Editor: Tây An
Bóng đêm đen đặc, công doãn Đồng Sơn nghe nói Sở vương quay về, vội vàng dẫn người đi gặp y.
Nhìn thấy khuôn mặt Sở vương phong trần mệt mỏi, công doãn mồ hôi lạnh thấm lưng, đứng một bên, không dám thở mạnh.
“Nghe nói lò luyện cũng hư hại, tình hình thế nào?” Sở vương cũng không nhiều lời nói nhảm, nhìn thẻ gỗ ghi số người đào tẩu một chút, mặt không biểu tình.
Công doãn nói: “Thưa, hôm nay trên trời giáng sét, đánh tan ba khu lò luyện. Tiểu thần đã cho người đi xem, không ngờ…” Nói đoạn, hắn vội giải thích, “Những công lệ kia thực xảo quyệt, đào thông núi, thừa cơ bỏ chạy! Đại vương chớ lo, tiểu thần đã phái quân sĩ truy kích, tiêu diệt ổn thỏa…”
Lời còn chưa dứt, hoàn liệt chi doãn đi tới, bẩm, “Đại vương, chúng thần tìm được những thứ này trên thi thể tập kích trên bờ.” Dứt lời, dâng mấy mũi tên đến trước mặt Sở vương.
Sở vương cầm lấy một cây nhìn một hồi, chỉ thấy hình dạng và cấu tạo cũng không phải là vật Sở quốc, nhíu mày, “Người Thư?”
“Đúng vậy.” hoàn liệt chi doãn nói, ” tiểu thần đã tra hỏi rõ ràng, những công lệ đào tẩu này có một tên cầm đầu, tên Mang, là tội lệ lúc tiên vương đánh Thư bắt được. Người này thông hiểu các tiếng, cũng biết chữ, trong đám công lệ là Bách phu trưởng. Mặt khác, trong đám người giám sát cũng có hai người, sau khi công lệ đào vong không rõ tung tích.”
Sở vương mắt sắc càng sâu, liếc nhìn công doãn Đồng Sơn.
Công doãn không nhịn được run lên, vội quỳ phục trên mặt đất, “Đại vương! Tiểu thần thực sự không biết! Tiểu thần đến Đồng Sơn này mấy tên đó đã ở đây! Tên Mang kia ngày thường cũng chỉ là tội lệ bình thường…”
“Tội lệ bình thường có thể thông đồng người ngoài tới cứu?” Sở vương lạnh lùng nói, “Đồng Sơn chính là trọng địa, ngươi là công doãn, khinh thường không làm tròn trách nhiệm gây nên tai họa, tội khó thoát!” Dứt lời, cho người dẫn công doãn run lẩy bẩy đi, nói, “Giao cho ti bại*, cho tả đồ** Thành Sùng nhận chức vụ công doãn Đồng Sơn.”
*[司败]; chủ về hình án
**[左徒]; một chức quan chỉ có ở nước Sở, các nước Trung Nguyên không có. Trong thì cùng vương bàn chuyện, ngoài thì tiếp tân khách. Khuất Nguyên từng làm tả đồ
Tiểu Thần Phù thấy Sở vương nổi giận, mặt cũng như màu đất, nhìn tộc đệ bị mang đi cũng không dám lên tiếng.
Sở vương nhìn nhân số trên miếng gỗ, 1,352 người, lòng phiền não.
Năm nay phương nam có nạn đói, tai họa nhiều. Sở vương hạ lệnh mở kho lương các nơi, mở vườn săn của vương thất, ra sức cứu tế, mới có chuyển biến tốt đẹp. Không ngờ, nhung di chư bộ bốn phía không trung thực, nháo nhào tiến công đất Sở. Sở vương hạ lệnh phong tỏa, chặn hai nơi phương bắc, để phòng các nước Trung Nguyên lúc cháy nhà mà đi hôi của, trong nước thì toàn lực chuẩn bị chiến đấu, đánh chư bộ.
Một trận chinh phạt, binh khí chính là quan trọng nhất, Đồng Sơn thì là căn cơ. Nếu không phải y muốn qua hỏi chuyện dùng đồng chinh phạt, tự mình trở về, Đồng Sơn này không biết còn xảy ra chuyện loạn cỡ nào.
“Đại vương, ” hoàn liệt chi doãn nói, “Mấy công lệ đào tẩu kia, có nên sai quân sĩ truy kích tiếp?”
“Không cần.” Sở vương nói, “Bảo các nơi Đông Nam nghiêm phòng, lại tìm hiểu cho rõ ràng, Tên Mang người Thư có thân phận ra sao.”
Hoàn liệt chi doãn đáp lời, đang muốn ra ngoài, nhưng lại nghĩ tới một chuyện.
“Đại vương, ” hắn do dự một chút, nói, “Tiểu thần mới tra xét lò luyện bị đánh tan, hình như có điều kỳ lạ.”
Hả? Sở vương nhìn về phía hắn, lông mày khẽ nâng.
** ***
Thiên Mạch luôn mơ hồ.
Cô biết mình đang sốt, ý thức cũng không rõ ràng.
