Chương 24: “Leng keng” tiếng chuông tình yêu nam nữ.
Chu Doãn ngước nhìn nam sinh trước mắt, ánh mắt ấy thật ấm áy, thật hiền lành.
Còn có một loại cảm giác an toàn khiến các nữ sinh đều mê mẫn, đó là cảm giác mạnh mẽ toát ra từ sâu thẳm trái tim.
Trong vài giây ngắn ngủi, Chu Doãn khẽ giật mình, nam sinh này nhìn sơ qua thì cũng chỉ là học sinh nghèo mà thôi, tại sao lại có sức hút đặc biệt như vậy?
Nhưng đến cùng cô vẫn lắc đầu, khiến mình tỉnh táo vài phần, mở lời: “Thôi được rồi, anh đừng hỏi, những người kia đều là những tai to mặt lớn trong xã hội, anh chẳng giải quyết được gì đâu. Tôi nói thật đấy, nên anh đừng hỏi, tôi cũng không trả lời đâu.”
“Vậy cũng không sao.” – Thấy Chu Doãn cứng miệng không chịu nói, Lục Nguyên cũng đành không hỏi nữa.
Hơn nữa vừa rồi Chu Doãn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc hẳn tâm trạng vẫn còn tương đối kích động, tốt hơn là để cô ấy ổn định, rồi về sau hỏi cũng không muộn.
“Tuy cô có thể không nói với tôi, nhưng phải đồng ý với tôi một chuyện, không được làm những hành vi ngu xuẩn như nhảy xuống hồ nữa.” – Lục Nguyên nói.
“Ừ.”
Chu Doãn gật đầu một cái đầy dứt khoát: “Nhớ lại chuyện vừa nãy, trong lòng tôi vẫn còn thấy sợ đây này. Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi tên là Chu Doãn, khoa quản lý công ích.”
“Tôi là Lục Nguyên, khoa quản lý.”
“Phải rồi, cho anh ăn cái này.” – Chu Doãn đột nhiên thò tay xuống bãi cỏ, lầy Haagen Dazs mình vừa ăn thừa khi nãy, cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt Lục Nguyên.
“A.., cái này cũng quý quá rồi.”
Lục Nguyên cũng không từ chối, anh biết rõ, mình vừa mới cứu Chu Doãn, mà Chu Doãn cũng không thẻ trả ơn cái gì, nếu mình ăn hết cái Haagen Dazs này, có thể khiến cô ấy bớt xáu hỗ một chút.
Lục Nguyên cắn một miếng, rồi đưa lại cho Chu Doãn: “Cô cũng ăn một chút đi.”
Vốn Chu Doãn định từ chối, nhưng thấy Lục Nguyên kiên trì như vậy, cô đành nhận lấy, vươn cái lưỡi nhỏ ra liềm một cái.
Hơn nữa cô còn không tránh đi nơi mà Lục Nguyên vừa cắn qua.
“Anh ăn thêm đi này.”
Chu Doãn đưa trả cho Lục Nguyên.
“Thế chúng ta cùng ăn đi.” – Lục Nguyên vừa dứt câu, thì bẻ ra hai nhánh cây nhỏ trong bụi cây, đưa cho Chu Doãn một cái.
Mặt Chu Doãn đỏ lựng, nhận lấy nhánh cây kia.
“Cô ngồi lại gần một chút đi.” – Lục Nguyên nâng hũ kem trong tay nói.
Thế là, trên bãi cỏ ở bờ hồ bên cạnh trường đại học, là một đôi tình cảm ấm áp vui vẻ trong nắng trời rực rơ.
Hai người Lục Nguyên và Chu Doãn kề sát bên nhau, cuối cùng cũng ăn xong hũ kem vị vani.
Thắm thoát thời gian sau, mỗi khi Lục Nguyên và Chu Doãn nhớ lại hình ảnh vào năm đó, trong lòng tựa dây cung, không ngừng đập loạn.
