Trịnh cơ trong lòng cảm thấy nặng nề, nhìn gã, “Xảy ra chuyện gì?”
Chỉ thấy tự nhân kia sắc mặt sợ hãi, nói, “Sáng nay, người phủ ti bại đã đến cung, tra hỏi từng tùy tùng chúng tôi, thanh tra hôm đó có ai từng rời đi từ bờ sông. Trịnh cơ, chuyện này chỉ sợ không gạt được!”
“Phủ Ti bại?” Trịnh cơ khẽ nhíu mày, “Người nào đến tra?”
“Hình như tên Thương gì đó, là một lang trung.”
Ánh mắt Trịnh cơ ổn định lại.
Nàng ta nhớ hôm qua ở ngoài cung Diên Niên gặp được lang trung kia, sau đó, nàng ta từng phái người đi tra hỏi, biết được tên tuổi hắn, Thương Tắc…
Tự nhân kia còn muốn nói, Trịnh cơ bỗng nhiên trầm thấp ngắt lời, “Im ngay!”
Tự nhân bị hù một cái, vội ngậm miệng.
Trịnh cơ âm thầm thở sâu, nhìn gã, khôi phục thần sắc ôn hòa.
“Bọn họ cũng không biết gì, dọa ngươi thôi.” Nàng ta nói, “Ngươi chỉ nói không biết, một khi nói ra, chúng ta đều là tội chết, biết không?”
Thanh âm của nàng ta nhàn nhạt, lại giống như cất giấu uy hiếp và sức mạnh.
Tự nhân nhìn nàng ta, thần sắc bất định, đoạn, liền vội vàng gật đầu.
“Trở về đi.” Trịnh cơ hòa hoãn nói, dứt lời, quay người rời đi.
“Tự nhân kia có chuyện gì? Sao kinh hoàng hoảng sợ thế.” Mục phu nhân thấy nàng ta mới tới, quan sát.
“Không sao ạ, trong điện có mấy con rắn thôi ạ.” Trịnh cơ mỉm cười, nhìn thị tỳ bên cạnh một cái, nhẹ nhàng dìu lấy Mục phu nhân, đi đến cửa chính đại xã.
Tự nhân nhìn Trịnh cơ rời đi, trong lòng thấp thỏm bất an, lại biết ở đây không phải cách, đành phải rời đi.
Đáy lòng gã sầu khổ, vừa sợ hãi lại vừa hối hận. Hối hận mình không nên ham tài vật của Trịnh cơ, mật báo cho nàng ta, nên đưa tới tai hoạ như vậy. Thế nhưng bây giờ đã mất đường lui, trong lòng gã nghĩ đến lời Trịnh cơ mới nói, biết mình cũng chỉ có thể giấu diếm, nếu không chính là họa sát thân.
Đang cúi đầu đi, bỗng nhiên, gã nghe được có người đang gọi, quay đầu, thấy là thị tỳ của Trịnh cơ.
“Chủ nhân mới rồi có hơi nặng lời, để tôi đến nói với anh.” Thị tỳ nói.
Tự nhân kinh ngạc: “Nói chi?”
Thị tỳ lại ngó ngó bốn phía, thấp giọng nói, “Nơi đây không phải chỗ.” Dứt lời, liếc gã một cái, ra khỏi đoàn người.
Tự nhân không dám thất lễ, vội vàng đuổi theo.
Người dân đều đếnn Đại Xã xem náo nhiệt, Đại Xã rừng cây rậm rạp, đi vài chục bước, đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tự nhân không dám đi xa, vội bảo thị tỳ dừng lại, “Có gì mau nói, bên đại vương nếu không tìm được tôi, càng phiền phức!”
Thị tỳ gật đầu, đứng sau một cái cây, nói: “Lời này trọng yếu, anh lại gần chút.”
Tự nhân vội tiến tới, thị tỳ làm bộ muốn thì thầm với gã, chờ gã đến gần, trên mặt bỗng nhiên sát khí hiển hiện. Tự nhân nhìn thấy tay áo thị hiện lên hàn quang, đã biết không ổn, lại không kịp né tránh!
Đúng vào lúc này, đột nhiên “xoẹt” một tiếng xé gió, một mũi tên xuyên tay thị tỳ!
Lưỡi dao tuột tay rơi trên mặt đất, thị tỳ khoanh tay, cuộn trên mặt đất kêu đau không thôi!
Tự nhân sắc mặt trắng bệch, sõng xoài trên mặt đất, vội kinh hoàng luống cuống lui hai trượng.
Cách đó không xa, mấy lại nhân cũng trợn mắt hốc mồm, nhìn về phía Thương Tắc, có phần không thể tin.
