Một buổi tối đầy cảm xúc qua đi, mặt trời lại ló dạng tại chân trời, nếu không có gì thay đổi thì chiều tối nay tàu sẽ cập bến tại hòn đảo hình trái tim kia.
Thẩm Mặc thật sự rất yêu thích chiếc giường đệm nước này, vô cùng mềm mại và dễ chịu, cậu ngủ ngon tới mức khi tỉnh dậy đã là gần trưa.
Thẩm Kỳ giúp cậu đặt món mang lên tận phòng, cậu xúc một miếng mì spaghetti, nhìn đối diện Thẩm Kỳ đang làm việc trên máy tính.
" Đi chơi với em làm anh lỡ rất nhiều công việc sao?"
Thẩm Kỳ nhướn mày, mắt vẫn chăm chú vào biểu đồ trên màn hình máy tính " Em ăn của em đi, không cần lo cho tôi, bớt suy nghĩ linh tinh".
Thẩm Mặc " Ò" một tiếng lại cắm đầu ăn, trong các món tây có lẽ chỉ có món này cậu mới cảm thấy hợp khẩu vị một chút.
Thẩm Mặc lấy điện thoại mở một bộ phim hoạt hình mà cậu vẫn luôn yêu thích vừa ăn vừa xem.
Cậu cảm thấy chẳng ai như mình, rõ là ra khỏi nhà để đi chơi nhưng suốt đường đi lại luôn ở lì trong phòng làm những việc vô cùng bình thường.
Cậu nhìn thấy ở dưới kia các vị khách khác không tụ tập tại bể bơi tổ chức tiệc thì cũng là vào quầy bar uống rượu, có một nhóm thiếu gia, tiểu thư rất trẻ, hình như bằng tuổi cậu, một đám đều là thi xong nên tụ tập rủ nhau đi du lịch.
Thanh xuân của họ nhìn thật thích, nhìn thì thích vậy thôi nhưng Thẩm Mặc không thích tụ tập với người khác, cậu sợ nơi đông người, nhưng nếu là tiệc bên bể bơi hay cùng nhau ngồi thưởng thức đồ uống cùng Thẩm Kỳ thì cậu cảm thấy cũng không tồi.
Thẩm Kỳ cần phải họp video qua máy tính, Thẩm Mặc lại vẫn ngồi đối diện anh chơi game, một lúc cậu lại chạy ra chỗ bên ngoài thưởng thức gió biển.
Thẩm Kỳ rất muốn bồi nhóc con chơi nhưng dự án lớn lần trước hiện đang triển khai, có rất nhiều thứ tuy anh không cần phải trực tiếp có mặt nhưng vẫn có nhiều thứ cần anh phải xem xét và thông qua cho nên không thể không ủy khuất cậu chỉ có thể chạy quanh trong phòng.
Thẩm Kỳ thấy Thẩm Mặc lại thẫn thờ nên gọi cậu lại, chỉ vào màn hình máy tính hỏi " Em cảm thấy mẫu nào đẹp hơn?".
Thẩm Mặc nhìn rồi xem xét một hồi, thói quen của một dân thiết kế khiến cậu bắt đầu phân tích " Em cảm thấy hai thiết kế này đều chưa đạt đến độ hoàn hảo, nếu như chỗ này thêm bộ phận như thế này, màu này đổi sang như vậy sẽ hoàn mỹ hơn" Nói xong cậu mới ngại ngùng " Đó là ý tưởng của em, theo phong cách em yêu thích, không nhất định người khác sẽ thích ạ, cho nên anh đừng để trong lòng".
Thẩm Kỳ ngẫm lại lời cậu nói, chính anh cũng cảm thấy nếu sửa như vậy càng hợp ý của chính mình cho nên báo cho nhân viên bên kia sửa lại theo yêu cầu đó rồi gửi lại nhanh chóng.
Một lúc sau bản sửa được gửi lại.
Cả Thẩm Kỳ và Thẩm Mặc đều cảm thấy như vậy ổn hơn bản lúc đầu rất nhiều.
Đến cả vị nhân viên thiết kế kia cũng phải tán thưởng hỏi sếp làm thế nào lại nghĩ ra ý tưởng hay tới như vậy.
Thẩm Kỳ nghĩ, bé con quá đúng là phúc tinh trời mang tới bên anh.
Lúc tàu cập bến, Thẩm Mặc theo anh trai xuống tàu, có thể do dập dềnh trên biển 2 ngày khiến cho người cậu không khỏi lâng lâng nên khi bước xuống mặt đất bằng phẳng liền cảm thấy hơi chao đảo.