“Vào trưa mai, tôi có thể gặp lại cô ở đây được không?” – Lục Nguyên ngước nhìn Chu Doãn, buộc miệng hỏi.
Chu Doãn đứng trước mắt là một cô gái đẹp từ khi lọt lòng, đôi môi như cánh ve sầu, gầy nhưng dịu dàng, đôi mắt cô như đượm lên những câu chuyện, cả cái mũi nhỏ nhắn kia, nhìn trông thật cao quý lại kiêu ngạo.
Khuôn mặt của cô nhìn qua trông rất quý phái.
Thế nhưng ở đôi mày, ở cái nét mặt của cô, trông nó thật hèn mọn, tựa như luôn đeo lên mình một cảm giác tự tỉ.
“Được thôi.”
Mặt Chu Doãn đỏ lên, tim đập rất nhanh.
Cuộc sống cô luôn mang màu sắc thăng trầm, xung quanh đầy ắp những địch ý.
Cô giống như một con thỏ nhỏ mang trong mình sự sợ sệt, sống nơi thảo nguyên đày rẫy nguy hiểm.
Lục Nguyên cho cô cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận được.
Khoảnh khắc đó, cô rất muốn khóc.
Ban trưa ngày thứ hai, Lục Nguyên đi đến bờ hồ, quả nhiên nhìn thấy Chu Doãn đang ngồi ở chỗ hôm qua.
Nghe được tiếng động sau lưng mình, Chu Doãn vội quay người lại, thấy Lục Nguyên, trên mặt cô cong lên một nụ cười khẽ.
“Cho anh này.”
Hai tay Chu Doãn cầm một cái hộp nhựa, đưa đến trước mặt Lục Nguyên.
Trong hộp là đầy đủ các loại trái cây đã được gọt sẵn, nào là táo, lê, dưa hấu, đu đủ, cả thanh long nữa, chúng được cắt một cách khéo léo, sạch sẽ, bầy biện ở trong hộp.
Có thế thấy được Chu Doãn đã cất công thế nào.
“Thật đẹp mắt, nhưng trái cây cũng rất đắt đấy, lần sau đừng mua cho tôi thế nữa.”
Vài lần trong lúc trò chuyện với nhau, Lục Nguyên biết rõ, đến bây giờ Chu Doãn còn nỡ mua trái cây cho bản thân mình, tuy những trái cây này cũng rất bình thường, đối với học sinh thì cũng chẳng thể gọi là đắt, nhiều người thích thì mua được, nhưng Chu Doãn thì lại khác, những thứ trái cây này ắt hẳn rất đắt tiền với cøØ.
“Không đắt đâu, tôi mua ở sạp bán trái cây, chỉ lấy những trái cây bị nát một nửa, có lợi rất nhiều.” – Chu Doãn nói tiếp: “Nhưng anh cứ yên tâm đi, khi nãy trong phòng ngủ tôi đã cắt những chỗ bị nát đi rồi, còn rửa sạch lại rất nhiều lần, anh mau ăn đi.”
“Cám ơn cô.”
Bỗng dưng trong lòng Lục Nguyên vô cùng cảm động, trước mắt dường như còn chạy qua hình ảnh Chu Doãn cát rửa cận thận những món trái cây này.
“Cô cũng ăn chung với tôi đi.” – Lục Nguyên nói.
“Không cần, tôi đã ăn rồi, anh ăn là được rồi, bổ sung dinh dưỡng cho anh đấy.” – Chu Doãn cát lời, dù sao ở trong lòng Chu Doãn, Lục Nguyên cũng là sinh viên nghèo sống trong no ấm bắp bênh.
Oái oăm thay, vừa dút lời thì bụng cô ùng ục kêu lên.
Ngay lập tức mặt cô đỏ bừng.
Lục Nguyên có chút hối hận, biết vậy khi nãy mình đem theo một ít đồ ăn ở căn tin đến ăn cùng với Chu Doãn.
