*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Mạch bị Sở vương chặn lại, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng Sở vương lại làm như đương nhiên mà giang hai cánh tay, nhìn cô, không cho thương lượng. Thiên Mạch không thể làm gì, đành phải tiến lên.
Áo lụa kia vải rất mỏng, trước sau đều bị mồ hôi ướt đẫm thành mảng lớn, dán trên thân thể rắn chắc của Sở vương, hơi lộ ra màu da.
Yết hầu Thiên Mạch bất giác nuốt một cái.
Thiên địa chứng giám, cô cũng mới chừng hai mươi, làm fan minh tinh, hoa si nam thần, biết lực hấp dẫn khác phái ở nơi đâu… Nhớ năm đó, cô đồng ý sự theo đuổi của người yêu cũ, cũng là bởi vì anh tham gia thi bơi lội, thi xong, lên bờ, vừa dùng khăn mặt lau nước đi vừa hỏi cô, bơi thế nào. Lúc đó Thiên Mạch vừa ấp úng nói cũng không tệ lắm, vừa mặt đỏ đến rễ, tim lại nhảy như hươu con thật. Cuối cùng, người yêu cũ cầm cúp á quân cuộc thi đấu kia, ảnh chụp chung sau trận đấu là cùng Thiên Mạch, hai người cười đến mặt mũi xán lạn, anh cầm cúp, cô ôm hoa…
Thiên Mạch biết mình nghĩ xa, ép mình thu suy nghĩ từ quá khứ lại, đặt lực chú ở chuyện cởi áo.
Phi lễ chớ nhìn loạn, phi lễ chớ nghĩ lung tung… Thiên Mạch mặc niệm trong lòng, cởi thắt lưng áo lụa, sau đó, trực tiếp chuyển tới sau lưng Sở vương. Sở vương hơi ngạc nhiên, chỉ cảm thấy ngón tay cô chạm vào trên cổ áo, sau đó, từ phía sau cởi quần áo ra giúp y.
Quá trình rất đơn giản, cũng tránh khỏi chính diện tiếp xúc. Thiên Mạch nhịn không được liếc phía dưới một cái, tâm ổn định lại. May mắn, hôm nay Sở vương mặc thêm triều phục, mặc là loại khố rộng, mặc dù hạ bộ cũng không được vây kín, nhưng đứng như bình thường, không nhìn thấy bên trong.
Lúc cô ở phủ ti y, từng thấy các loại khố, có loại làm từ lụa mỏng, nhìn rất sát người, phương diện phòng hộ nom không tác dụng mấy; thậm chí, không thắt lưng không đũng quần, chỉ hai cái ống quần, phủ lại nói, đó là hĩnh y*.
*[胫衣], tra hình ngã ngửa nha các bạn, còn lười thì bên dưới có minh họa.
Thiên Mạch cảm thấy khó hiểu với loại đồ không che nổi hạ bộ thế này, lúc chép tên, không nhịn được nhớ lại trước kia cô giáo môn tâm lý học từng nói. Cô nói, nhân loại trời sinh có tính nhìn trộm, nên thứ trang phục gợi cảm nhất, không phải là lộ ra hết cho người ta nhìn, mà là che che lấp lấp, để bạn dù biết rõ đó là gì, lại nhịn không được mà liên tưởng…
Thiên Mạch không để mình chú ý đến cái khố của Sở vương nữa, tự nhân đã sớm trình nước thơm lau người lên, cô đặt quần áo bẩn Sở vương lên bàn, nhúng khăn vào nước thơm, chà chà, vắt khô.
Nước lạnh, trong không khí tỏa ra mùi hương tươi mát, kỳ thật Thiên Mạch rất thích, dính lên tay, sẽ thơm thật lâu.
Cô trở lại sau lưng Sở vương, đặt khăn lên kia tấm lưng cơ bắp chặt chẽ, lau đi mồ hôi, lưu lại hương thơm nhàn nhạt.
Sở vương không nói, chờ cô lau phía sau lưng lau phần gáy lại lau cánh tay xong, cuối cùng, chậm rì rì, mới đến chính diện y.
Thiên Mạch cầm khăn, đang muốn lau mặt cho y, Sở vương nhịn không được nhắc nhở, “Vừa rồi nàng nên lau mặt trước.”
Thiên Mạch ngẩn người, đáp một tiếng, bèn định đi gọi tự nhân đến đổi nước, Sở vương gọi cô lại.
“Nói thế thôi, tiếp tục.” y nói.
