Sở vương ra khỏi ngục, phát hiện Thiên Mạch đứng ở bên ngoài.
Hai mắt nhìn nhau, cô nhìn y, khóe môi mấp máy, tựa là cười, lại tựa không phải.
Sau lưng, tiếng khóc Trịnh cơ còn truyền đến, Sở vương không dừng bước, đi qua chỗ Thiên Mạch.
Y dường muốn nói gì đó, mới hé miệng, Thiên Mạch lại nói, “Về chứ?”
Thanh âm nhẹ mà bình tĩnh.
Sở vương quan sát sắc trời, gật đầu.
Thiên Mạch kéo tay y, đầu ngón tay kia lành lạnh.
Sở vương không nói, nắm chặt lại, đi đến xe ngựa.
Trên đường đi, Thiên Mạch cũng không hỏi một chữ tới Trịnh cơ, hai người tựa hồ mang tâm sự riêng.
Trở lại cung Cao Dương, Sở vương bỗng nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt, đi trước thay quần áo, Thiên Mạch lại tới, bảo tự nhân lui ra.
Cô chậm rãi giúp Sở vương cởi thắt lưng, cởi y phục. Lại nhận áo bào từ trong tay tự nhân, mặc vào cho y.
Đây là lần đầu từ khi Thiên Mạch không còn làm ti y, chủ động thay quần áo cho y.
Sở vương ánh mắt theo ngón tay kia mà động, nhìn cô buộc lại dây thắt lưng, đang muốn quay người, Sở vương giữ chặt cô lại.
“Đừng đi.” Y nói thật nhỏ, “Nói chuyện cùng ta đi.”
Thiên Mạch nhìn y chăm chú, biết hai người không tránh được cần nói chuyện, khẽ gật đầu, cùng Sở vương ngồi lên giường.
** ***
Sở vương đưa tay cô cầm trong tay, chậm rãi vuốt ve ngón tay kia, tựa hồ muốn nói gì đó, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Trịnh cơ.” Sau một lát, y mở miệng, “Hôm nay nàng cũng nghe được.”
“Ừm.” Thiên Mạch trả lời.
Sở vương bỗng nhiên tự giễu cười một tiếng.
“Lúc ta còn nhỏ, đã hiểu trong cung phận gái sống không dễ.” y tựa trên kỉ, chậm rãi nói, “Nàng biết, mẫu thân của ta cũng vốn là cơ thiếp, bởi vì ta là trưởng tử, mới có mặt mũi.”
Thiên Mạch nghe nói qua lai lịch của Mục phu nhân, sẽ sàng gật đầu.
Sở vương nhớ lại, “Nhưng bà cũng không vì vậy mà sống thoải mái, bà vẫn luôn lo lắng. Cơ thiếp hậu cung, sinh hạ con trai cũng có mấy người, ta cũng luôn luôn biết, mấy cơ thiếp kia đối với ta và mẫu thân, cũng chẳng phải hiền lành như ngoài mặt. Họ sẽ nói trước mặt phụ thân rằng ta cùng mẫu thân không đúng, còn có người muốn mưu hại ta. Khi ta năm tuổi, có người muốn dìm ta xuống nước hòng cho chết đuối, may mà được tòng nhân phát hiện. Vậy là sau này, mẫu thân không tiếp tục để ta một mình ra ngoài nữa. Ta nhớ có một đêm, bà đột nhiên bừng tỉnh, ôm ta khóc. Nói bà mơ thấy ta chết, phụ thân lập người khác làm Thái tử, không còn đến thăm bà, trục bà vào lãnh cung.”
Thiên Mạch nghe những lời này, rất kinh ngạc.
Trước nay, Sở vương và Mục phu nhân, ấn tượng cho cô đều mười phần cường thế. Sở vương không cần phải nói, ngôn hành cử chỉ đều vương giả; Mục phu nhân mặc dù cùng Thiên Mạch chung đụng không thoải mái, nhưng Thiên Mạch cũng không phủ nhận bà cũng là một nhân vật lợi hại.
Sở vương từ nhỏ đã là Thái tử, Thiên Mạch vẫn cho rằng, địa vị của họ tất rất vững chắc.
“Ta thường thấy đủ kiểu người trong hậu cung của phụ thân, cũng biết nếu ta kế vị, cũng sẽ có hậu cung giống phụ thân. Nhưng ta không muốn họ giống mẫu thân sớm chiều bất an, ta hứa với bọn họ, chỉ cần tường an, tất không bạc đãi, nếu ngày sau không muốn ở bên, cũng có thể tự nhiên qua lại. Ta cho rằng như vậy, hậu cung sẽ không giống trước, nhưng đến cùng cũng không phải thế.”