Tuy những loại trái cây này đã nát một nửa nên giá cá cũng rất rẻ, nhưng khi Chu Doãn mua trái cây này về như vậy, ắt hẳn đến tiền cơm hôm nay cũng không còn.
Cô nàng này vì mua trái cây cho mình ăn, mà đã phải chịu nhịn đói một ngày.
Những ngày kế tiếp, Lục Nguyên luôn rất mong chờ, buổi trưa hằng ngày đều đi gặp Chu Doãn bên bờ hò, hơn nữa mỗi lần đến đều mang theo một ít đồ đóng gói từ căn tin tới ăn cùng Chu Doãn.
Nghiễm nhiên, Lục Nguyên cũng không mua đồ ăn đắt đỏ gì, chỉ là một vài món bình dân mà thôi.
Bởi vì Lục Nguyên không muốn để cô ấy biết thân phận của mình chỉ trong một sớm một chiều như Vậy, anh muốn chằm chậm chạm đến trái tim cô ấy, dùng một tư thái ngang hàng theo đuổi cô ấy.
“Này, lão Lục, gần đây trưa nào cũng thấy cậu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài vậy, hay là đã tìm được niềm vui vui mới, rồi đi hẹn hò?”
“Đúng đó, lão Lục, tớ thấy dạo này tinh thần cậu lúc nào cũng phấn chắn cả, trên mặt thì lúc nào cũng cười tươi rói. Mà vậy cũng tốt, quên đi cái loại hám giàu Lý Mộng Dao.”
“Phải rồi, lão Lục, khi nào rảnh thì chúng ta bàn bạc với Trần Phong một chút, lại hẹn đi chơi cùng với nhóm Hà Mẫn.”
Mắt thấy Lục Nguyên đã ra khỏi phòng, Trương Huy và Tống Thuần Nhất một bên vừa chơi game, một bên thì la hét.
Lục Nguyên mỉm cười, rời khỏi phòng ngủ, sau đó đi thẳng tới căn tin.
“Bác ơi, lấy trứng xào cà chua, thịt lợn xào ót, thịt bò nướng với khoai tây, cà tím om thịt, một phần cánh gà xé, với hai phần cơm, đóng gói mang đi.” – Đứng trước cửa sổ bếp, Lục Nguyên gọi vài món ăn.
Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi Lục Nguyên và Chu Doãn quen nhau, mấy hôm trước Lục Nguyên mang đến đều là cơm tập thể trong căn tin, thế nên hôm nay Lục Nguyên quyết định sẽ mang vài món ngon đến bồi bổ cho Chu Doãn, trước đây cô nàng đã sống rất vất vả, căn bản là chưa từng ăn mấy món béo bổ gì.
Mang theo một chồng lớn đồ ăn đóng gói đến, Lục Nguyên vui vẻ bước nhanh tới chỗ hồ Gương.
Hôm nay đến sớm, Lục Nguyên chuẩn bị xong xuôi cả rồi, nhưng Chu Doãn vẫn chưa tới.
Nhưng anh cũng không gấp, Lục Nguyên ngồi đếm từng giây trôi qua, tưởng tượng đến cảnh Chu Doãn khi nhìn thấy các món ăn phong phú này, chắc chắn vẻ mặt sẽ rất vui mừng, ha ha, nhất định phải cho cô ăn đến mức không ăn nồi nữa mới thôi ha ha.
Mỗi lần nghĩ tới như vậy, Lục Nguyên hơi đau lòng cho Chu Doãn, cô nàng này vì tiết kiệm tiền, hầu như chưa từng nếm qua thịt. Sự thật như cô nói vậy, mỗi bữa ăn chỉ có cơm chan xì dầu, thỉnh thoảng nuốt không trôi nổi, ăn một bữa tốt hơn, nhưng cũng chỉ là đến căn tin mua một phần rau xanh hay khoai tây cắt nhỏ mà thôi.