Thiên Mạch đành phải quay về.
Khuôn mặt Sở vương kỳ thật không tệ, mày rậm mắt to, màu da hơi ngăm, có chút đặc điểm nhân chủng của Bách Việt* phương nam, khuôn mặt lại rất góc cạnh, trán rộng mà vuông, mũi thẳng tắp, cả khuôn mặt nom lại rất có dáng dấp người Trung Nguyên. Thiên Mạch cũng không nhìn kỹ, lau mồ hôi trên trán và trên mặt y, giặt, lại lau cổ, hầu kết và xương quai xanh cho y. Lồng ngực y phập phồng theo hơi thở, Thiên Mạch có thể cảm nhận được khăn và da thịt chạm nhau… cô theo hô hấp ánh mắt, tay lại tăng tốc, gắng xong việc cho mau.
*Bách Việt gồm nhiều tộc Việt sống phía Nam sông Trường Giang, trong đó có Lạc Việt sống ở miền Bắc Việt Nam, tổ tiên của người Kinh ngày nay đó mọi người, không bị Hán hóa dù 1000 năm Bắc thuộc.
“Chậm chút đã, ” Sở vương ngẩng đầu, không nhanh không chậm, “Lau kĩ vào.”
“Đại vương không phải đói bụng ư.” Thiên Mạch lầu bầu, khi rốt cục lau xong, cô đang muốn đi ra, lại bị Sở vương cầm cổ tay giữ lại.
Sở vương nhìn cô chằm chằm, “Lâm Thiên Mạch, mặt nàng đỏ lên?”
Thiên Mạch giật mình trong lòng, mặc dù nhìn y chằm chằm, bên tai lại nóng lên.
“Đại vương nói bậy bạ gì đó.” Cô trấn định trả lời, lại cảm thấy trong quả không ổn lắm.
Sở vương giống như cười mà không phải cười, một lát sau, buông cô ra.
“Cầm bộ hi y* mới chế đến đây, ” Sở vương nói, tựa hồ tâm tình đã tốt lên, “Quả nhân muốn đi dùng bữa.”
*[絺衣]; áo vải đay
** ***
Thiên Mạch không biết sao chuyện giờ lại thành ra thế này.
Cô dùng cả ngày suy nghĩ nên nói gì với Sở vương, nói thế nào sẽ khiến y chấp nhận mà không tức giận.
Dựa theo hiệu quả lần kể lể trước, Sở vương không còn nhắc chuyện để cô vào hậu cung, chẳng lẽ không phải thái độ đối với cô hẳn cũng nên đồng thời chuyển biến ư? Tỉ như không tiếp tục để cô ở trong cung Cao Dương, không còn lại là ti y mà là phủ lại phủ Ti hội.
Thái độ của Sở vương, cứ như chỉ là không còn dị nghị chuyện cô đến phủ Ti hội, còn lại hết thảy như cũ.
Cô vẫn ở trong cung Cao Dương, mỗi ngày nhờ Giáp lái xe bò đưa đón. Đến buổi trưa, còn sẽ có tự nhân cung Cao Dương mang cơm trưa đến cho cô. Thời đại này, mọi người phần lớn một ngày ăn hai bữa, Thiên Mạch ăn ba bữa đã quen, trong mắt người khác là khác biệt, mà cơm trưa của cô có đồ ăn có thịt, càng phong phú đến mức làm người ta ghé mắt.
Sự đối đãi tốt hơn này, đương nhiên không thể nào không khiến người khác suy nghĩ nhiều, Thiên Mạch dở khóc dở cười.
“Đại vương đừng đặc biệt ban cơm trưa cho tôi.” Hai ba ngày sau, Thiên Mạch rốt cục không nhịn được, tự mình đi gặp Sở vương, nói, “Phủ Ti hội cũng không thiếu cơm gạo.”
“Không phải nàng nói lúc ở nhà ăn ba bữa cơm à.” Sở vương vừa viết độc phiến, vừa nói, “Phủ Ti hội cũng đâu ăn trưa.”
Thiên Mạch vội nói: “Sáng sớm mỗi ngày tôi sẽ mang chút đồ ăn uống, thêm cả mứt. Lại nói phủ Ti hội đều ăn uống thanh đạm, mỗi tôi ăn thịt, là không ổn.”
Sở vương kinh ngạc, nghĩ ngợm, gật đầu, “Vậy, thật sự là quả nhân suy nghĩ thiếu sót.”
