Người bên ngoài lập tức đáp lời tiến lên, hai cung nhân thân thể khoẻ mạnh khí thế hùng hổ, bèn muốn tới bắt Thiên Mạch.
Tự nhân Cừ kinh hãi, vội vàng cùng tự nhân khác ngăn trước mặt.
“Phu nhân!” Hắn hành lễ, “Không biết Lâm thị có tội gì!”
Mục phu nhân đầy mặt nộ khí: “Yêu phụ này gian ác, dám cấu kết ngoại địch, mưu sát đại vương!”
Lời ấy nói ra, mọi người đều kinh.
Tự nhân Cừ đang định nói, Thiên Mạch kéo hắn lại. cô nhìn qua Mục phu nhân, thi lễ, “Không biết phu nhân nói lời ấy, có bằng chứng?”
Mục phu nhân không trả lời, lạnh lùng nói, “Công doãn.”
Công doãn Vị Giả đứng sau lưng Mục phu nhân, tâm tình phức tạp.
Sở vương đem chuyện truy tra thích khách giao cho hắn, đuổi bắt tội nhân, là chuyện thuộc bổn phận. Mục phu nhân đột nhiên tự mình giá lâm, hỏi đến việc này, cũng công bố bà đã có tin tức. Vị Giả giật mình không thôi, cũng không dám thờ ơ, lập tức đi theo Mục phu nhân một chuyến đến Tiêu cung, kết quả, trở nên mười phần khó giải quyết.
Tội nhân Mục phu nhân nói, trực chỉ vị quý nhân trong cung Cao Dương này, mà trước đây không lâu, Sở vương một lòng muốn lập cô làm phu nhân, dường như bất hoà cùng Mục phu nhân.
Vị Giả luôn luôn cẩn thận, hậu cung thị phi, hắn chưa từng chộn rộn.
Nhưng bây giờ Sở vương không ở đây, hắn đột nhiên bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, tình thế khó xử. Nhưng Mục phu nhân là mẫu thân Sở vương, chuyện bây giờ, cũng chỉ có thể thuận theo.
Hắn vẫy vẫy tay về sau lưng, lại có người đáp lời tiến lên, mang một món đồ ra.
Mới thấy là một lưỡi búa, cán bằng đá, bên trong là lưỡi đao khảm đồng.
Nhìn thấy nó, trong lòng Thiên Mạch cảm thấy nặng nề.
Cô mơ hồ nhớ, khi đó Mang tới, đích thật là mang theo một lưỡi búa thế này!
“Vật chứng ở đây, ngươi có lời gì nói?” Mục phu nhân nói.
Thiên Mạch lại sắc mặt không thay đổi: “Không biết vật này cùng tôi có liên can gì?”
Vị Giả không muốn giằng co, hòa khí nói, “Búa này tìm ra ở trong hậu viện Tiêu cung, trên tường cũng có vết tích dùng qua. Chúng tôi mang vật này hỏi thăm công tượng, đều nói ngày đó đại vương gặp chuyện, đồ này tên thích khách lẫn vào tùy thân mang theo. Mà ngày đó, tử cũng ở Tiêu cung, nên mời tử theo tôi đến công thự một chuyến, để làm sáng tỏ nguyên do sự việc.”
Thiên Mạch trong lòng bất định, Vị Giả mặc dù vẻ mặt ôn hoà, nhưng Mục phu nhân lại không phải dễ đối phó. Cô quả thực thả Mang, nhưng cảm thấy vấn đề này điểm đáng ngờ rất nhiều, không thể tuỳ tiện nhả ra.
“Chính là như thế, cũng không thấy có liên quan đến tôi.” Cô nhìn qua Vị Giả, kiên định nói, “Chỉ bằng một lưỡi búa, liền cho tôi có tội, há không phải hoang đường.”
“Yêu phụ!” Mục phu nhân giận tím mặt, “Lại chống chế không nhận!” Dứt lời, sai tả hữu lập tức đưa bắt cô. Tự nhân Cừ vội bảo đám người cung Cao Dương ngăn lại, nhưng hoàn liệt chi doãn thủ vệ vương cung mang theo đại bộ phận cung vệ rời đi, lại không nhiều người bằng Mục phu nhân và Vị Giả.
