CHƯƠNG 404: BÂY GIỜ LÀ CHỒNG CỦA EM
Lương Hạnh sững sờ, nhìn chằm chằm tờ giấy đăng ký kết hôn được đặt trên bàn, nhất thời cảm thấy có chút lúng túng.
Đột nhiên lại cong khóe miệng, âm thầm nghĩ giấc mơ này quá chân thật rồi.
Bàn tay của Triệu Mịch Thanh lẵng lẽ phủ lên, hơi thở ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, lập tức chạm đến sức mạnh sâu nhất trong trái tim của cô.
Cho dù đây có phải là mơ hay không, trong khoảnh khắc đó Lương Hạnh đã chìm vào.
Một tay thuận thế ôm lấy cổ anh, đôi môi lạnh lẽo dán lên, có chút hơi rượu phả ra.
“Mịch Thanh, Mịch Thanh…” Cô thuận thế vòng qua anh, hai người yên lặng ngồi trên sofa nhìn nhau như vậy, ánh mắt Lương Hạnh dần dần ở trên mơ màng, đầu dán vào ngực anh, ngón tay vừa vô ý lại cố ý vẽ lên trên.
Động tác trêu chọc này khiến ngọn lửa đè sâu trong cơ thể người đàn ông phun trào, nhất thời không có cách nào thu lại được, chỉ có thể để nó phun trào ra.
“Bây giờ, anh là chồng của em…”
…..
Ngày hôm sau lúc Lương Hạnh tỉnh lại, cảm thấy cả người mềm nhũn, vừa cử động, chỗ nào đó trên cơ thể lại đau không thể chịu đựng được.
Cố gắng ngồi dậy, vỗ nhẹ vào cái đầu đang mơ mơ màng màng, từ từ mở mắt ra đối diện với cánh tay mỏng manh của mình.
Sững sờ một giây, năm ngón tay nắm chặt lấy ga giường màu xám, một vài mạch suy nghĩ trong đầu lập tức bùng nổ.
Đây là đâu, sao cô lại khỏa thân?
Ngẩng đầu lên liếc nhìn căn phòng mình đang ở, nhìn xung quanh, thấy cách trang trí và đồ đạc ở đây đều mang phong cách của người nào đó.
Chỉ là….cô có chút không hiểu, cẩn thận nhớ lại gì đó, cô lập tức ngã quỵ.
“Trời ơi, kết hôn?”
Cô nhấc chăn lên, hai chân giẫm lên sàn nhà, cúi người nhặt từng chiếc quần áo rơi văng vãi trên sàn nhà lên.
Lương Hạnh hơi mím môi lại, cơ thể cứng đờ, bất động, Triệu Mịch Thanh thấy vậy, ý cười càng sâu hơn, nghiêng người hôn lên trán cô, sau đó lại sửa lại tóc mai của cô: “Mặc quần áo xong thì đi ra ngoài ăn cơm, không phải hôm nay em còn phải đi công tác sao.”
“Công tác?” Lương Hạnh từ từ hoàn hồn lại, đợi người đi ra ngoài rồi, mới vội vàng thay quần áo rồi đi ra.
Áo sơ mi trắng của Triệu Mịch Thanh, mặc lên người Lương Hạnh có một cảm giác mê hoặc đặc biệt.
Cổ áo sơ mi được mở rộng, lộ ra xương quai xanh thanh tú, đôi chân dài thấp thoáng trong vạt áo, cô vừa từ phòng ngủ đi ra, đúng lúc đối mặt với Triệu Mịch Thanh đang rót sữa ở bên cạnh cửa sổ, tầm mắt của hai người giao nhau, người đàn ông quên cả động tác trong tay.
Sữa tràn ra khỏi ly, anh thậm chí còn không biết.
Sau khi phản ứng lại, ngượng ngùng khẽ ho một tiếng, rủ mắt xuống chỉ về phía phòng ăn: “Ăn cơm trước đi, lát nữa Lưu Nam sẽ đưa quần áo đến cho em, sau đó đưa em về.”
Lương Hạnh thấy anh đã sắp xếp ổn thỏa, cũng không nói gì, nhấc chân đi về phòng ăn.
Triệu Mịch Thanh rủ mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy đôi chân thon dài của cô, ánh mắt nhíu lại, kìm nén cảm xúc không thể khống chế được, giọng nói khàn khàn ngăn lại bước chân của cô: “Đợi một chút.”
“Sao vậy?” Lương Hạnh quay đầu, không hiểu chuyện gì.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô, không lâu sau đi ra cửa sau đó lại quay lại, trên tay cầm một đôi dép lê, ánh mắt chấn định rơi trên đôi chân trần của người phụ nữ.
Lương Hạnh hiểu ra, một chân ngượng ngùng ma sát mu bàn chân còn lại.
Triệu Mịch Thanh nghiêng người, không nói câu gì đi dép cho cô, lúc đứng dậy còn mở cửa phòng ăn ra: “Ngồi đi.”