Thiên Mạch vốn cho rằng chuyện sẽ giải quyết như vậy, không ngờ, trưa ngày hôm sau, tự nhân cung Cao Dương lại tới.
“Phủ Ti hội ngày ngày thanh toán phủ kho, công cao cực khổ, ” hắn cười híp mắt nói với Ti hội. “Đại vương có lệnh, từ nay về sau, trên dưới phủ Ti hội, mỗi người mỗi ngày đều được thêm đồ ăn, là để khao thưởng.” Dứt lời, hắn bảo bọn người hầu mang các loại hộp đồ ăn, mở ra, mùi thịt xông vào mũi, mọi người phủ Ti hội thấy vậy, đều mừng rỡ.
Nhìn đám người tạ ơn, Thiên Mạch tâm tình phức tạp.
Ti hội gần đây quan hệ không tệ với cô, đợi khi bên cạnh không ai, chớp mắt với cô, “Phủ Ti hội trên dưới gần đây bận rộn có nhiều lời oán giận, bây giờ nhờ phúc ti y, quét không thấy đâu.”
Thiên Mạch bất đắc dĩ, ngượng ngùng mà cười.
Mà không lâu sau đó, một tin tức khác truyền ra, khiến chúng thần nhiều ngày vất vả phấn chấn không thôi. Nhờ bọn Tử Bối thuyết phục vỡ mồm, Sở vương rốt cục quyết định đến Vân Mộng đi săn.
Tư thái Sở vương lúc đáp ứng việc này, quả thực tâm không cam tình không nguyện. Lúc trước, số lần vị Sở vương này tuần săn còn nhiều đến mức khiến triều đình tiếng oán than dậy đất, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng vị quốc quân này hoang đường e rằng hết thuốc chữa. Mà vẻn vẹn không đến một năm, chuyện liền thay hướng, triều đình kiệt lực cổ động, rách cả mồm, Sở vương mới đáp ứng đi tuần săn. Trước sau tương phản, ngay cả Tô Tòng cũng cảm thán thói đời thay đổi.
Thiên Mạch giúp phủ Ti hội tính toán các khoản của về sau xong, không qua hai ngày, Tô Tòng phủ Tam Tiền lại phái người tới, nói bên kia lại có mấy khoản mới cần xử lý, xin Ti hội phái người.
Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng Ti hội há không biết ý Tô Tòng. Ông cũng biết Thiên Mạch đến phủ Ti hội, là ơn lớn Tô Tòng cho ông, mặc dù bên này cũng vội vàng, nhưng vẫn đồng ý, nhờ Thiên Mạch đến phủ Tam Tiền hỗ trợ.
Thiên Mạch cũng cảm kích Tô Tòng, sảng khoái đồng ý, không có chút bất ngờ nào, trong phủ Tam Tiền, cô không chỉ gặp Tô Tòng, còn gặp Ngũ Cử. nhưng trừ hai người này, còn có một người khác, hơn năm mươi tuổi, râu hoa râm, nom tinh thần sáng láng.
“Đây là cha tôi, là tả doãn trong triều.” Ngũ Cử mỉm cười nói.
Thiên Mạch kinh ngạc, hành lễ với ông nói, “Bái kiến tả doãn.”
Ngũ Tham mỉm cười: “Dư gần đây nghe nhiều công lao của ti y, hôm nay tình cờ đến nơi đây, không ngờ gặp được ti y cũng ở đây.”
Thiên Mạch cười cười, khiêm tốn nói, “Chỉ là tài mọn, không đáng nói.”
“Đây cũng đâu phải tài mọn, ” Tô Tòng bất mãn lại kiêu ngạo, “Người vào phủ Tam Tiền này của ta, há phải hạng người bất tài.”
Mọi người biết tính Tô Tòng, cười rộ cười. Hàn huyên một hồi, Tô Tòng không khách sáo nhiều, tự mình mang một đống nhật thành nguyệt kế giao cho Thiên Mạch, để cô chỉnh lý.
Thiên Mạch nhận lấy, tự mình đi tìm bàn, chậm rãi đọc duyệt.
Ngũ Tham Tô Tòng nghị sự, Ngũ Cử nhìn Thiên Mạch, không khỏi đi qua.
Cô lại cầm nhánh cây tô tô vẽ vẽ trên sa bàn, mặt mày tỉ mỉ, thần sắc chuyên chú mà trầm tĩnh.