Tự nhân Cừ sốt ruột không thôi, quát to, “Nơi đây chính là cung Cao Dương! Các ngươi há đến làm càn!”
Vị Giả trong lòng cũng lo lắng, vội nói với Mục phu nhân, “Phu nhân, việc này vẫn là đợi đại vương trở về rồi mới quyết định không muộn.”
Mục phu nhân chau mày, nghĩ đến thái độ kiên quyết Sở vương hôm đó, càng thêm tức giận.
“Chờ nó trở về?” Mục phu nhân cười lạnh, “Trong lòng nó chỉ có con yêu phụ này, lẫn lộn đen trắng. Chờ nó trở về, trăm năm nữa cũng tìm không tìm ra thích khách kia!” Dứt lời, bà cất cao giọng nói, “Lão phụ chấp chưởng hậu cung, theo quy chế tiên vương, đại vương không ở đây, vạn sự trong cung đều nghe hiệu lệnh lão phụ! Hôm nay đuổi bắt gian nịnh, có người dám ngăn cản, tất cả đều giết chết!”
Nhìn đầu mâu của những sĩ tốt kia, mọi người đều sắc mặt trắng bệch.
Tự nhân Cừ đang muốn tiến lên nữa, Thiên Mạch kéo hắn lại.
Hắn quay đầu, thấy cô thần sắc bất định, năm ngón tay giữ lại trên cổ tay của hắn, lạnh buốt dọa người.
“Bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, mau đi tìm đại vương.” Cô nói thật nhỏ.
Tự nhân Cừ sửng sốt, Thiên Mạch cũng đã đẩy đám người ra, đi ra ngoài.
Cô không có nhìn Mục phu nhân, nói với Vị Giả, “Công doãn mới vừa nói muốn tôi vào công thự, làm sáng tỏ việc này.”
Vị Giả không ngờ cô sẽ như vậy, vội nói, “Đúng vậy.”
“Như vậy, tôi vẫn không phải tội nhân.” Thiên Mạch nói, ” cũng không cần sử dụng bạo lực.”
Vị Giả khẽ giật mình, gật đầu, mọi người lập tức thu hồi binh khí.
Hai cung nhân bắt cô đang định tiến lên, Thiên Mạch lạnh lùng nói, “Không cần làm phiền, tự tôi sẽ đi.” Dứt lời, đi ra ngoài cung.
Mọi người không ngờ chuyện sẽ là như vậy, hai mặt nhìn nhau.
Mục phu nhân mặt không biểu cảm, sau đó, phân phó cung chính bên cạnh, “Sai phong bế cung cấm, không ai được ra ngoài đưa tin.”
Cung chính do dự một lúc, lĩnh mệnh mà đi.
Đám người Cung Cao Dương thấy những người kia mang Thiên Mạch đi, đang kinh nghi không thôi, bỗng nhiên thấy giáp sĩ của Mục phu nhân trấn giữ tại cửa cung, nghị luận ầm ĩ.
“Bọn họ còn muốn làm gì?”
“Đây chính là cung Cao Dương, nhẽ nào lại như vậy!”
Tự nhân Cừ nhưng trong lòng sáng tỏ, Mục phu nhân lần này là quyết ý muốn không thèm đếm xỉa, càng thêm lo lắng cho Thiên Mạch. Hắn thấy tự nhân Lục trong cung Mục phu nhân còn chưa rời đi, vội vàng đi qua, kéo gã đến một bên.
“Mau đi đưa tin cho đại vương!” Hắn nói thật nhỏ.
Tự nhân Lục do dự không thôi: “Nhưng phu nhân nói…”
“Cổ trên đầu ngươi là phu nhân định đoạt hay là đại vương định đoạt?!” Tự nhân Cừ nhìn hắn chằm chằm, “Đại vương trở về, phu nhân không sao, các ngươi thì chết sất!”