Vậy đi, khi nào có được cơ hội thích hợp, anh sẽ mang cô đi ăn hết nhà hàng lớn nhỏ ở Kim Lăng này một lượt.
Lục Nguyên cứ nghĩ như vậy, nghĩ cho đến khi…
Ôi, sao cô nàng này còn chưa đến vậy?
Lục Nguyên nhìn đồng hồ, tính theo những ngày trước, đáng lẽ ra lúc này Chu Doãn đã đến từ sớm rồi, hôm nay cô gặp chuyện gì sao?
Nghĩ vậy, Lục Nguyên dứt khoát gọi điện thoại cho Chu Doãn.
May quá, rất nhanh điện thoại đã được bắt máy.
“Chu Doãn à, tôi đang ở bên hồ, Sao cô còn chưa tới vậy?” – Lục Nguyên không nói đến việc mình có mang theo thức ăn, dẫu sao đó là bắt ngờ mà.
“A, Lục Nguyên, hôm nay có khả năng là tôi không thể đến được.” – Chu Doãn nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Là do bây giờ lớp tôi đang có hoạt động tuyên truyền ở vườn công viên phía tây trường học, giáo viên bắt mọi người đều phải đến, thế nên tôi, thành thật xin lỗi anh.” – Chu Doãn nói.
Không phải chứ..
Lục Nguyên buồn bực, mẹ kiếp, sao lại trùng hợp như vậy chứ.
Đại học Kim Lăng rất rộng, phía tây trường học cũng cách nơi này rất xa, gần cả một km, xem ra Chu Doãn không còn cách nào đến đây rồi.
Chu Doãn không đến được, tuy Lục Nguyên chưa bỏ bụng được thứ gì, nhưng nhìn những món ăn trên bãi cỏ, anh cũng chẳng có khẩu vị.
Hay là mình đưa đồ ăn đến cho cô nàng nhỉ.
Lục Nguyên vỗ đầu một cái, trong lòng cũng lập tức mừng rỡ, cầm theo chồng cơm hộp, vội vã chạy một mạch đến, cuối cùng cũng đến được phía tây trường học, mệt đến thở hồn hn.
Chà, xem ra khi nào có thời gian phải đi mua một chiếc xe đạp mới được.
Vườn thanh niên phía tây trường học có thể coi là một công viên trong trường.
Mang theo đồ ăn, Lục Nguyên đi vào vườn Thanh Niên.
Thế nhưng dạo quanh một vòng, Lục Nguyên bỗng nản lòng, không sai mà, ở trong vườn Thanh Niên, không có lớp nào đang làm hoạt động tuyên truyền cả.
Không phải chứ, chẳng lẽ mình nghe lầm?
Lúc này, trong lòng Lục Nguyên không hiểu sao lại có chút nôn nóng.
Đành phải lại gọi điện thoại cho Chu Doãn.
“Chu Doãn, cô đang ở đâu?”
“Thì ở vườn Thanh Niên.”
“Tôi đến đây, nhưng không tìm được cô ở đâu cả, cũng không thấy có hoạt động truyền thông nào.”
“A…”- Chu Doãn dừng một chút: “Bọn tôi về rồi.”
“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu, tôi đi tìm.”
“À… Tôi…” – Chu Doãn lắp ba lắp bắp nói: “Tôi…
điện thoại tôi hết pin rồi.”
“Tút tút tút…”
Điện thoại đã cúp máy.
Lục Nguyên ngây người.
Lúc này, trong lòng Lục Nguyên cũng ý thức được Chu Doãn có ý làm vậy.
Chu Doãn không có tới vườn Thanh Niên làm hoạt động tuyên truyền, chẳng qua là cô không muốn đến bờ hồ mà thôi, cho nên mới lấy cớ, nói điện thoại mình hết pin, rõ ràng là đang nói dối.
Cô ấy chẳng lẽ là đang trồn né mình sao?