Ngũ Cử cũng không nói chuyện, ngồi xuống cạnh bàn cô, như lần trước, lấy độc phiến ra, chỉnh lý giúp cô.
Thiên Mạch phát hiện, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ta rảnh rỗi, giúp cô một lúc cũng tốt.” Ngũ Cử thản nhiên nói.
Thiên Mạch cũng không khước từ, mỉm cười cám ơn một tiếng, tiếp tục làm toán.
“Nghe nói đại vương cho cô đến phủ Ti hội?” Sau một lát, Ngũ Cử bỗng nhiên nói.
Thiên Mạch gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng cô vẫn là ti y.”
Thiên Mạch liếc hắn một cái, cũng bất đắc dĩ, “Đây là mệnh lệnh đại vương.”
Ngũ Cử cười cười.
“Ti y Mạch, ” hắn hơi thấy hứng thú, “Vì sao cô không dứt khoát đi theo đại vương, vào hậu cung?”
Vấn đề này, trước đó không lâu cô mới tranh luận một trận với Sở vương, tự nhân Cừ cũng tìm cô tranh luận, nhưng cảm thấy lời cô nói đều là ngụy biện, hai bên biện luận không ngừng, khiến hắn tức đến giơ chân.
Đối với Ngũ Cử, Thiên Mạch theo bản năng cảm thấy người này có thể tin cậy, nghĩ ngợm, nói, “Không có gì khác, chẳng qua cảm thấy vào hậu cung, sẽ khó ra. Mà vào công thự, còn rất nhiều nơi có thể đi.”
Ngũ Cử kinh ngạc nhìn cô, Thiên Mạch nói như thế, mặc dù có phần đặc lập độc hành, nhưng nghĩ kỹ một chút, cũng đúng thật.
“Còn rất nhiều nơi?” Hắn hỏi, “Cô muốn đến nơi nào?”
Lòng Thiên Mạch hơi nảy lên, vội nói, “Ví von thôi, tôi sẽ không rời Dĩnh.”
Ngũ Cử cười cười, gật đầu.
“Suy nghĩ của cô và người khác không giống nhau.” Hắn nói.
“Người khác?” Thiên Mạch hỏi, “Người nào?”
“Chị em ta, ” Ngũ Cử nói, “Họ tương phản với cô, từng một lòng muốn phụng dưỡng đại vương.”
“Đã từng?” Thiên Mạch nghiền ngẫm, “Bây giờ thì sao?”
“Đại vương không chịu nhận, họ đành gả cho người khác.”
Thiên Mạch thấy buồn cười, cười lên.
Ngũ Cử cũng cười, nhìn cô, ánh mắt ôn hòa.
Phòng bên kia, Ngũ Tham nghe được động tĩnh, trông qua, nhìn hai người kia, ánh mắt dừng lại.
** ***
“Số liệu hai tháng này đối chiếu không ra.” Sau khi mặt trời lặn, tự nhân cung Cao Dương mấy lần đến thúc, Thiên Mạch đành phải giao sổ sách mình làm xong cho Tô Tòng. Cô chỉ vào mấy miếng độc phiến, “Tháng tám và tháng chín năm ngoái, số liệu dị động, lại không có nhật thành nào đối chiếu được, tổng cộng thiếu hai trăm dật hoàng kim.”
“Hai trăm dật?” Nghe thế, bọn Tô Tòng cũng giật mình. Một dật hai mươi lượng, hai trăm dật, thì là hơn bốn ngàn lượng. Con số này dù đối với phủ Tam Tiền mà nói, cũng là con số lớn, nếu thiếu thật, chính là trọng tội.
“Cô không tính sai?” Tô Tòng hỏi.
Thiên Mạch lắc đầu: “Tôi tính ba lần.” Nhìn sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng, cô an ủi, “Mấy cái này là số liệu tính toán, có lẽ lúc ấy nhật thành có thiếu thốn, vẫn nên đối chiếu lại trong phủ một phen mới được.”
Tô Tòng như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu.
Thiên Mạch còn phải về cung Cao Dương, không ở lại, từ biệt cùng mọi người.
Ngũ Tham nhìn Thiên Mạch rời đi, sau đó, liếc Ngũ Cử, thấy ánh mắt hắn vẫn giữ trên tấm lưng kia, cau mày.
“Đại vương hôm nay triệu ta nghị sự, nhắc chuyện phong ấp cho con.” Lúc ra cửa, Ngũ Tham chậm rãi nói với Ngũ Cử, “Phong ấp ở Tiêu, không lâu sẽ có phong cáo.”