Tự nhân Lục bị hù, đã biết việc này nghiêm trọng, lắp bắp, “Nhưng… Nhưng chúng tôi đã không ra cung được.”
Tự nhân Cừ nghĩ ngợm, mắt bỗng nhiên sáng lên, “Đi gặp Ngũ Cử! Đại vương không ở đây, Ngũ Cử tất ở tại công thự!”
Tự nhân Lục vội đáp, vội vàng mà đi.
** ***
Ngũ Cử nhìn sắc trời, đã không còn sớm.
Hắn cùng đồng liêu trong cung thự từ biệt, ra cửa.
Tô Tòng xa xa nhìn thấy hắn, gọi hắn một tiếng, đi tới.
“Đã về rồi?” ông hỏi, mang theo thần sắc trêu ghẹo, “Đại vương không ở đây, giản độc như núi, cậu lại không ở lại nghỉ đêm, thật là không giống cậu.”
Ngũ Cử cười nhạt cười, nói, “Trong nhà hôm nay có khách.”
Tô Tòng nhìn hắn, một lát sau, gật đầu, “Nếu như thế, mau đi đi.”
Ngũ Cử trả lễ ông, quay người lên xe.
Nhìn bóng lưng hắn, Tô Tòng nhớ tới dáng vẻ ngày đó hắn say đến rối tinh rối mù, luôn cảm thấy khá là tịch liêu. Ông thở dài một tiếng sắc đẹp hại người, thu tay, tự đi về phủ.
Sắp tới hoàng hôn, ngự giả ung dung xe vội vàng, không bao lâu, cửa cung đã ở trong tầm mắt.
Ngũ Cử ngồi trên xe, ánh mắt vẫn không khỏi nhìn về một mảnh nóc cung điện phía xa xa kia.
Suy nghĩ gì nữa, mi sớm biết nghĩ nhiều vô ích. Đáy lòng có một giọng nói, Ngũ Cử tự giễu, ép mắt thu hồi.
Đúng lúc này, chỗ đường rẽ phía trước bỗng nhiên có một bóng người vội vàng vọt ra.
Ngự giả giật mình kêu lên, bèn vội ngừng lại, Ngũ Cử bị xóc đến suýt nữa ngồi không vững, nhìn lại, thấy là một người bộ dáng tự nhân.
“Đi vội vã như vậy làm gì?! Xe đến xe đi thế này, muốn chết à!” Ngự giả buồn bực nói.
Tự nhân kia nói xin lỗi liên tục, lại bước nhanh đến trước mặt Ngũ Cử.
Ngũ Cử kinh ngạc, đang định hỏi chuyện gì, mới thấy gã móc ra một cái thẻ tre, nhét vào trong tay hắn, sau, cúi đầu lui ra.
Ngũ Cử không rõ ràng cho lắm, nhìn kỹ thẻ tre kia, sắc mặt bỗng nhiên kịch biến.
Mặc dù ngoài miệng nói còn chưa định tội, nhưng Thiên Mạch biết, đó chỉ là phô trương thanh thế, cũng là động viên cho mình.
Mục phu nhân mang theo giáp sĩ đến cung Cao Dương, khí thế hùng hổ, chính là muốn thấy máu cũng phải đem cô mang đi. Cô không rõ, mình rốt cuộc có điểm nào đáng để Mục phu nhân làm vậy, chỉ bởi vì Sở vương muốn cưới cô? Cô không muốn nhìn thấy giết chóc, chỉ có đầu hàng.
Gỗ lớn chừng miệng chén làm thành hàng rào, đóng lại trước mặt cô, đẩy đẩy, không nhúc nhích tí nào.
Đây kỳ thật chính là đãi ngộ tội phạm, Thiên Mạch trước đó không lâu còn thương người khác ở nơi nhà tù, không ngờ nhanh như vậy liền đến lượt mình.
Nhốt không bao lâu, lại có người đi vào, nói Mục phu nhân và công doãn muốn gặp cô, mang cô ra ngoài.