Đột nhiên trong lòng Lục Nguyên bứt rứt vô cùng, tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?
Ngày hôm qua đang yên đang lành, còn có thể thấy được quan hệ hai người ngày càng gần gũi hơn, Lục Nguyên cũng càng cảm thấy Chu Doãn xinh đẹp đáng yêu. Ngày hôm qua khi đang ăn cơm cùng nhau, Chu Doãn còn giúp anh lau đi hạt cơm trên khóe miệng.
Thế mà, cảm giác tươi đẹp này hôm nay lại bỗng nhiên bị vỡ vụn.
Hơn nữa, bị vỡ đi không một lý do nào.
Vì sao? Vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?
Lục Nguyên cầm theo chồng cơm, trong lòng vừa buồn vừa tức giận lạ thường.
Không, mình phải đi tìm Chu Doãn, hỏi cho ra lẽ mới thôi.
Lục Nguyên lấy điện thoại ra gọi tới, nhưng lúc này chỉ nhận được lời nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Tắt máy thì sao chứ, dù cho có lật tung cả sân trường tôi cũng phải tìm bằng được cô.
Lục Nguyên hạ quyết tâm, cầm theo chồng cơm đến trường học cuống cuồng tìm kiếm, dãy lầu dạy học, bên bờ hồ, trong rừng, ở các sườn núi, thư viện, sân thể dục, phòng nhạc…
Thế nhưng, trong sân trường rộng lớn đến mấy ngàn người, để tìm một người đâu dễ vậy chứ.
Cuối cùng tìm ở khán đài của sân vận động bóng đá Lục Nguyên cũng không tìm thấy cô, anh dần tuyệt vọng, chán nản ngồi xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, ở khóe mắt anh nhìn thấy được mái tóc mây quen thuộc.
Chu Doãn đang ngồi đằng sau khán đài, chỗ đó là nơi sầm uất nhất trong trường học.
Lúc này, Chu Doãn vẫn không có thấy Lục Nguyên, cô đưa lưng về phía anh.
Lục Nguyên tim đập nhanh hơn.
Thấy Chu Doãn như vậy, anh vừa đau lòng, vừa có chút phẫn nộ.
“Chu Doãn, tại sao cô lại trốn tránh tôi.”
Lục Nguyên không nhịn được, vừa đi về phía Chu Doãn, vừa nói: “Cô có biết tôi vì tìm được cô mà đã chạy khắp cái trường này hay không? Chân tôi rã rời hết cả lên, còn sưng lên nữa, tại sao cô lại trốn tránh tôi? Cô có biết không, cô làm như vậy khiến tôi rất đau lòng, cũng khiến tôi rất tức giận.”
Đột nhiên nghe được giọng nói Lục Nguyên, bả vai Chu Doãn run lên.
Nhưng cô cũng không ngoảnh đầu lại nhìn.
“Cô nhìn tôi đi, nhìn thẳng vào mắt tôi này, cô quay đầu lại đây. Sao vậy, không dám nhìn mặt tôi sao?”
Thấy Chu Doãn cứng đầu không chịu quay đầu lại, thật sự Lục Nguyên rất tức giận.
Cô nàng này, sao lại như vậy chứ?
Cuối cùng anh đi đến sau lưng Chu Doãn, dùng sức bắt lấy thân thể Chu Doãn.
“Chu Doãn, cô thật quá đáng, cô biết không, cô…”
Lục Nguyên đột nhiên ngừng miệng.
Trong tích tắc, vốn tâm trạng tức giận, lập tức biến thành hư ảo.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Doãn, khóe mắt trái bằm tím, còn có vài vết máu.
Việt Lục Nguyên kinh ngạc nhìn Chu Doãn.
Lúc này, Chu Doãn hơi cúi đầu, vét thương trên gò má hoàn mỹ của cô, vừa nhìn thôi đã thấy giật mình, ánh mắt của cô thì lại vô cùng ảm đạm.
