Chương 524
Lương Hạnh ngẩn người, một lúc sau cũng không hiểu được ý của mẹ Triệu, trong đầu cô vang lên những âm thanh rất lớn, giống như nghe thấy một tin tức gì đáng sợ.
Mẹ Triệu thấy cô mãi vẫn chưa phản ứng lại được mới nheo mày, trách một câu: “Còn thừ người ra đó làm gì, mau đeo thử đi.”
“Cháu không hiểu ý của bác.” Cô cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc, vẫn đứng yên không cử động nhìn chăm chú vào chiếc hộp, cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.
Mẹ Triệu không hài lòng, lông mày nhíu chặt lại: “Lương Hạnh, cô có ngốc không vậy, có cần tôi nói rõ ra không?”
“Tôi không phủ nhận là tôi không thích cô, có lẽ cả cuộc đời này cũng sẽ không thay đổi.” Mẹ Triệu nhìn Lương Hạnh đang đứng ngẩn người không nói gì, bà nói thẳng, nói đến đây bà lại thở dài một hơi và tự nhiên cảm thấy thoải mái: “Vừa hay là cô cũng không thích người mẹ chồng như tôi, coi như đây cũng là một sự ăn ý.”
Bà dừng lại một chút rồi lại thỏa hiệp: “Không thích là không thích nhưng chuyện của cô và Mịch Thanh tôi cũng không muốn can dự vào nữa. Tôi chấp nhận cô là con dâu của nhà họ Triệu không phải là vì cô mà là vì con trai tôi.”
Lương Hạnh vừa nghe, vừa bấu chặt mười ngón tay với nhau, bàn tay cầm chiếc hộp nhung của cô vì dùng lực quá nhiều nên trắng toát ra.
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cô càng thể hiện rõ ràng hơn, cho dù cô cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể che được.
Cô không ngờ sẽ nhận được một lời khẳng định từ phía của mẹ Triệu, mặc dù thái độ của bà vẫn chưa rõ ràng lắm nhưng cũng đủ làm khóe mắt cô ướt nước mắt.
“Đeo lên đi.” Bên tai cô lại vang lên tiếng thúc giục của mẹ Triệu: “Chẳng lẽ còn định để tôi đeo lên cho cô sao?”
Lương Hạnh lấy lại bình tĩnh, cô vội vàng lấy chiếc vòng ngọc ra, đeo lên tay.
Giây phút đó tự nhiên cô có ảo giác rằng tất cả mọi thứ đã kết thúc.
Nhìn thấy cô đeo chiếc vòng lên, khuôn mặt căng cứng của mẹ Triệu cuối cùng cũng thả lỏng hơn, bà duỗi thẳng tấm chăn trước mắt rồi lặp lại một lần nữa bằng vẻ không quan tâm lắm: “Chuyển lời xin lỗi của tôi tới mẹ cô, chuyện đó là tôi không đúng.”
Bà ngừng một lát rồi lại nói: “Chuyện ngày hôm nay cũng cảm ơn cô, Long Đằng là tâm huyết của ba Mịch Thanh, nếu như rơi vào tay người ngoài, tôi chết rồi cũng không có mặt mũi nào đi gặp ông ấy.”
Những lời này Lương Hạnh nghe câu được câu không, cuối cùng điều làm cô chú ý là câu nói thẳng thắn của mẹ Triệu: “Bao giờ có thời gian rỗi thì hẹn để hai gia đình gặp nhau, cũng nên làm đám cưới cho cô và con trai tôi, không thể để nhà họ Triệu chúng tôi cưới con dâu về mà không có động tĩnh gì được, người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì nữa.”
Khi đi từ phòng bệnh ra, dưới chân của Lương Hạnh lâng lâng như đang đi trên mây. Trong một giây phút nào đó cô tưởng rằng là mình đang nằm mơ, cô cúi đầu nhìn thứ màu xanh ngọc lục bảo trên cổ tay thì mới bất ngờ hiểu ra, tất cả những điều này đều là sự thật.
Cô đã chịu đựng bao nhiêu lâu như vậy, làm bao nhiêu việc như vậy, cuối cùng mẹ Triệu lại đồng ý vào lúc cô không ngờ đến này.
Cô khẽ cười, dưới đáy mắt bắt đầu xuất hiện một lớp sương mù.
Lớp sương mù dần tan hết, lúc cô ngẩng đầu lên tình cờ nhìn thấy Đào Mỹ Ân đi từ đầu kia hành lang tới, cô vội vàng giấu cảm xúc của mình đi, nở một nụ cười nhạt với người chuẩn bị tới.
Đào Mỹ Ân dừng cách chỗ cô một khoảng không xa lắm, vươn cổ ra đánh giá cô cẩn thận: “Chị Hạnh, chị không sao chứ?”
Nói xong, ánh mắt Đào Mỹ Ân lại nhìn tới chiếc vòng trên cổ tay của cô. Đào Mỹ Ân hiểu ra, cô ta che miệng cười rồi nói: “Đây là báu vật của bác Triệu, vậy mà nỡ đưa cho chị sao?”
Lương Hạnh nghe Đào Mỹ Ân trêu vậy, bất giác để tay ra sau lưng, khuôn mặt nở một nụ cười ngượng ngùng: “Cô cũng biết sao?”