“Đều mang đi, nhất là thị tỳ kia, chớ để thị chết.” Thương Tắc thản nhiên nói, đem cung trong tay giao cho lại nhân, quay người hướng vội vàng đi về Đại Xã.
** ***
Thiên Mạch lần đầu tới Đại Xã. Cô nhớ trước trên tư liệu của ông cô từng nhìn qua, người thời đại này đối với các kiểu nơi chốn tế tự rất coi trọng, phân loại cũng rất phức tạp, xã, miếu, từ, đàn các kiểu, công dụng khác nhau. Những danh mục kia quá phong phú, Thiên Mạch nhìn, nước đổ đầu vịt không nhớ được, đến nơi này, mới nhận thức lại.
Đại Xã Dĩnh Đô, là khi Sở Võ vương dời đô lập nên, qua các đời, rất quy mô. Người Sở thích đài cao và cung điện nguy nga, mặc dù đài đất kia cao mấy trượng, trong mắt Thiên Mạch cũng không cao bao nhiêu, nhưng ở thời đại này, đã là tác phẩm hùng vĩ của nhân lực. Trên đài có cung điện, cột cao cao chống đỉnh điện, chính giữa, một cây cự mộc đứng vững, nom hơi có chút cũ kỹ tang thương, chính là xã chủ.
Sở vương thấy ánh mắt cô hiếu kì, đắc ý không thôi. Nói nền đài này là lấy đất từ tứ phương nước Sở mà thành, do các nơi vận đồ đến đây, chỉ nền đầi, đã hao phí nửa năm. Mà cự mộc xã chủ kia, truyền thuyết là do tiên tổ Quý Liên lưu lại, có nó bảo hộ, có thể bảo vệ hoạn hại bất xâm.
Thiên Mạch nhìn dáng vẻ y nói chắc như đinh đóng cột, mặc dù cảm thấy sự thật chưa hẳn là thế, lại mỉm cười nghe, cũng không nói nhiều.
Sở vương này, Thiên Mạch có khi cảm thấy mình rất có thể đã hiểu y, nhưng có khi, lại cảm thấy còn chưa đủ. Y ngày thường nói chuyện hay hành động, đều lấy thiết thực làm đầu, thế nhưng có một vài thời điểm, y lại là một người rất lãng mạn tình hoài.
Tỉ như, y sẽ tự nhiên tin tưởng gia tộc y đến từ Cao Dương thị trong truyền thuyết, trên thân chảy dòng máu thần, có trời cao phù hộ, dù việc này đã xa xưa đến vượt ra khỏi văn tự lịch sử, mà y ngay cả một phần gia phổ có thể để chứng minh cũng không lấy ra nổi.
Nhưng, y cũng sẽ không mê tín ông trời thật sự có thể bảo vệ mạng nhỏ, chinh chiến chém giết với người ta, nên lúc cần truy đánh y sẽ truy đánh, lúc nên chạy trốn y cũng sẽ chạy trốn; cũng sẽ chẳng hoàn toàn tin tưởng nước Sở có thể dựa vào cây cổ mộc không tầm thường này mà bình yên vô sự, y nạo vét đường sông đối phó lũ lụt, mở kho cứu tế người dân, người khác phạm tới, y sẽ mặc giáp thân chinh.
Thiên Mạch từng theo y thảo luận phương diện vấn đề triết học này. Cô nói, nếu chuyện thần có thể làm, kỳ thật đều là người đang làm, vậy tốn hao nhiều nhân lực vật lực như thế để kính thần, giá trị ở đâu?
Sở vương nghĩ ngợm, không cho là đúng.
“Ta chưa từng cầu thần linh giúp ta bao nhiêu, ta tự phụng tế bái, chỉ là cầu ông chớ nhiễu loạn ta.”
“Như thế nào là nhiễu loạn?” Thiên Mạch hỏi.
“Nhiều lắm. Thiên tai, hoạ chiến tranh các kiểu, đều không thể đo đếm.” Dứt lời, y nhìn Thiên Mạch, khóe môi cong cong, “Lại như vợ mất tích không thấy, hoặc là sinh ra con bất hiếu…”
Tay y luôn luôn không an phận, Thiên Mạch quýnh lên, vội vàng đè lại.
Nhưng y, Thiên Mạch lại suy tư thật lâu.
Lịch sử nước Sở, xô đại khái biết. So với các nước chư hầu khác mà nói, nước Sở cất bước muộn, lại xem như may mắn. Ở thời đại lễ băng nhạc phôi*, nó bắt được cơ duyên, không ngừng sát nhập, thôn tính khuếch trương, cuối cùng trở thành đại quốc hùng cứ một phương. Nhưng dù thành tựu huy hoàng, cũng không bù được bước chân lịch sử, cuối cùng nó cũng có sẽ một ngày mỏi mệt chống đỡ hết nổi trong tranh chấp, biến mất hoàn toàn.