“Chu Doãn, em…”
“Lục Nguyên, em không hề né tránh anh, thực sự không phải em có ý đâu.” Chu Doãn nghẹn ngào nói, “Em chỉ là không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng này của em, bây giờ em khẳng định là đang rất xấu.”
Nói xong, Chu Doãn khẽ nghiêng đầu, để mái tóc rủ xuống che vết thương ở nửa khuôn mặt.
“cho nên em mới tìm nhiều lý do như vậy, chính là „ không muốn để anh nhìn thấy em bây giờ.” Lục Nguyên bỗng hiểu ra, lại càng đau lòng hơn.
Một cô gái tinh tế như vậy, anh lại trách lầm cô ấy nữa TỒi.
“Sao vậy? Tại sao lại bị thương thành thế này?” Lục Nguyên đau lòng vén mái tóc Chu Doãn ra, nhìn thấy vết thương kia, tim của anh rất đau, giống như chính anh là người phải chịu vét thương đó vậy.
“Không sao, không sao cả đâu, sáng nay lúc em ra khỏi phòng ngủ thì vô tình bị ngã từ trên cầu thang xuống.” Chu Doãn né tránh ánh mắt của Lục Nguyên.
Sao Lục Nguyên có thể tin được?
“Rốt cuộc là bị làm sao vậy, nói thật cho anh biết đi.”
Lục Nguyên bỗng nói lớn, hai tay năm chặt hai vai của Chu Doãn.
Trong phút chốc, hàng nước mắt bỗng trượt dài từ khóe mắt Chu Doãn.
Cô khóc.
Những giọt nước mắt này, có ủy khuất, có bi thương, nhưng cũng có phần cảm động.
Đúng vậy, làm sao có thể không cảm động được, trong ngôi trường này, chưa từng có người nào quan tâm tới cô, cũng chẳng có ai chú ý đến sự hiện diện của cô.
Cô như một người ngoài không thuộc về ngôi trường này, một bóng ma cô độc, không người hỏi thăm, cũng chẳng có ai quan tâm đến sự sống chết của cô.
Vậy nhưng, hiện giò lại có người quan tâm cô như thế.
Chu Doãn òa khóc lên.
Cô càng khóc càng muốn khóc thêm, càng khóc càng lớn tiếng.
Cô càng khóc thì càng cảm thấy ủy khuất, càng khóc càng cảm động.
Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ khóc thoải mái như vậy, bao nhiêu lần đau buồn dằn vặt cô cả ngày lẫn đêm nhưng Chu Doãn vẫn gồng mình chịu đựng.
Dù có buồn đến máy, cô cũng chỉ tìm một chỗ vắng vẻ không người qua lại rồi ngồi ở nơi đó từ từ gặm nhắm sự tủi thân ấy, lặng lẽ rơi lệ.
Không ai quan tâm cô cả, thậm chí cô còn nghĩ bản thân mình không có tư cách để khóc.
Giờ đây cô đã được khóc rồi, khóc rất hạnh phúc.
Bởi vì lúc này đây đã có người quan tâm tới cô, có người chăm sóc cô.
“Có thật là em bị người ta bắt nạt không? Nói cho anh biết đi.” Lục Nguyên nhịn không nổi nữa, nhẹ nhàng ôm ấy bả vai của Chu Doãn.
Đôi vai của người con gái này yếu ớt đến vậy, người thì gầy, giống như cả người không có trọng lượng vậy, vô cùng cần một bến đỗ ấm áp.
“Em chỉ bị mấy người Ngải Kính đánh thôi, giờ đã không sao rồi.”
Tâm trạng của Chu Doãn đã dần dần bình ổn trở lại, khẽ lau những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngả Kính, chính là người cầm đầu nhóm ba người con gái ở cửa Haagen-Dazs ngày hôm đó.
Ba người Ngả Kính, Tôn Bội Bội, Lữ Phương đều là những bạn cùng phòng ký túc với Chu Doãn, luôn luôn đối xử tệ bạc với cô.