Bọn họ được xe đón đưa tới khách sạn lớn bên bờ biển, kiểu dáng căn phòng mà Thẩm Kỳ đặt lần này không khác lúc ở trên tàu là bao, chỉ là ở đây chỉ có một phòng ngủ, cũng chỉ có một chiếc giường lớn.
Lúc đi ngủ, vốn dĩ Thẩm Mặc rất ngại nên định ra sô pha nằm, nhưng Thẩm Kỳ nói " Đàn ông con trai với nhau có gì mà phải ngại, hơn nữa chúng ta là anh em với nhau, nằm chung một chiếc giường cũng là chuyện bình thường".
Thẩm Mặc nghe vậy thì cảm thấy có vẻ hợp lí, nếu cậu mà từ chối thì có nghĩa là cậu chột dạ, sợ anh nhìn ra ý nghĩ của mình nên cậu dũng cảm nằm xuống giường, nép tít ra ngoài rìa...
Cậu còn chưa quên lần bị sốt vào nhầm phòng của Thẩm Kỳ, còn có hành động của anh lúc sáng ngủ dậy hôm đó.
Thẩm Mặc ngủ rồi liền bị Thẩm Kỳ kéo vào giữa giường ôm lấy, anh còn lén hôn lên môi cậu, giống như bị nghiện mà lâu ngày không được cấp thuốc, anh tranh thủ thu lấy những mật ngọt.
Mỗi khi Thẩm Mặc khó chịu cựa quậy thì anh sẽ thả ra, sau khi cậu hơi ngáy lên âm thanh thở đều đáng yêu thì anh lại cúi xuống ngậm lấy môi cậu.
Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Mặc vẫn còn ngủ, cậu mơ thấy Thẩm Kỳ.
Giật mình tỉnh dậy, Thẩm Mặc hốt hoảng vì dưới thân ẩm ướt, cậu thấy Thẩm Kỳ vẫn còn ngủ nên lén lút ngồi dậy.
Tưởng rằng sắp thoát lại bị cánh tay anh kéo về ôm vào lòng.
Thẩm Mặc hốt hoảng kêu lên, Thẩm Kỳ mở mắt nhìn cậu hỏi " Có chuyện gì, còn sớm như vậy cơ mà".
Thẩm Mặc không nói lời nào, cậu chỉ vội vàng muốn kéo tay anh ra để chạy đi.
Thẩm Kỳ lại cố tình không muốn thả cậu ra, càng giữ lấy chặt hơn, tới mức cơ thể hai người gần như ép sát vào nhau, lưng Thẩm Mặc dựa vào lồ ng ngực ấm áp của anh trai mình.
Cậu đá chân vung tay, mặt thì mếu sắp khóc tới nơi.
Thẩm Kỳ giữ lấy cậu nhưng vì động tác của Thẩm Mặc hơi lớn nên tay anh vô tình chạm tới nơi nào đó, cảm nhận được ẩm ướt trong tay thì anh mới thả lỏng tay.
Thẩm Mặc được giải thoát những không còn mặt mũi nào nữa, cậu chùm chăn qua đầu kín mít.
Thẩm Kỳ từ phía trên ôm lấy cậu rồi xoa cái đầu tóc lộ ra khỏi lớp chăn của cậu mà an ủi nói " Không sao đâu, lớn rồi, chuyện mộng tinh ai cũng trải qua, không phải ngại đâu".
Thẩm Mặc đỏ hết mặt mũi, cậu chùm chăn nhảy xuống giường chui vào nhà tắm.
Thẩm Kỳ bị kéo hết chăn lộ ra phía dưới chào cờ mà cười khổ, anh nào có thể nói rằng anh cũng nhịn rất là cực khổ đây.
Thẩm Mặc vào nhà tắm, cậu vội tạt nước lên mặt cho tỉnh táo, cũng đỡ cho khuôn mặt nóng bừng đỏ hửng của mình được hạ nhiệt, cậu vậy mà mơ thấy Thẩm Kỳ, còn mộng tinh a~~.
Nhìn vào gương mới phát hiện, thế nào mà môi cậu lại sưng lên rồi.
Lần nào ngủ cùng Thẩm Kỳ đều như vậy.
Một lần kia có thể do muỗi đốt, lần thứ hai có thể cũng do muỗi đốt, nhưng lần thứ ba thì không thể nào là lại do muỗi chứ, hơn nữa cảm giác bị muỗi đốt không giống như vậy nha.