CHƯƠNG 429: NGƯỜI MẸ BUÔNG BỎ TỰ TÔN
“Con đưa cháu đi, cháu đảm bảo chưa có sự đồng ý của bác thì sẽ không đưa con bé đi.” Lương Hạnh nhét laptop vào túi, đưa
tay về phía con, sắc mặt trầm trọng mà nghiêm túc.
Mẹ Triệu rũ mắt xuống, né tránh ánh mắt Lương Hạnh.
Những lời ban nãy, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng nó vẫn như một hồi chuông giác ngộ vậy, nặng nề gõ vào trái tim cô.
“Mami…” Đứa bé khóc cả một buổi sáng, lúc này cuối cùng cũng ngừng khóc, đồng thời cơ thể vươn về phía Lương Hạnh,
cánh tay nhỏ vơ loạn trong không trung. Mẹ Triệu vợ như không biết, mặc cô đón lấy cục nhỏ trong lòng qua.
Lương Hạnh ôm con vào lòng, đứa bé vùi đầu vào vai cô gặm ngón tay, cô đưa tay ra chạm vào chán cô nhóc, nhíu mày hỏi:
“Bác sĩ nói thế nào?”
Mẹ Triệu lấy một tờ đơn từ trong túi xách ra, nhíu mày nói: “Phải chụp X-quang, còn phải… xét nghiệm máu.”
Lương Hạnh mấp máy môi, cuối cùng cũng nhịn những lời đó xuống, cô ôm con đi đến cửa thang máy, lúc này Đào Mỹ Ân đã
ấn sẵn thang máy đứng đó chờ, ba người cùng nhau lên phòng xét nghiệm.
Trong thang máy, mẹ Triệu đứng sau Lương Hạnh, nhìn An Khê đang vùi vào vai cô gặm ngón tay, dáng vẻ ngoan ngoãn này
khiến bà sững sờ kinh ngạc.
Lúc lấy máu ở trong phòng xét nghiệm, cô nhóc dư cảm nhận được điều gì đó, rụt cổ lại bật khóc, tiếng khóc khàn khàn, mẹ
Triệu không nhẫn tâm, mấy lần muốn tiến lên nhưng đều bị Đào Mỹ Ân đứng cạnh cản lại.
Lương Hạnh bất lực, nhìn y tá đối diện nói: “Phiền cô cho tôi mượn áo gió ở phía sau có được không?”
Y tá tuy không hiểu lắm, nhưng sau một thời gian dài giằng co, cô ta cũng hết cách, thấy đứa trẻ mãi cũng không chịu nín, cô ta
cũng không dám dễ dàng chọc kim tiêm xuống, nên bèn đưa áo gió qua.
Lương Hạnh đắp áo gió lên trước người mình, nhìn trái nhìn phải, cho dù rất khó buông bỏ phần tự tôn này, cô vẫn cắn răng,
kéo áo phía trước lên.
Cô nhóc có bản năng tìm ăn, vươn lên mút sữa, uống từng ngụm lớn, không còn sức khóc với giãy giụa nữa.
Phía sau có người tới tới lui lui, đứa bé ăn đến yên lặng, sắc mặt Lương Hạnh không khỏi càng lúc càng đỏ ửng.
Cô là người mạnh mẽ, không thể bỏ xuống lớp mặt mũi này, trước kia cuối tuần đưa con ra ngoài chơi cũng đều vắt sữa sẵn rồi
mang bình sữa theo, không bao giờ dễ dàng kéo áo trong trường hợp công cộng thế này.
Đào Mỹ Ân đứng một bên, nhìn đến sững sờ, cô ta cũng cảm nhận được cánh tay mà cô ta đang giữ có phần cứng nhắc lại,
khẽ nhìn qua, thấy sắc mặt mẹ Triệu nặng nề, không biết được cảm xúc cụ thể.
Làm xong kiểm tra, An Khê cũng uống no sữa, nằm trong lòng Lương Hạnh nặng nề ngủ đi, có lẽ là chỗ nào đó không thoải mái,
khi ngủ đôi lông mày kia cũng khẽ nhíu lại, để lộ sự bất an.