Cô cảm thấy mình vẫn luôn đang trên con đường chạy trốn, trong hang động mờ mịt tìm kiếm lối ra, ra sức chèo thuyền trên dòng sông chảy xiết, trốn tránh cá sấu và mũi tên đang đuổi theo.
Nhưng đôi khi, cô mơ thấy mình đã về nhà, nằm trên giường lớn thoải mái dễ chịu, nhìn thấy màn cửa lộ ra ánh sáng dìu dịu, bị gió thổi đến nhẹ nhàng lay động. Bên tai, dường như truyền đến vài thanh âm đã lâu không gặp, giống như là tiếng rao hàng đậu hủ sáng sớm dưới lầu, lại giống như ai đó đang nói chuyện phiếm. Cãi nhau.
Thiên Mạch cảm thấy có chút lạnh, muốn đi đóng cửa sổ lại, làm sao cũng không dậy nổi.
Tiếng bên tai càng thêm rõ ràng, ào ào vang lên, vài tiếng chim hót lọt vào tai, lại không phải tiếng chim sẻ thường thường nghe được, càng dài, càng cao hơn, càng lạ lẫm hơn…
Cô mở mắt ra, chạm đến ánh sáng, có mấy phần khó chịu.
Bốn phía cảm nhận rõ ràng.
Cô quả thật nằm ở trên giường, che kín đệm, có chút cảm giác lay động, còn có tiếng nước.
Buồng nhỏ trên tàu?
Thiên Mạch giật giật, trên lưng bỗng nhiên truyền đến cơn đau kịch liệt. Cô không khỏi “A” một tiếng, hít sâu một hơi.
“Nếu quả nhân là ngươi, sẽ nằm yên bất động.” Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Thiên Mạch hơi kinh ngạc, nghiêng đầu.
Ánh sáng vẫn có hơi khó chịu, Thiên Mạch hơi híp mắt, thấy là một người đàn ông. Y áo trắng huyền quan, ngồi một bên, một tay cầm mộc độc, một tay cầm bút, tựa hồ đang viết.
Y cũng không nhìn Thiên Mạch, chỉ chuyên chú chuyện trên tay.
Từ góc độ này của Thiên Mạch nhìn lại, có thể thấy rõ ràng một bên mặt kia, ánh sáng nhạt chiếu vào, vẽ ra lông mày vừa đậm vừa thẳng cùng sống mũi thẳng tắp. Một dây thao tinh tế nối lấy mũ quan, điểm xuyết một viên trân châu đặt bên trên lỗ tai y, vòng hàm dưới buộc một nút thắp ở giữa cổ.
Thiên Mạch nhìn y, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí.
** ***
Không ai nói chuyện.
Sở vương viết xong, thả mộc độc cùng bút xuống, mới nhìn về cô.
Cô gái nhìn chằm chằm y, trong ánh mắt không có chút e ngại nào.
Sở vương không cho là ngang ngược, chậm rãi nói, “Hẳn là ngươi kinh ngạc, quả nhân sao không giết ngươi.”
Thiên Mạch không trả lời.
Sở vương hơi nghiêng ra sau, đưa tay đỡ trên ghế, “Mang vào đi.”
Cửa gỗ mở ra, tự nhân mang một người tiến vào, quỳ phục trước mặt Sở vương, “Tiểu nhân Công Hồ, bái kiến đại vương.”
Thiên Mạch nhìn thấy gã, đáy lòng hơi trầm xuống.
Sở vương nói, “Chuyện hôm qua ở lò luyện, nói đi.”
Công Hồ đáp lời, liếc Thiên Mạch một cái, nói, “Tiểu nhân hôm qua luyện chu sa trong lều, cô gái này đến đưa đồ ăn, hết sức ân cần, còn nói trong lều oi bức, khuyên tiểu nhân ra bên ngoài lều, sau đó, tiểu nhân trở về, phát hiện trong rạp thiếu ít lưu huỳnh vàng và diêm tiêu.”
Sở vương lại gọi hoàn liệt chi doãn, hắn trình lên một cái khay nhỏ, bên trong là ít đồ trông như bùn đất.
“Công Hồ, ” Sở vương nói, “kiểm tra xem, trong đất này có đồ ngươi mất không.”
Công hồ đáp, cầm nắm đất trong tay tinh tế vân vê, lại ngửi ngửi, vội nói, “Bẩm đại vương, trong đất này, có lưu huỳnh và diêm tiêu!”
“Hai vật này, những lò khác có không?”
“Không.” Công hồ nói, ” Trong Đồng Sơn, chỉ có tiểu nhân quản lý chu sa trong lò luyện, hai vật này đều đắt đỏ, ngoài ở đây ra, gần như không tồn tại.”
Thiên Mạch nằm trên giường, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Lời bọn họ, Thiên Mạch mặc dù không phải nghe hiểu hết, nhưng cũng hiểu đại khái.
Màn trình diễn này chính là vì sao, cô đã rất rõ. Chỉ là nếu y đã biết chân tướng, sao không lập tức xử trí cô, lại giữ lại mạng của cô, còn trị liệu cho cô?
Thiên Mạch lập tức nghĩ ra đáp án.