*Tức không có lễ nghĩa
“Lữ.” cô cẩn thận hỏi, “Chàng thật sự cảm thấy, tất cả chuyện ngươi khổ tâm làm, có thể kéo dài muôn đời?”
Sở vương nhìn cô một cái, lại cười một tiếng, ánh mắt sâu xa, “Quá xa ta quản không được, thứ ta có thể quản, chỉ có đời này.”
…
Chỉ có đời này.
Thiên Mạch bây giờ nhìn Đại Xã này, đáy lòng yên tĩnh. Mình đi đến nơi đây, đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, cô có thể cầm trong tay, kỳ thật cũng chỉ có đời này, không nhiều hơn người khác, cũng không ít hơn người khác. Mà cô hi vọng, mình có thể cùng Sở vương vĩnh viễn đứng chung, như hôm nay vậy.
Cô theo Sở vương bước lên bậc, dưới đài, có thật nhiều người dân nhìn thấy Thiên Mạch, nhận ra, hô Phàn cơ Phàn cơ. Thiên Mạch quay đầu, cười cười với họ, bỗng nhiên, thấy Mục phu nhân lên bận ở một bên khác, còn có Trịnh cơ.
Mục phu nhân hôm nay trang phục trang trọng, khuôn mặt được bảo dưỡng hồng nhuận, trên đầu trâm ngọc phát quang, mỗi một bước đi, hoàn bội va nhẹ, quý khí không thể tả. Mà Trịnh cơ sau lưng, tuy là lấy thân phận theo hầu Mục phu nhân mà đến, ăn diện cũng long trọng. Thiên Mạch nhìn lại, y phục rộng rãi nặng nề mặc trên người nàng ta, cũng không nom cồng kềnh to béo, ngược lại làm nổi bật sự đoan trang.
Số lần Thiên Mạch gặp Trịnh có thể là đếm được trên đầu ngón tay, gặp nàng ta ở đây, hơi cảm thấy bất ngờ.
Sở vương cũng nom kinh ngạc, nhìn Trịnh cơ, lại nhìn về phía Mục phu nhân bộ dáng tự nhiên, trong lòng đã sáng tỏ.
Y làm lễ, đơn giản ân cần thăm hỏi Mục phu nhân một phen, sai ti chúc bắt đầu.
Nhạc sĩ tấu nhạc, Vu sư và vu nữ cùng múa, long trọng mà tươi đẹp. Thân đỉnh Phẫn Mạo khoác lụa màu, được lực sĩ đặt trong cung điện, sắp đặt trước Thần Chủ.
Sở vương tự mình đọc tế văn, tán tụng ân đức tiên tổ cùng thượng thiên. Văn từ kai rất nhiều điển cố, Thiên Mạch nghe, nửa hiểu nửa không.
“Êm tai không.” Một giọng nói bỗng nhiên nhẹ nhàng truyền đến.
Thiên Mạch nhìn lại, thấy là Trịnh cơ đang nói chuyện.
Sở vương đứng bên Thần Chủ, Mục phu nhân cũng đứng phía trước. Thiên Mạch và Trịnh cơ đứng ở dưới, đứng cùng một chỗ.
Đây là lần đầu Trịnh cơ nói chuyện với cô, Thiên Mạch không hiểu ý, trả lời, “Êm tai.”
Bên môi Trịnh cơ hiện lên mỉm cười.
“Lần đầu ta nhìn thấy đại vương, cũng là ở lễ tế như vậy.” Nàng ta nhìn qua phía trước, thanh âm chậm chạp mà nhu hòa, “Khi đó ngài vừa kế vị, ta bị quốc quân đưa tới hiến cho ngài, khi đó, ta gặp đại vương, cũng bị mê hoặc.”
Thiên Mạch không trả lời.
Chuyện Sở vương trung thành trong chuyện tình cảm, không khiến cô đau lòng. Quá khứ của Sở vương và những cơ thiếp trong hậu cung, giữa hai người luôn là chủ đề cố gắng không đụng vào, Thiên Mạch cũng không cảm thấy quá hứng thú.
Nhưng lai lịch Trịnh cơ cô biết đại khái, quốc quân nàng ta nói, hẳn là Trịnh bá.
“Đi cùng ta, còn có sáu, bảy người.” Trịnh cơ tiếp tục nói, “Cô đoán xem, họ bây giờ ở đâu?”
Thiên Mạch nhìn nàng ta một cái.