Ngũ Cử sững sờ, cười cười, “Vậy ạ.”
Ngũ thị luôn luôn phụ tá có công với vương thất, gần đây Sở vương mới chưởng quyền, vẫn muốn đề bạt nhiều hơn, chuyện phong ấp cho Ngũ Cử đã sớm định. Nhưng hắn luôn không quá để ý, so ra, Ngũ Tham còn quan tâm hơn.
“Còn có hôn sự của con.” Ngũ Tham nói tiếp, “Hôm qua con không ở nhà, bên Thân Công đã có câu trả lời chắc chắn.”
Ngũ Cử dừng lại bước chân, nhìn về phía Ngũ Tham.
“Thúc Mị.” Ngũ Tham nhìn hắn, ý vị thâm trường, “Xuất thân tôn thất, con có thể cưới được, chính là chuyện vinh dự, chớ phụ lòng người nhà.”
Ngũ Cử biết ý của phụ thân, ánh mắt ảm đạm, sau đó, cúi đầu thi lễ, “Vâng.”
Lúc Thiên Mạch trở lại cung Cao Dương, nến đã đốt lên. Đi đến trên điện, quả nhiên, Sở vương chưa thay quần áo, ngồi trên giường đọc giản độc.
“Sao trễ thế?” Sở vương liếc cô một cái, buông giản độc xuống.
“Chuyện hôm nay hơi nhiều chút.” Thiên Mạch bước lên phía trước cởi áo cho y, ngắn gọn đáp.
“Tô Tòng lại muốn nàng đến phủ Tam Tiền?” Sở vương hỏi.
Thiên Mạch gật đầu: “Vâng.”
Miệng Sở vương hếch lên, hình như không vui lắm.
Thiên Mạch chỉ sợ y còn nói ra mấy lời quở trách, đang muốn giải thích, lại nghe y nói, “Ngày mai quả nhân sẽ đi Vân Mộng tuần săn, nàng chớ quên chuẩn bị quần áo.”
Tuần săn? Thiên Mạch sửng sốt một lúc, nhớ tới, hôm nay hình như nghe Tô Tòng đề cập qua, nhưng mình bận quá, không để ý. Cô nhớ lúc trước tự nhân Cừ nói, Sở vương đi Vân Mộng tuần săn, đi là đi mười ngày nửa tháng, vậy… Trong lòng mới cao hứng, lại nghe Sở vương nói, “Nàng cũng đi.”
Hi vọng giội tắt.
Sở vương nhìn biểu cảm biến hóa che che lấp lấp trên gương mặt kia, cảm thấy vui thích.
“Dẫn nàng đi không tốt sao, phủ Ti hội bận rộn như vậy, vừa hay nghỉ một thời gian.” Y nói.
Ai muốn nghỉ chứ… Thiên Mạch oán thầm, lại nói, “Sao đại vương không mang cả phủ Ti hội đi? Đại vương ban thiện cho phủ Ti hội, trên dưới phủ Ti hội đều cảm ân không thôi, lại không gặp được đại vương, còn nhờ tôi bái tạ đại vương.”
“Bái tạ quả nhân thì không cần.” Sở vương thản nhiên nói, “Mấy thứ đồ ăn kia, đều trừ vào thực lộc của nàng.”
Thiên Mạch sửng sốt.
Sở vương nhíu nhíu mày, thở dài: “Thực lộc của nàng, vốn cũng không có bao nhiêu, phủ Ti hội bốn mươi ba người, mỗi người ăn trưa có thịt có đồ ăn, chỉ mỗi hao phí hôm nay ấy à, quả nhân tính phải bao lâu…” Dứt lời, bấm ngón tay, “Một tháng, hai tháng, ba tháng…”
Thiên Mạch: “…”
Tim cô cũng sắp rỉ máu, cô còn muốn giữ một ít để tiếp tục làm vài chuyện khác mà!
“Ngài…” cô tức đến lòi cả mắt, lời vừa ra miệng, tỉnh táo hơn chút, dừng lại.
Sở vương cũng đã nghe được, ngạo nghễ nói, “Quả nhân làm sao?”
Thiên Mạch nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt đỏ lên, dùng tiếng phổ thông* hung hăng nói, “Khốn! Kiếp!”
*Tiếng phổ thông là Mandarin, tiếng Quan thoại đó.
*Hĩnh y đây, uy tín luôn nha mọi người hàng hiện vật luôn:v