Thẩm Kỳ chững người lại, anh không tin vào mắt mình mà quay sang nhìn bác sĩ.
Bác sĩ thở dài nói " Thẩm tổng, chúng tôi sẽ ngay lập tức làm kiểm tra cho cậu ấy".
Sau khi Thẩm Mặc bình tĩnh lại, y tá liền tiêm cho cậu một mũi an thần để Thẩm Mặc ngủ thêm một lúc.
Trong lúc này, các bác sĩ liền đưa cậu đi lấy mẫu làm một số kiểm tra và xét nghiệm.
Thẩm Kỳ sốt ruột ngồi ở bên ngoài ghế chờ, anh gọi lại cho vị bác sĩ khi nãy liên lạc với Thẩm Mặc kể cho ông ta nghe về tình trạng hiện giờ của cậu.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài.
" Ý ông là sao?" Thẩm Kỳ quá lo lắng mà hỏi.
" Không sao, chỉ là hiện tượng ký ức chồng chéo lên nhau khiến cho người bệnh tạm thời bị mất trí nhớ thôi, qua một khoảng thời gian nữa khi hai phần ký ức hòa lại với nhau rồi thì cậu ấy sẽ nhớ ra mọi thứ, để cậu ấy mau hồi phục thì anh nên đưa cậu ấy tới những nơi trong vùng ký ức mà cậu ấy yêu thích nhất, có thể k1ch thích não bộ để nhớ ra nhanh hơn".
Thẩm Kỳ không biết có nên tin lời ông ta hay không vì đến cả bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện cũng chưa tìm ra nguyên nhân, vậy mà người này có thể chỉ nghe anh kể sơ về triệu chứng đã chẩn đoán ra kết quả rồi.
Không lâu sau, bác sĩ trong viện cũng gửi tới một tờ báo cáo với nội dung gần như tương tự với lời người khi này đã nói, anh thầm thở phào một hơi.
Nhớ lại lời người kia, nguyên nhân khiến Thẩm Mặc đột nhiên phát tác là do cậu phải chịu một áp lực tâm lý lớn gây ra, quả đúng là từ khi Lệ gia kia rời đi, tâm trạng của Thẩm Mặc có hơi kỳ lạ, nhẽ ra anh nên nhận ra sớm hơn mới phải.
Vincent đi tới ngồi cạnh Thẩm Kỳ, anh ta vừa đi tiễn Thẩm Hà, Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng về trước " Thế nào rồi?".
Thẩm Kỳ đưa tờ báo cáo cho anh ta tự xem, Vincent xem xong thì thở phào " Chỉ là tạm thời mất trí nhớ thôi, tôi tin rằng đối với em ấy, cậu cũng là người rất quan trọng không kém gì tôi cho nên nhất định em ấy sẽ nhớ ra cậu thôi".
Thẩm Kỳ trầm mặc " Không cần cậu nói, tôi biết em ấy sẽ không quên tôi".
Vincent vỗ nhẹ lên vai bạn mình " Cảm ơn cậu đã chăm sóc em ấy thay tôi suốt bao lâu nay!".
Thẩm Kỳ thở dài " Cậu không cần cảm ơn tôi, thật ra khi ở Thẩm gia cuộc sống của em ấy cũng không khá khẩm là bao, tôi cũng hận mình vì đã nhận ra sự tồn tại của em ấy quá muộn màng".
" Ít nhất cậu cũng đã khiến em ấy hạnh phúc" Vincent lấy ra chiếc ví trong túi quần, trong đó có một bức ảnh cũ mờ nhạt, đó là hình chụp sinh nhật của anh năm 11 tuổi, Thẩm Mặc khi đó mới 2 tuổi, tưởng rằng là bánh kem của mình nên đòi thổi nến của anh bằng được tới mức phát khóc, sau đó bị mẹ anh chụp lại được.
" Cậu có muốn biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?".
Thẩm Kỳ không nói gì, chỉ thầm gật đầu.
" Khi đó nhà tôi đắc tội với một ông trùm, bọn chúng lén phá hỏng chiếc xe của nhà tôi, khiến cho khi cả nhà tôi đang trên đường đi chơi mừng sinh nhật 3 tuổi của Nathan thì chiếc xe bị mất lái lao xuống vực".