Trong phòng lớn như vậy, Mục phu nhân ngồi ngay ngắn bên trên, công doãn ngồi dưới, còn có mấy quan lại Thiên Mạch không quen biết. Sau khi cô đi vào, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm cô, trên mặt đất, đặt lưỡi búa làm vật chứng kia.
“Ngươi còn không nhận tội ư?” Mục phu nhân chậm rãi nói.
Thiên Mạch nhìn qua bà: “Tha thứ tôi không biết tội gì.”
“Mưu sát quốc quân.”
“Vật chứng của Phu nhân, chỉ có búa này.” Thiên Mạch nói, ” phu nhân nói tôi mưu sát đại vương, chỉ dựa vào đây, sợ khó mà phục chúng.”
Cô nói như vậy, trong lòng lại thình thịch. Cô cũng không trông cậy việc thẩm vấn thế này có thể công chính bao nhiêu, cô cố kéo dài thêm, chỉ mong tự nhân Cừ có thể mau chóng tìm tới người cứu cô ra.
Thế nhưng hắn có thể tìm ai? Nghĩ đến việc lúc hẳn Sở vương còn đang tế tự, trong lòng Thiên Mạch càng thêm khủng hoảng.
Mục phu nhân cười lạnh, “Ngươi cũng quật cường đáo để đấy.” Dứt lời, lại sai bảo nói, “Người phục thị Tiêu cung ngày đó ở đâu?”
Thiên Mạch kinh ngạc, đợi khi có người tiến đến, trông qua, thấy là một thị tỳ.
Cô nhận ra, lúc mình nhốt tại tiêu cung, người này đúng là một trong những người hầu hạ.
thị tỳ kia dường như mười phần khẩn trương, quỳ phục trên mặt đất.
“Bẩm phu nhân, đêm đại vương gặp chuyện, tiểu nhân ở ngay ngoài phòng Lâm thị, ” giọng thị phát run, “Lúc nửa đêm, tiểu nhân thấy một người nhảy vào trong phòng Lâm thị, nói chuyện cùng mưu sát đại vương…”
Thiên Mạch nghe thế, trong lòng sáng tỏ.
Tiêu cung là một tòa lãnh cung, trong đêm, viện tử của cô luôn đóng kín cửa, không có cô phân phó, sẽ không ai tiến đến. Cho dù có người đến, cửa sân cũ kỹ cũng sẽ có tiếng vang, cô không phải không biết. Mà khi Mang đi vào rồi, Thiên Mạch cũng mười phần cảnh giác, xác nhận không có ai khác, mới dám để gã lại.
Thị tỳ này đang nói láo.
Thiên Mạch không rõ ràng đây là ý ai, nhưng người kia nóng lòng để cô ngồi vững tội danh, ngược lại rõ là gấp gáp.
“Thật sao?” Thiên Mạch quyết định nói, “Cô lúc đó ở trong viện tôi, người nào có thể làm chứng?”
Thị tỳ kia ngẩn người, “Không ai, chỉ có tôi.”
“Như vậy, cũng không biết được cô nói là hư hay là thực.” Thiên Mạch nhìn về phía mọi người, làm một lễ thật sâu, “Chư vị minh giám, nếu dựa vào một cái búa một người này, dứt khoát có thể định tội, ai vu hãm mà không được?”
Vị Giả trong lòng bất định, nhìn về phía Mục phu nhân.
Bà thần sắc nặng nề, cau mày, lại giống như cũng suy nghĩ, sau đó, lại lạnh giọng, “Nếu ngươi liều chết không nhận, đành phải dùng hình.”
Thiên Mạch trong lòng chấn động!
Vị Giả nghe được lời này, đang muốn khuyên can, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng rối loạn, tự nhân vội vàng tiến đến bẩm báo, nói tả đồ Ngũ Cử đến.
Mọi người đều kinh ngạc.
Vị Giả lại thở dài một hơi.
Ngũ Cử là cận thần Sở vương, mặc dù tuổi trẻ, lại rất có uy vọng, không ngờ hắn lại biết được việc này nhanh như vậy.