Trịnh cơ cũng nhìn cô, vẫn bình thản, “Họ ngay cả giường đại vương nằm cũng chưa từng chạm được, vốn vì tranh nhau ầm ĩ mà đưa đi hoán y sở, sẽ không còn được gặp lại đại vương.”
Thiên Mạch cảm thấy nàng ta nói lời quái dị, ánh mắt dừng lại.
“Thật sao.” Cô nói qua loa. Không khí nơi này thật là khiến người khác thường, Thiên Mạch muốn đi cho thoáng, lại không thể loạn động. Đành phải nhìn về phía Sở vương, hi vọng bên kia nhanh kết thúc.
May sao, Sở vương lễ Thần Chủ xong, đi về.
Ti chúc đi tới, hành lễ với Sở vương, nói đại đỉnh có thể vớt lên, chính là ý trời. Ông thỉnh được lời cõi trên, xin dâng thái lao* làm quà.
*[太牢]; là vật tế thời Trung Quốc cổ, tối cao trong lục sinh, thường chỉ nguyên con trâu, thời cổ chỉ thiên tử có thể dùng, chủ yếu dùng tế trời
“Thái lao đã tới, ăn lần cuối khi còn sống, do người công lao to lớn hiến lên.”
Mọi người đều nom kinh ngạc.
Sở vương nhìn về phía Thiên Mạch, lại mỉm cười.
“Bảo đỉnh vớt được, chính là kế sách của Phàn cơ, công lao lớn nhất, Phàn cơ không ai có thể hơn.” Y nói.
Thiên Mạch sửng sốt, nhìn ti chúc sai người đem một cái quả đựng nhỏ lên, nhìn lại con trâu to bị người dắt tới dưới đài đất, có phần không biết làm sao.
“Hiến trước thái lao xong, là xong việc.” Sở vương nói thật nhỏ bên cạnh cô.
Thiên Mạch nhìn y, lại nhìn con trâu kia, gật đầu, nhận quả nhỏ tiến lên.
Thấy cô rời khỏi Trịnh cơ, Thương Tắc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chẳng biết tại sao, vẫn không yên lòng.
Mục phu nhân nhìn một bên, hơi có vẻ không hài lòng. Chuyển sang Trịnh cơ, đã thấy nàng ta nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt trừng trừng.
Sở vương nhìn Thiên Mạch đi đến trước con trâu kia, buông quả nhỏ xuống, bên môi không khỏi hiện lên ý cười. Nhưng vào lúc này, y bỗng trông thấy Thương Tắc cách đó không xa, thần sắc có phần ngưng lại.
Con trâu đen kia dường đói bụng hồi lâu, cũng không biết mình sắp đối mặt vận rủi, cúi đầu nhai cỏ khô trong quả đựng.
Thiên Mạch nhìn nó, quay người rời đi. Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên, nghe thấy trâu đen phát ra tiếng gầm nhẹ, đoạn, bỗng nhiên thoát khỏi dây thừng, chạy thẳng tới chỗ cô!
Thương Tắc chấn động trong lòng, vội vàng xông lên trước! Còn không để hắn ra tay, một hình bóng đã đến gần.
“Né ra!” Sở vương thét to, kéo ngay Thiên Mạch ra, đồng thời, dùng kiếm sắc đâm mạnh vào mắt trâu đen.
Thương Tắc vội vàng bảo hộ Thiên Mạch sau lưng.
Trâu đen đau đến cuồng thét nhảy loạn, Thiên Mạch chưa tỉnh hồn, thấy Sở vương lại tiến lên, gấp đến độ kêu to, “Lữ!”
Sở vương lại không sợ hãi chút nào, nhìn chuẩn lỗ hổng, rút kiếm đâm tiếp! Tất cả động tác chỉ giây lát, không chờ đám người kịp phản ứng, trên cổ trâu đen máu tươi dâng trào, sĩ tốt cùng nhau tiến lên, đâm chết nó.
Mục phu nhân sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời.
Trên dưới Đại Xã tất cả mọi người cũng kinh ngạc đến ngây ra, không biết việc này giải thích thế nào.
Thương Tắc thần sắc bất định, bỗng nhiên, cao giọng hét lớn, “Đại vương tự mình trảm trừ yêu tà, thần linh trên dưới xa gần, tôn hưởng!”
Ti chúc lúc này mới hoàn hồn, cũng lớn tiếng nói, “Đại vương tự thân hiến thái lao, chúng thần tôn hưởng!”
Mọi người nghe vậy, đều vui vẻ, lễ bái cầu phúc về Đại Xã, thanh âm liên tiếp, náo nhiệt không thôi.
Trịnh cơ đứng nguyên tại chỗ, nhìn cùng Sở vương ôm Thiên Mạch, như một cây gỗ khô.