Lương Hạnh rũ mắt nhìn, không khỏi nhếch miệng lên, dáng vẻ này của cô vô cùng giống với vẻ nghiêm túc của Triệu Mịch
Thanh.
Kiểm tra xong, mẹ Triệu và Lương Hạnh ngồi ở ngoài hành lang bệnh viện đợi, mẹ Triệu cứ xoay trái xoay phải, sắc mặt nghi
hoặc: “Mỹ Ân đâu?”
Lương Hạnh đang vỗ con, khúc hát ru đang ngâm đột nhiên dừng lại: “Cháu bảo cô ấy đi mua cho cháu chút đồ rồi.”
“Cô cũng biết sai khiến người thật đấy.” Ánh mắt mẹ Triệu lạnh lùng, bất bình thay Đào Mỹ Ân: “Sau này cô vào nhà họ Triệu
chúng tôi thì chính là mợ Triệu rồi.”
Lương Hạnh không để ý tới, khẽ nhếch miệng, gương mặt là vẻ lạnh nhạt và tê dại.
Mẹ Triệu quay qua nhìn, không khỏi tặc lưỡi.
“Cháu nhờ cô ấy đi làm, sự giao tiếp giữa hai người bọn cháu là dựa trên cơ sở bình đẳng, không hề tồn tại thứ gọi là sai
khiến.” Cô ngừng một lúc, vì phải lo cho đứa bé trong lòng, lời nói cho dù có hờ hững đến đâu thì giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng:
“Còn về mợ Triệu, bác không cần lấy cái này để thăm dò cháu, cháu không có hứng thú với nhà họ Triệu.”
Bà ta vốn lo lắng Lương Hạnh có ý đồ khác, nghe thấy lời này không chỉ không yên tâm mà còn cảm thấy bị sỉ nhục, tức giận
nâng cao giọng nói: “Tôi nói này Lương Hạnh, hiện nay là tôi không vừa ý với cô…”
Giọng nói bà ta sắc bén chói tai, vừa thốt lên, Lương Hạnh đã cảm thấy đứa bé trong lòng động đậy, rồi lại thấy cô nhóc khẽ siết
bàn tay nhỏ bé lại, mấp máy miệng như sắp khóc.
Bà ta lập tức ngừng nói, cẩn thận nhìn Lương Hạnh.
Cô nhóc đã rất lâu không được ngủ yên ổn như vậy rồi, bà ta không nói với Lương Hạnh, nhưng bản thân bà ta biết rất rõ.
Lương Hạnh thấp giọng dỗ đứa bé yên tĩnh lại, nói tiếp: “Như vậy là tốt nhất, chúng ta cũng xem như là đạt được sự đồng thuận
trong một chuyện rồi, nếu bác bằng lòng từ bỏ đứa bé, hai nhà chúng ta từ này có thể không qua lại nữa.”
“Cô mơ đi…” Mẹ Triệu lúng túng nói, một ngón tay chỉ ra ngoài, còn định nói gì nữa thì thấy Đào Mỹ Ân rẽ vào khúc quành, xuất
hiện với một túi lớn trong tay.
“Chị Hạnh, đồ mua đây rồi.” Đào Mỹ Ân giơ cái túi trong tay lên.
Lương Hạnh thu mắt lại, đáp một tiếng, rồi quay qua nhìn mẹ Triệu: “Có thể bế đứa bé một lúc không?”
Ánh mắt mẹ Triệu run rẩy, như khó mà tin được, không ngờ có một ngày bà ta còn có thể hòa bình đón lấy đứa bé từ trong lòng
Lương Hạnh như thế này.
“Ài…” Bà ta khẽ đáp một tiếng rồi đưa tay đón lấy.
Lương Hạnh đặt An Khê vào trong lòng mẹ Triệu, rồi lại ngơ ra nhìn một lúc mới đứng dậy đi ra ngoài, nhận lấy cái túi trong tay
Đào Mỹ Ân, đi về phía trạm y tá.
Lương Hạnh vừa đi là đi liền hơn một tiếng, lúc trở về đứa bé đã tỉnh rồi, đang khóc lóc ghê gớm trong lòng mẹ Triệu, vừa góc
vừa chảy nước mũi, miệng không ngừng gọi “mẹ”.