Tâm tư của Trịnh cơ, ta cũng không phải là không phát hiện. Cô ta vào cung không lâu, Trịnh nữ đi cùng cô ta, đều vì xúc phạm cung quy mà bị phạt. Khi đó đúng lúc Trịnh Sở bất thiện, ta vì cảnh cáo Trịnh bá, bèn gửi những Trịnh kia về hết, duy chỉ lưu lại Trịnh cơ. Về sau có tự nhân báo ta chuyên này từ đầu đến cuối, ta mới hiểu việc này khó không liên quan đến Trịnh cơ. Nhưng ta cũng không xử trí Trịnh cơ. Mấy Trịnh nữ kia tính tình kiêu căng, vốn không khiến người ta vui vẻ, mà ta thích người thông tuệ, Trịnh cơ thay ta xử lý chuyện hậu cung cũng rất khá.” Sở vương tự giễu, “Tâm tư của cô ta với ta, từ trước đến nay đều thấu triệt.”
Thiên Mạch không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Sở vương nói chuyện hậu cung cùng cô kỹ càng thế này, nghĩ đến lời Trịnh cơ nói với cô hôm qua, Thiên Mạch không biết bình luận như thế nào.
Cô vẫn luôn cảm thấy, cơ thiếp trong hậu cung rất đáng thương. Họ mặc dù ở trong cung điện, mặc quần lượt áo là, thứ duy nhất tinh thần mong đợi, lại chỉ trên người một người, tất cả của họ, đều chỉ vì một người tồn tại.
Thiên Mạch lúc trước cự tuyệt Sở vương, không muốn vào hậu cung, cũng chính là nguyên nhân này, cô tình nguyện để mình sống khổ một tí, cũng không muốn trở nên giống họ.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn tiến tới cùng Sở vương, người trong hậu cung sẽ hận cô, chuyện này không thể nghi ngờ, cô cũng sớm chuẩn bị tâm lý. Những lời Thương Tắc hôm nay nói với cô, Thiên Mạch kỳ thật vẫn luôn biết. Nhưng cô lúc trước, luôn duy trì một chút may mắn và lạc quan như vậy, đặc biệt là thái độ Sở vương sau khi Việt cơ xung đột với cô. Thiên Mạch cảm thấy, có lẽ chuyện cũng không tệ như vậy, có lẽ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ xuất hiện phương pháp giải quyết tốt.
Cho tới hôm nay đối mặt Trịnh cơ, Thiên Mạch mới chính thức ý thức được, đó không phải chuyện cô đơn phương mong muốn là trốn tránh được.
Dù cô có nguyện ý hay không, cô đều là người cướp đi hi vọng của người khác.
“Mạch, ta sai rồi ư?” Sở vương trầm giọng hỏi, “Ta tự nhận cao minh, nhưng vẫn khiến hậu cung vắng vẻ, suýt nữa ngay cả nàng cũng không bảo vệ được.”
Khóe môi Thiên Mạch giật giật, nhẹ nhàng cầm ngược tay Sở vương.
“Họ vào hậu cung, vốn là vì chàng.” Cô nói.
Sở vương không nói gì, lại bỗng nhiên nhìn cô, “Nàng chớ lo lắng, sau này sẽ không còn chuyện như vậy.”
Thiên Mạch mỉm cười một cái, nói, “Lữ, chàng và em, cũng hứa với nhau, thế nào?”
“Hứa?” Sở vương kinh ngạc.
Thiên Mạch gật đầu: “Chúng ta hứa hẹn, tương lai với nhau, không được giấu suy nghĩ trong lòng.”
Sở vương hơi nghi hoặc.
“Ý là sao?” y hỏi.
“Nếu có một ngày, chàng cảm thấy không còn yêu em, nhất định phải nói ra.”
Sở vương biến sắc, Thiên Mạch vội nói, “Lữ, chàng nghe em nói.” Cô nhìn y, “Em có từng nói với chàng về người nhà em chưa?”
“Nói rồi. Nàng sống cùng ông bà. Cha mẹ nàng bất hòa, tự lập gia đình riêng, giao nàng cho ông bà.” Sở vương nhíu mày, “Liên can gì tới người nhà nàng?”
“Chàng có biết cha mẹ em sao không ở cùng nhau?”
Sở vương ngẩn người, nghi hoặc mà nhìn cô.
Thiên Mạch kéo tay y, ngón tay đan xen, chậm rãi nói, “Phụ thân mẫu thân em, cũng quen biết nhau tầm tuổi chúng ta, mến nhau rồi thành hôn, còn có em.” Cô nhớ lại, “Em đến nay vẫn nhớ, lúc còn nhỏ, em từng có thời gian hạnh phúc vô cùng. Khi đó em và phụ mẫu bên nhau, mỗi ngày đều có tiếng vui cười, họ thường mang em ra ngoài chơi, chơi khắp nơi.” Cô nhìn Sở vương, cong cong khóe môi, “Chiếc tàu lượn đầu tiên của em, chính là phụ thân tặng.”
Sở vương hiểu ra.
