩng đầu nhìn Trịnh Vân một cái, rồi lại tiếp tục chủ đề: “Ý của tôi là, nể tình sự cống hiến nhiều năm như vậy của Tổng giám Trịnh cho Doanh Tín, có thể sửa sa thải thành Tổng giám Trịnh xin từ chức, như vậy chờ sóng gió hoàn toàn trôi qua, cô ấy cũng dễ tìm được công việc khác hơn.”

Lời này nói ra, Quý tổng vô thức nhíu mày, cuối cùng đưa tài liệu trong tay tới tay Trịnh Vân: “Tôi sẽ chào hỏi với lão Trương, cô về bù thêm một phong thư từ chức nộp lên đi.”

Trịnh Vân hơi hé môi, dường như có lời muốn nói, cuối cùng vẫn im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Lương Hạnh một chút.

Quý tổng thấy thế vung tay lên, bàn tay chống đùi đứng dậy: “Hai cô đi ra ngoài trước đi, bàn giao công việc rõ ràng, trước khi tan sở Lương Hạnh đến báo cáo với tôi.”

Dứt lời liền quay người đi về phía bàn làm việc.

Từ văn phòng đi ra, Trịnh Vân bình tĩnh nhìn thẳng vào Lương Hạnh: “Chút trò vặt ấy của cô, cô cho rằng Quý tổng không nhìn ra được sao?”

“Ông ấy đương nhiên có thể nhìn ra, nhưng cho dù đã nhìn ra thì tôi cũng đứng ở góc độ tầng cao vì lợi ích của công ty để nhắc nhở ông ấy, bởi vậy ông ấy sẽ chỉ biết ơn tôi.” Lương Hạnh đi bên cạnh cô ta, nụ cười tự tin mà ung dung, mấy câu nói khiến Trịnh Vân vô cùng yên lặng.

Lương Hạnh đi theo Trịnh Vân đến văn phòng Tổng giám, đồ đạc bên trong đã thu dọn gần xong, chỉ có một chồng tài liệu thật dày chất đống trên bàn công tác: “Đây là các ca mà trong quý này Doanh Tín vẫn còn thảo luận, sau khi về tôi sẽ gửi tài liệu bản mềm qua mail cho cô, cô từ từ xem trước có cái gì không hiểu thì hỏi lại tôi.”

Trịnh Vân nói xong, quay người lấy túi xách của mình từ trên ghế sô pha: “Tôi còn phải đi tìm lão Trương một cái, không tháp tùng được.”

Lương Hạnh thấy thế cũng không đưa tay ngăn cản, cười nhạt đưa mắt nhìn người rời đi, mới gọi điện thoại gọi Tống Ba đi lên, ôm toàn bộ đống tài liệu đó vào phòng làm việc của mình.

Trịnh Vân là một người phụ nữ rất có năng lực làm việc, có thể nhận thấy những điều đó từ chồng tài liệu này.

Yêu cầu đối với công việc của cô ta cẩn thận đến mức gần như hà khắc, bản thảo của mỗi ca đều được giữ lại rất hoàn thiện, mỗi một bước trong quy trình cũng dựa theo điều lệ của công ty, nếu không gặp phải Bạch Thiếu Khanh thì sự nghiệp của cô ta sẽ thăng tiến vô cùng trong tương lai.

Chỉ là…

Lương Hạnh nhịn không được có chút than ra một hơi, thân thể dựa vào thành ghế, vuốt lông mày xoa dịu mệt mỏi, lúc này Tống Ba đẩy cửa đi vào, cầm ly cà phê đặt xuống.

“Phó tổng giám, Tổng giám Trịnh đã đi.”

“Được.” Động tác trên tay Lương Hạnh hơi dừng lại, thuận thế đưa tay lên mặt bàn tìm tòi, nhưng không ngờ đụng đổ cà phê vừa mới bưng tới, chất lỏng dính ngấy tràn ra cả bàn.

Lúc Tống Ba kịp phản ứng muốn đi ngăn cản thì đã không kịp, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất ôm đống tài liệu kia đi, may là tế bào vận động của cậu ta coi như phát triển, cứu vớt phần lớn tài liệu, chỉ để lại một phần phía dưới cùng nhất đã bị in dấu bởi những vết cà phê tràn ra.

Lương Hạnh hét một tiếng đứng lên, dùng ngón tay nhặt tài liệu đã dính dấu vết màu vàng nâu ở trên mép lên, ánh mắt khẽ run rẩy: “Cái này đều là bản chính đấy…”

Cô vừa dứt lời, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy tên của dự án hợp tác sau khi trang bìa lật ra, trong lòng đột nhiên giật mình, vô thức thốt lên một cái tên: “Vân Đằng?”

Phong Thụy dưới trướng Vân Đằng?

Danh sách truyện HOT