Đôi mắt to tròn nhìn xung quanh nhưng lại không chịu nhìn mẹ Triệu lấy một cái.
Mẹ Triệu học dáng vẻ của Lương Hạnh dỗ dành, hát cả mấy khúc ru ngủ, nhưng không có chút tác dụng nào.
Lúc sắp sụp đổ thì lại nhìn thấy Lương Hạnh đã trở về.
Phản ứng trong vô thức của bà ta như là nhìn thấy cứu tinh, mấp máy môi nhưng lại phát giác điều gì đó, lập tức thu lại cảm xúc
tràn trề trên mặt mình lại, nhìn vào người phụ nữ đang đến gần.
“Đưa cháu đi.” Lương Hạnh đặt chiếc túi trong tay sang bên cạnh, hướng tay về phía mẹ Triệu.
Đứa bé vừa nằm trong lòng cô thì ngừng khóc, gặm ngón tay nhìn chằm chằm mẹ Triệu, đáng yêu lại đáng thương, Lương
Hạnh bế An Khê đi đi lại lại trong hành lang, vừa đi vừa nói: “Từ bé An Khê đã biết lạ mặt, chỉ cho cháu và mẹ cháu bế. Tính
cảnh giác của con bé rất cao, lại bị bác cướp đi từ chỗ mẹ cháu, đương nhiên sẽ không thân thiết với bác.”
Cô nhàn nhạt phân tích, không có bất cứ cảm xúc nào.
Mẹ Triệu nghe vậy, lặng lẽ kéo vạt áo ra, sắc mặt vẫn bình tĩnh, giọng nói lại khàn khàn: “Vậy An Ngôn thì sao, lần trước An
Ngôn rất thân thiết với tôi…”
Lương Hạnh nhìn thấu tâm tư của bà ta, lạnh lùng nhìn qua: “An Ngôn từ lúc ra đời thể chất đã yếu ớt, yếu bụng, liên tục phải
vào bệnh viện, bất kể cháu đi đâu, ở nhà đều giao thằng bé cho vú nuôi, may mà lần này đứa bác đưa đi không phải thằng bé,
nếu không giày vò mấy ngày như vậy e là không chỉ đơn giản là lấy máu xét nghiệm nữa đâu.”
Cô vừa nói xong, mẹ Triêu vẫn chưa kịp tiếp lời thì Đào Mỹ Ân đã đi ra từ phòng làm việc của bác sĩ, trong tay cầm một đơn
thuốc: “Kết quả kiểm tra có rồi, bác sĩ nói là không phải viêm phổi, nhưng cứ ho tiếp thì có thể sẽ chuyển biến xấu, đã kê mấy
loại thuốc, cho uống vài ngày trước rồi quan sát tình huống.”
Lương Hạnh rũ mắt đáp một tiếng, sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng lại thở phào một hơi.
Đào Mỹ Ân chào hỏi đơn giản vài câu rồi xuống tầng lấy thuốc, Lương Hạnh bế con xuống tầng, lúc quay người lại thì nhìn vào
cái túi trên ghế, mẹ Triệu hiểu ý, tuy không vui nhưng vẫn xách túi đi theo sau.
Đưa con lên xe của Đào Mỹ Ân, Lương Hạnh nói một tiếng cảm ơn với cô ta, rồi dặn dò mẹ Triệu: “Cháu có để lại sữa của An
Khê, bác lấy sữa bột phân thành bữa cho con bé, đủ cho con bé uống một tuần.”
Mẹ Triệu lạnh lùng “ừm” một tiếng, rồi đón lấy đứa bé trong tay Lương Hạnh, vẫn chưa lên xe mà cô nhóc đã khóc rồi.
Lương Hạnh không chần chừ, mặc tiếng khóc vang lên, cô vẫn đi thẳng về phía xe của mình, lên xe thắt dây an toàn, lại có
người đến gõ cửa xe.
Cô hạ cửa xe xuống, thấy Đào Mỹ Ân nhíu mày nói: “Bác gái không kiên trì nữa rồi, dì giúp việc trong nhà đã làm xong cơm rồi,
ăn rồi hãy đi.”
Lương Hạnh khẽ nhếch môi, cảm xúc nơi đáy mắt lại rất lạnh nhạt.