Sở vương để những người kia lui ra tất, nhìn về phía cô.
“Đại vương bây giờ cũng biết được bản lĩnh của tôi, không sợ tôi lấy sức quỷ thần giáng lôi hỏa ư?” Thiên Mạch đã không quan trọng, dùng tiếng Sở nửa sống nửa chín nói.
Sở vương lại khinh thường cười một tiếng.
“Quả nhân cũng muốn thấy lôi hỏa, nếu ngươi muốn báo thù hoặc đào tẩu, giờ có thể thử một lần.” y nhìn đôi mắt cô, “Quả nhân kính quỷ thần, lại không mười phần tin quỷ thần. Trên đời kì kĩ dâm xảo nhiều lắm, quả nhân cũng chưa từng hồ đồ.”
Giọng y không nhanh không chậm: “Công thiếp Mạch, quả nhân triệu Công Hồ, chẳng qua là nói cho ngươi biết, chớ xem quả nhân như trẻ ranh mà lường gạt.”
Thiên Mạch im lặng, một lát sau, nói, “Đại vương muốn thế nào? Giết tôi ư?”
Sở vương cười lạnh.
“Quả nhân quả thực muốn giết ngươi.” Y nói, “Lò luyện Đồng Sơn, bởi vì ngươi mà hỏng ba khu, có biết cần bao nhiêu sức mới có thể bổ khuyết?”
Thiên Mạch nói: “Tôi và những công lệ kia, chẳng qua đều muốn về nhà. Họ vốn vô tội, bị bắt đến đây, nhận hết sai khiến…”
“Vô tội?” Sở vương ngắt lời nói, “Dương Việt và Quần Thư, thừa dịp Sở quốc nạn đói, đốt giết cướp đoạt. Nếu không phải vậy, người Sở sao lại phản kích? Người dân bọn chúng giết, ai không vô tội? Những quân sĩ thủ thuyền kia, hẳn đều không có thân nhân?”
Thiên Mạch muốn phản bác, đột nhiên nhớ những thi thể nhìn thấy trong đêm qua. Có người đã đầu một nơi thân một nẻo, vẫn còn trừng tròng mắt…
Cô muốn nói, không phải vậy, cô biết rất nhiều người, như A Mỗ và A Ly, thiện lương mà thuần phác, chưa từng tham gia cướp bóc đốt giết. Nhưng nhớ tới lúc trước trong sách của ông nhìn thấy các loại báo cáo khai quật, yết hầu nghẹn lại. Chiến tranh xưa nay sẽ không bàn đến thiện lương hay không thiện lương, đặc biệt là thời đại này, sát nhập, thôn tính bốn phía, xem trọng kịp thời cướp đoạt, không phải ta nuốt ngươi chính là ngươi nuốt ta, không có ai là tuyệt đối chính nghĩa.
“Công thiếp Mạch, ngươi vẫn còn rất muốn chạy, đúng không?” Sở vương bỗng nhiên nói.
Thiên Mạch trong lòng hơi động, giương mắt nhìn y, chỉ gặp thần y sắc bình tĩnh, không nhìn ra nội tình.
Tim đập thình thịch, cô đáp, “Đúng.”
“Vậy, quả nhân đi đánh Dung, ngươi theo quả nhân đến đó trị liệu chướng dịch.”
Thiên Mạch kinh ngạc.
Cô không ngờ, điều kiện Sở vương nói đến lại là thế này. Trong lòng buông lỏng, lại lập tức sinh ra mấy phần do dự.
Mặc dù từng thành công, nhưng dù sao cô không phải bác sĩ, lần trước là trùng hợp cũng không chừng, đâu có thể cam đoan nhiều lần đều sẽ hữu hiệu?
Cân nhắc liên tục, cô cắn cắn môi, “Nếu tôi không đi, thì sao?”
“Ngươi sẽ đi.” Sở vương chậm rãi nói, “Kẻ cùng thuyền với ngươi, có mười sáu tên. Nếu ngươi tự vận hay không chữa khỏi chướng dịch, mấy tên này sẽ chết.”
Thiên Mạch nghẹn lại hơi thở.
“Đại vương nói thú vị thật, ” trên mặt cô thần sắc không thay đổi, “Tính mệnh người khác có liên can gì đến tôi.”
“Là không liên can đến ngươi.” Sở vương nói, “Nhưng ngươi cũng không biết làm sao về Thư, đúng không?”
Một câu đánh trúng đáy lòng, Thiên Mạch nhìn y chằm chằm, không thể tin.
Sở vương lại không nói nhảm nữa, ý vị thâm trường nhìn cô một cái, đứng lên đi ra ngoài.
Ngay khi y sắp rời khỏi, Thiên Mạch vội la lên, “Khoan đã!”
Sở vương dừng bước, quay đầu.
Thiên Mạch nhìn qua y, thanh âm khàn khàn, từng chữ từng chữ, “Nếu tôi chữa khỏi, đại vương sẽ phải cho tôi cùng mười sáu người trên thuyền kia, cùng về Thư.”
Sở vương ánh mắt sâu thẳm.
“Được.” Một lát sau, y nói, rời đi.