Quả nhiên, sau khi Ngũ Cử đi vào, nhìn Thiên Mạch một cái, lập tức hành lễ với ghế đầu, “Thần nghe nói Lâm thị bị mang đến đây, không biết tội gì?”
Mục phu nhân nhìn hắn, ý vị thâm trường, “Tả đồ nhanh vậy đã tới.”
Ngũ Cử nói: “Thần đi ngang qua nơi đây, thấy xa giá phu nhân và công doãn, nên tới để hỏi.”
Mục phu nhân đang muốn nói, Vị Giả chậm rãi mở miệng nói, “Không có gì, chúng tôi có được vật chứng và nhân chứng, hỏi thăm Lâm thị chuyện thích khách.”
Mặt Ngũ Cử lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Mục phu nhân, nói, “Phu nhân, Lâm thị sẽ lập làm phu nhân, lúc này bị bắt, chỉ sợ không ổn.”
“Có gì không ổn.” Mục phu nhân nói, ” phu nhân chưa lập, lão phụ vẫn là đứng đầu hậu cung, xử trí cô ả cũng không thể ư?”
“Phu nhân lời ấy quả đúng.” Ngũ Cử hòa khí nói, “Nhưng phu nhân quên, Lâm thị bây giờ vẫn chưa phải người hậu cung, theo nếp, người trong công thự có tội, đương giao cho ti bại xử trí.”
Mục phu nhân và mọi người đều ngẩn người.
Vị Giả và người ngoài đều kiêng kị Sở vương, nghe được lời này, đều lộ ra vẻ tán đồng.
“Lời tả đồ chí phải, phu nhân minh giám ạ.” Vị Giả nói với bà.
Mục phu nhân nhìn bọn họ, sắc mặt bất định, một hồi lâu, lạnh lùng nói, “Đưa Lâm thị xuống.”
Thiên Mạch chỉ cảm thấy tâm tình giống như ngồi cáp treo, bây giờ, rốt cục tạm thời rơi xuống. Lúc cô bị mang đi, có hơi giương mắt, cho Ngũ Cử một ánh mắt cảm kích.
Ngũ Cử thần sắc không gợn sóng, trong lòng bàn tay cũng đã đổ một tầng mồ hôi dinh dính.
Thấy mọi người không quan tâm, Mục phu nhân trong lòng rầu rĩ, phân phó hồi cung.
Ra đến ngoài cửa, bà gọi Tử Doãn.
“Việc này hình như có kỳ quặc, chưa định đoạt được.” bà nói.
Tử Doãn gật đầu, nhìn chung quanh một cái, lại thấp giọng nói, “Nhưng nếu là chờ đại vương trở về, thì càng không thể định đoạt.”
Mục phu nhân nhìn ông ta, ánh mắt phát lạnh, tim trầm xuống.
** ***
Trong nội cung phong vân dũng động, đều bị khóa trong tường cao.
Màn đêm hạ xuống, Tử Doãn trở lại phủ, thay y phục xong, ông ta nhẹ nhàng thở ra.
Hai ngày nay, bọn người hầu phát hiện chủ nhân của họ từ trong cung trở về, không còn chau mày khổ não, nói chuyện cũng có tinh thần.
Dưới sảnh người tấu đàn ca, Tử Doãn tựa trên giường nghe, miệng nếm hoa quả tươi.
Từ khi ông ta vì chuyện phủ Tam Tiền bị Sở vương bãi miễn, lại bị ghìm về Dĩnh Đô, Tử Doãn sống không ổn. Tân nhiệm phủ tể Phủ Tam Tiền Tô Tòng không phải người dễ tính, điều tra có sai sót, một hào một ly, đều sẽ hỏi Tử Doãn cho rõ.
Tử Doãn quả thực vừa đau đầu vừa tức vừa buồn bực. ông ta là con Thành vương, bởi vì ủng hộ Mục vương đoạt vị mà được Mục vương tín nhiệm, bổ nhiệm làm phủ tể phủ Tam Tiền.