Lục Nguyên vốn tưởng rằng bọn họ chỉ buông lời sỉ nhục mà thôi, không ngờ lại làm tới mức này.
“Anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá.”
Ánh mắt Lục Nguyên có vài phần lạnh lùng.
“Đừng đi tìm bọn họ.”
Chu Doãn vội vàng với được tay áo Lục Nguyên, “Bọn họ đều là những người xuất thân không tằm thường, anh đừng đi tìm bọn họ, anh mà khiến bọn họ tức giận thì bọn họ sẽ gây rắc rối cho anh đấy.”
Chu Doãn khẩn thiết nhìn Lục Nguyên, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Em, sau này em sẽ cố gắng né tránh bọn họ.” Chu Duẫn cúi đầu, dường như đang vô cùng áy náy. “Xin lỗi, mang lại cho anh thêm phiền phức rồi.”
Chu Doãn thấy rất khó chịu khi Lục Nguyên lo lắng cho mình, thấy Lục Nguyên tức giận cô sẽ cảm thấy mình chính là nguyên nhân khiến anh không thoải mái, cho nên mới lên tiếng xin lỗi.
Cô gái này đúng là quá lương thiện mà “Chúng ta tới bệnh viện trước đi đã.” Nói thật thì bây giờ Lục Nguyên cũng chẳng có tâm tư đâu mà để ý tới mấy người Ngả Kính kia, đầu tiên phải chữa khỏi cho Chu Doãn trước rồi tính sau.
“Đi bệnh viện tốn tiền lắm.” Chu Doãn đột nhiên lấy ra một lọ cồn và bông gạc từ phía sau mình, đưa cho Lục Nguyên, “Hay là, anh giúp em bôi thuốc đi.”
Nói xong, Chu Duẫn từ từ nhắm hai mắt lại, hơi ngắng đầu lên, đối diện với Lục Nguyên.
Những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt cô, chưa kịp khô đi, chiếc mũi nhỏ nhắn của cô dường như cũng vị vét thương mà nhăn lại.
Thế nhưng, nét mặt của cô lại tràn ngập vẻ chờ mong, thậm chí khóe miệng còn khẽ mỉm cười.
Có thể là do cô đang chờ đợi Lục Nguyên bôi thuốc cho mình.
Còn có cái gì mà, khi một người bị thương rồi còn được người mình thích chính tay bôi thuốc cho nữa, tâm trạng sẽ vô cùng cảm động, hạnh phúc?
Còn Lục Nguyên, nhìn lọ cồn sát trùng với băng gạc trên tay, thật sự cảm thấy vô cùng xót xa.
Bị thương nghiêm trọng như vậy mà cũng chỉ tùy tiện mua chút cồn về sát trùng thôi sao.
Nếu như không gặp anh, cô gái này bị người ta bắt nạt đến mức mặt chằng chịt vết thương rồi chỉ lẳng lặng ngồi một góc vắng vẻ ở sân trường tự mình bôi thuốc hay sao?
Lục Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa vết thương cho Chu Doãn, sau đó mang cô tới phòng y tế trong trường.
“Vết thương khá nghiêm trọng đấy, phải khâu ba mũi.”
Bác sĩ kiểm tra một lúc rồi nói.
Đôi mắt Lục Nguyên chọt co rụt lại, siết chặt năm tay.
Vệ sinh, khử trùng, khâu lại, băng bó. . .
“Cảm ơn anh, Lục Nguyên, tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy, em sẽ trả lại cho anh.” Chu Doãn nói. Hai người từ từ đi ra khỏi phòng y tế, cùng nhau bước đi trên đường.
“Tạm thời không vội đâu, sau này hãng nói đi.”
“Được rồi, anh còn chưa ăn cơm nữa phải không, em mời anh đi ăn, chúng ta đi ăn mì nhé.”