Lương Hạnh có chút không quen, ngồi đối diện với Triệu Mịch Thanh, nhìn trái nhìn phải một lượt: “Đây là chung cư của anh ở Tấn Thành? Mẹ anh đâu?”
“Mẹ đang ở trong viện.” Triệu Mịch Thanh lấy cháo cho cô, bát cháo nóng hổi được đặt trước mặt cô, thuận thế liếc nhìn cô: “Xem ra em vẫn nhớ chuyện tối qua?”
Lương Hạnh đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng, Triệu Mịch Thanh đã chủ động nhắc đến chuyện tối qua, cô cũng cảm thấy không cần thiết phải trốn tránh: “Tối qua, chúng ta….”
“Ba lần.”
Người đàn ông thu lại ánh mắt, đặt trứng đã bóc vỏ vào trong bát của cô: “Nếu như không phải em ngủ quá sâu, có lẽ còn có thể thêm hai lần nữa.”
“Ai bảo anh nói cái này?” Lương Hạnh trừng mắt, thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, quả thật hoài nghi lúc nãy mình đã nghe nhầm.
Triệu Mịch Thanh ngẩng đầu lên, đưa một thìa cháo lên miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy em muốn anh nói gì?”
Trái tim anh dần dần chìm xuống, thực ra anh đang cố ý né tránh vấn đề nào đó, cẩn thận, trong lòng muốn đi đăng ký kết hôn nhưng lại sợ cô nói ra từ hối hận.
“Em không hối hận.” Lương Hạnh vùi đầu bóc một quả trứng để ăn, giọng nói mềm mại: “Chính tại giây phút này, em cảm thấy rất hoài niệm, rất hạnh phúc.”
Lúc nãy vốn dĩ muốn nói chuyện gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt của Triệu Mịch Thanh lóe lên một tia hoảng sợ, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, dường như đột nhiên hiểu được suy nghĩ của anh.
Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt Triệu Mịch Thanh run rẩy, ánh mắt khẩn trương: “Thật sao, không hối hận?”
Lương Hạnh khẽ “ừ” một tiếng: “Cả đời này của em vốn dĩ thuộc về anh Triệu, có tờ giấy đăng ký kết hôn hay không, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của em.”
Trong lúc Triệu Mịch Thanh hiểu được ý nghĩa trong câu nói của cô, cô hơi ngước mắt lên hỏi anh: “Vì vậy, có thể đưa cho em xem không?”
Người đàn ông đẩy ghế ra, tiếng bước chân từ từ cách xa, không lâu sau đã quay lại.
Lương Hạnh cau mày, thấy hai tay anh trống trơn, hỏi: “Giấy chứng nhận đăng ký kết hôn đâu?”
Giây tiếp theo, thấy anh đút tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp màu đen, xòe lòng bàn tay ra, đưa đến trước mặt cô.
Lương Hạnh có chút sững sờ, trầm mặc đưa tay ra nhận lấy, sau khi mở ra nhìn thấy chiếc nhẫn nằm yên trong ví tiền của mình năm qua.
Đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhưng cảm giác mất mát lại đột nhiên nhấn chìm cô, đôi mắt lập tức đỏ lên, mất rất nhiều sức lực mới có thể ổn định lại tâm trạng trong lòng.
Lúc nói chuyện giọng nói rất không lưu loát: “Hóa ra không có bị mất.”
Cô chà xát các cạnh và góc của viên kim cương, cảm giác rõ ràng.
Lúc đó cứ cho là chiếc nhẫn đã bị mất, ngay cả một số hi vọng và khát vọng trong lòng cũng mất theo, tương lai của hai người không có quá nhiều hi vọng, không ngờ thực sự ở bên nhau không khó như trong tưởng tượng.
“Hạnh Hạnh.” Triệu Mịch Thanh nói: “Một năm trước nó đã đợi em nói đồng ý, lúc đó cho là lúc tràn đầy hi vọng, chúng ta lại xa nhau, anh hi vọng bây giờ, có thể tự mình đeo lên cho em.”
“Được.”
Người phụ nữ chậm rãi nói, đưa ngón tay trắng nõn của mình ra.
Sau khi chiếc nhẫn được đeo lên ngón vô danh, hai người vẫn còn sững sờ.
Lương Hạnh đưa tay về sau lưng, giả vờ khẽ ho hai tiếng sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn và đi thẳng về phía phòng ngủ: “Em đi tắm rửa, lát nữa còn phải lên đường.”
Người đàn ông ở phía sau khẽ cong khóe miệng, bước chân rất nhanh đã đuổi kịp, hai người một trước một sau đi vào phòng tắm, Lương Hạnh mới ngạc nhiên hét lên: “Triệu Mịch Thanh, anh làm gì vậy?”
Anh nghiêng người hôn lên, khóa chặt môi cô lại, hai tay bắt đầu di chuyển và xoa nắn một cách trắng trợn.
“Bây giờ là chồng của em, yêu cầu thực hiện các quyền hợp pháp giữa vợ và chồng.”
Không lâu sau, cùng với tiếng nước chảy tí tách, là âm thanh mềm mại của người phụ nữ từ từ truyền ra.