Đối với vị trí này, Tử Doãn vẫn cho rằng đây là ân huệ của Mục vương. Trông coi một nơi đầy kho tiền tài thế này, há có nhẽ hai tay không dính dầu tanh, huống hồ ông ta lại xuất thân vương thất, Mục vương là anh em của ông ta, chuyển chút tiền tài tư dụng, cũng là của nhà tiêu xài. Lúc trước phủ Ti hội đến tra, thấy mấy chỗ không khớp, báo cho Mục vương, Mục vương cũng sẽ không nói thêm gì. Hai năm trước Sở vương vừa lên ngôi, Tử Doãn nhìn trúng một nơi trong đất phong, tu thành dinh thự, nhưng tài lực không đủ, nên chuyển từ phủ khố ra ít tiền. Không ngờ, năm nay Sở vương hạ lệnh thanh tra phủ khố, số tiền kia có hơi lớn, mau chóng nhìn ra lỗ thủng. Sở vương bởi vậy nổi giận, hạ lệnh lại tra, liên lụy như dây leo, nợ cũ lúc trước cũng cùng bị lật ra.
Tử Doãn rốt cục luống cuống, vào cung đi xin Thái hậu, còn đi xin bạn tốt Đấu Bàn. Hai người đều nói vào trước mặt Sở vương, Sở vương mới quyết định tạm không xử lý, cho ông ta lưu lại Dĩnh Đô, đến khi tra ra tất cả các khoản.
Sau việc này, Tử Doãn luôn lo lắng hãi hùng. Ông ta chuyển bao nhiêu tiền, chính mình cũng nhớ không rõ, chỉ sợ truy đến đầu, tính mạng của mình cũng khó bảo đảm.
Trong lòng do sợ mà giận.
Luận thân sơ, ông ta là thúc phụ Sở vương, Sở vương lại không kiêng kị, còn để ông ta bị hạng người như Tô Tòng tra hỏi như một tội nhân, khiến ông ta mất hết thể diện, nhìn thấy người trong tông tộc cũng cảm thấy không ngẩng đầu lên.
“Ngài ấy bây giờ chỉ có một chú ruột như ông, lúc trước tiên vương và vương tử Chức tranh vị, còn nhờ ông mật báo mới cuối cùng thành sự. Nếu không có ông, đại vương giờ ở đâu cũng không ai biết…” Thê tử ông ta nức nở thở dài.
Tử Doãn nghe được lời này, trong lòng bỗng nhiên như sáng tỏ.
Không lâu sau đó, khi những mấy tên người Thư kia tới nhà, Tử Doãn nhìn bọn hắn, chỉ cảm thấy thoả thuê mãn nguyện.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ông ta hao tổn tâm cơ, vẫn là mất cơ hội.
Sao ông ta biết Sở vương không ngờ lại cao minh như thế, lấy một địch hai, không chỉ lông tóc không sao, lại khiến ông ta tổn hại một tên thích khách.
Một lớp đã san bằng, một lớp khác lại lên. Tử Doãn biết Sở vương không phải dễ trêu, nuốt tiền phủ Tam Tiền, Sở vương chỉ trừng trị một hai, mưu sát Sở vương, lại là đại sự khó lường.
Phòng đêm dài lắm mộng, ông ta vội vã chấm dứt việc này.
Muốn chấm dứt việc này, đầu tiên phải tìm một người thế tội.
Cho nên, khi ông ta biết Thư Mang từng tránh ở Tiêu cung, trong lòng rõ, người thế tội đã tìm được.
Tử Doãn nhìn lên bầu trời, mây đen áp đỉnh, hình như có gió to ấp ủ. Ông ta mới nhận được tin tức, Mục phu nhân tự mình xông cung Cao Dương, mang nữ tử kia đi.
Làm mau mau lên, càng nhanh càng tốt. Tử Doãn nghe người ca hát, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
“Chủ nhân, ” không bao lâu, hầu cận tới, bẩm, “Khách tới.”
Động tác Tử Doãn dừng lại, một lát sau, cho nhạc nhân lui ra.
“Ở đâu?” ông ta hỏi.
“Ở hậu viện.”
Tử Doãn đứng dậy, đi về hậu viện.