“Để anh mời em, ăn ở đây nhé.” Lục Nguyên đột nhiên dừng lại, chỉ tay về phía trước nói.
“A, Bách Thịnh Vườn.”
Lục Nguyên dẫn Chu Doãn tới Bách Thịnh Vườn, ban đầu Lục Nguyên định tới bồi đắp cho cô, hiện giờ cô lại bị thương nên anh không cần phải e dè gì nữa.
“Ở đây đắt quá.” Chu Doãn đứng ở cửa nhà hàng, chân không dám bước vào.
Lục Nguyên mỉm cười, nắm lấy tay cô dẫn cô vào trong, hai người đi vào nhà hàng tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Ngồi vào bàn rồi nhưng Chu Doãn có vẻ rất gượng gạo, từ trước tới nay cô chưa từng tới nơi như thế này.
Đừng nói là Bách Thịnh Vườn, ngay cả những mòn xào trong canteen ký túc cô cũng chưa từng ăn.
Lục Nguyên gọi mấy món ăn ngon.
“Em ngồi chờ ở đây một lát nhé, em đi lấy chút điểm tâm cho em.”
Trong góc phòng của Bách Thịnh Vườn có một góc bán đồ tráng miệng, mặc dù không ngon như ở Haagen-Dazs nhưng vị cũng không tệ.
“Vâng.”
Chu Doãn thấy Lục Nguyên đi vào Bách Thịnh Vườn như vào chốn thường ngày như cơm bữa, cô thàm cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên cảm giác người con trai này rất thần bí, dường như đang ẩn giấu một bí mật nào đó không muốn ai biết.
Lục Nguyên đi mua đồ tráng miệng, mà ánh mắt của Chu Doãn thì không tự chủ được mò dõi theo bóng lưng anh.
Nhìn bóng lưng của Lục Nguyên, nghĩ lại sự quan tâm chăm sóc mà anh dành cho cô, tuy rằng cuộc sống của cô có rất nhiều chuyện không hay nhưng những cử chỉ quan tâm đây của anh như dòng suối nguồn làm dịu mát trái tim cô, một trái tim vốn đã khô cằn từ lâu.
“Ô, đây không phải là Chu Doãn sao.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên làm cắt mạch Suy nghĩ của Chu Doãn.
Nghe thấy giọng nói này, như một phản xạ có điều kiện, Chu Doãn bắt giác rùng mình một cái.
Oan gia ngõ hẹp, người đang tới chính là ba người Ngả Kính.
“Nghèo rớt mồng tơi lại còn ham hưởng lạc à, mấy hôm trước còn tới Haagen-Dazs ăn kem, giờ lại tới hẳn Bách Thịnh Vườn ăn cơm sao, nhà trường trợ cấp tiền cho mày để mày tiêu pha phung phí thế này Sao.
“Đúng là người càng nghèo thì càng ăn hại, tiền nhà trường trợ cấp cho mang đi đổ vào mồm hết, loại sinh viên này đúng là khiến trường học bị bại hoại, đồ sâu mọt.”
“ Nhìn nó đi, vết thương trên mặt còn băng bó rồi cơ đấy, cũng không tệ lắm đâu.” Ngả Kính nhìn chằm chằm vào mặt của Chu Doãn, rồi đột nhiên vươn tay giật tóc của cô, kéo về phía mình, “Loại nghèo kiết xác này, trước kia bị thương có bao giờ đến bệnh viện đau, đều là dùng cồn lau qua thôi không phải sao, giờ còn tới bệnh viện băng bó nữa cơ à? Vì được cầm tiền trợ cấp trong tay nên cảm thấy mình lợi hại sao?
Thích chơi trội à?
Chu Doãn bị giật tóc, hơn nữa trên mặt còn có vết thương cho nên lúc này gương mặt của cô đang tràn ngập sự đau đón.
Cô khẽ cắn chặt môi.
Ánh mắt vô cùng quật cường.