" Tôi vội ôm lấy em ấy vào lòng để bảo vệ, chúng tôi đều cùng nhìn thấy cha mẹ mình chết thảm ngay trước mắt, Nathan may mắn không bị thương nặng, thằng bé còn cố kéo tôi ra khỏi chiếc xe tan nát đó".
" Khi em ấy vừa kéo tôi ra khỏi đó được một đoạn thì chiếc xe phát nổ.
Bọn người kia tưởng Nathan là bé gái nên không thèm bắt nó mà chỉ bắt tôi đi, tôi không biết sau đó có chuyện gì xảy ra với em ấy, bọn chúng bắt tôi về, hành hạ, đánh đập tôi không bằng con chó, lúc đó tôi thầm cảm thấy may mắn bọn chúng đã bỏ qua em ấy".
" Sau này chính tay tôi đã trả thù được cái tên năm đó đã hại chết cả nhà tôi, tôi xây dựng được thế lực của mình, muốn tìm kiếm em ấy dù chỉ còn một hy vọng nhỏ nhoi và niềm tin rằng em ấy nhất định còn đang sống ở đâu đó, nhiều người bảo tôi bị điên, đi tìm kiếm một người đã chết nhiều năm trước, nhưng không ngờ rằng điều kỳ diệu đã thật sự xảy ra với em ấy".
Nói tới đây Vincent liền không nhịn được mà chảy một giọt nước mắt " Cả tôi và em ấy đều rất cố gắng để còn sống và gặp lại nhau", anh ta hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi cười trêu đùa Thẩm Kỳ " Cậu đừng hòng cướp em ấy khỏi tôi".
Thẩm Kỳ đắc ý " Tôi và em ấy đều đã ký giấy kết hôn rồi, chuyến này cậu không muốn lỗ cũng phải lỗ nặng rồi, cậu mà không chịu gả em ấy cho tôi thì cậu cũng đừng hòng cuỗm em trai tôi đi mất".
Vincent vội xua tay " Đừng, đừng mà, tôi chỉ đùa chút thôi!".
Ý tá đi tới báo rằng bệnh nhân đã tỉnh lại, hai người đều nhanh chóng đi vào.
Thẩm Mặc bám lấy Vincent như một đứa trẻ, theo như lời bác sĩ nói thì hiện giờ cậu chỉ một người với tâm trí của một đứa trẻ 3 tuổi mà thôi " Anh ơi!".
" Anh đây!" Vincent ôm em trai mình vào lòng, dù đã xa cách nhiều năm nhưng cảm giác vẫn quen thuộc như ngày nào.
Thẩm Mặc lại nhìn Thẩm Kỳ cứ nhìn cậu chằm chằm " Anh đẹp trai là bạn của anh trai em sao?".
Thầm Kỳ gật đầu " Đúng vậy, anh là bạn của anh trai em, còn là chồng của em nữa".
Thẩm Mặc ngơ ngác khó hiểu rồi chợt À lên " A, em từng chơi trò vợ chồng với bạn nhỏ ở nhà trẻ rồi, anh đẹp trai cũng muốn làm chồng em sao ạ?".
Thẩm Kỳ cười dịu dàng " Ừm, vậy nên em phải gọi anh là chồng, còn anh sẽ gọi em là vợ, chúng ta sẽ sống cùng nhau".
Thẩm Mặc nghe vậy thì thích thú nhưng lại nhìn sang Vincent " Có anh trai không ạ?".
Thẩm Kỳ bất đắc dĩ gật đầu " Có, chúng ta đều sống cùng nhau".
Bác sĩ nói tình trạng của Thẩm Mặc đã ổn định lại, có thể về nhà để từ từ điều trị để khôi phục trí nhớ " Vậy chồng đưa em và anh trai của em về nhà nhé?" Thẩm Mặc tươi cười nói " Em không thích ở bệnh viện đâu!".
Vincent xoa đầu cậu " Được, chúng ta đi về, không ở viện nữa".
Thẩm Mặc vui vẻ cười tít mắt mà trèo lên người Vincent đòi anh cõng mình đi.
Thẩm Kỳ nhìn thấy nụ cười của cậu mà cảm thấy như ánh sáng mặt trời lại chiếu rọi lên anh, rất hiếm khi anh nhìn thấy vợ nhỏ thật sự vui vẻ tới như vậy, một nụ cười hồn nhiên không có chút buồn phiền nào.