“Nhưng cuộc sống như vậy cũng không được bao lâu.” Thiên Mạch tiếp tục nói,” Năm em năm tuổi, họ thường xuyên ầm ĩ, em sợ cực kỳ, mỗi lúc như vậy, sẽ nhốt mình vào trong phòng, che hai tai không dám đi ra ngoài. Về sau có một ngày, mẫu thân của em khóc lóc một trận, ôm em nói với em, phụ thân có người khác ở ngoài, họ sẽ chia tay.”
Sở vương mười phần kinh ngạc, không thể tin.
“Phụ thân nàng sao có thể như thế?” y nhíu mày, “Ông ấy có nữ nhân khác, thì không cần mẫu thân nàng nữa? Mẫu thân nàng là chính thất, lễ nghĩa ở đâu!”
Thiên Mạch mỉm cười, nói, “Không phải phụ thân em không quan tâm mẫu thân em, là mẫu thân em không quan tâm đến phụ thân em nữa.”
Sở vương yên lặng.
“Lữ, ” Thiên Mạch nói, ” cha mẹ em yêu nhau, mới đầu cũng là trọn vẹn. Nhưng chàng xem, một khi tình cảm sinh biến cố, không ai được như ý. Nếu hai ta cũng có một ngày như thế, em không muốn ầm ĩ giống như phụ mẫu em, cũng sẽ không làm ác giống Trịnh cơ. Chàng nói em một tiếng, sau đó đều buông tay, được không?”
Ánh mắt Sở vương phức tạp.
... Thiếp làm hết thảy, cũng là vì đại vương!
Lời Trịnh cơ giống như lại lơ lửng bên tai.
... Thiếp sớm đêm tưởng niệm, mà ngay cả góc mặt đại vương cũng không thể gặp...
... Thiếp có làm gì sai! Đó là do chúng đáng chết!
Y trầm tư thật lâu, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nói, ” hai ta mới đang nói về Trịnh cơ, những chuyện này liên can gì cùng Trịnh cơ?”
Thiên Mạch ngạc nhiên.
Sở vương nhìn cô, sắc mặt khó coi, “Người nhà cái gì, nàng lại muốn rời xa ta, có phải không?”
Thiên Mạch vội la lên, “Em không có ý này...”
“Thế là ý gì!” Sở vương không nhịn được cãi lại, “Nàng sắp làm phu nhân nước Sở, vẫn còn đang nghĩ mấy chuyện linh tinh này!”
Y ôm chặt lấy cô, cắn cổ cô, ác độc nói, “Ngày sau gì, đều buông tay cái gì! Nàng gả cho ta chính là người của ta, nàng đừng hòng!”
Cái ôm kia thật chặt, hai tay như sắt quấn, giống như nóng lòng bắt lấy gì đó.
Thiên Mạch không phản bác, nở cười khổ. Nên nói đã nói, về sau như thế nào, chính là xem hai người họ.
Cô ôm ngược lấy Sở vương, hôn hôn gương mặt y.
“Được.” cô nhẹ nhàng nói.
** ***
Cách một ngày, Sở vương mới vào chầu sáng.
Không bao lâu, phủ ti bại truyền tin đến, nói Trịnh cơ đêm qua treo cổ tự tử mà chết trong ngục.
Kết quả này, Thiên Mạch biến sắc, nhưng theo tự nhân Cừ, lại là trong dự liệu.
“Cô ả không tự sát, còn muốn như nào?” Tự nhân Cừ nói, “Cô ta trước kia ở hậu cung phong quang cỡ nào, ngay cả Trịnh bá cũng phái người từ Trịnh quốc tới thăm. Cô ta phạm phải sai lầm như thế, chết thì đáng chém ngang lưng, sống thì xuống làm tội tỳ, còn không bằng tự sát lấy thể diện. Cô xem, đại vương đối với cô tốt bao nhiêu, có ai muốn xuống tay với cô, ngài sẽ tức khắc lôi ra xử trí, chà chà...”
Thiên Mạch im lặng.
Cô tiếp tục sửa sang công văn phủ Ti hội, từng việc từng việc, phân tích tính toán.
Việc này đến nay, có thể nói viên mãn, tra ra manh mối, hung thủ đền tội. Nhưng chuyện này dù sao không chuyện làm người ta cao hứng cho cam, Thiên Mạch cũng không cảm thấy thoải mái bao nhiêu.
Tự nhân Cừ phát hiện, hỏi, “Cô còn đang thương cho Trịnh cơ?”
Thương ư?
Thiên Mạch lắc đầu, “Lúc cô ta làm việc, nên ngờ tới có hôm nay.”
Ủa? Tự nhân Cừ cứng lưỡi, lúc này, lại nghe Thiên Mạch hỏi, “Việt cơ như thế nào rồi? Cô ấy hồi cung rồi sao?”
“Nghe nói là hồi cung rồi.” Tự nhân Cừ nói.
Lúc này, một thị tỳ từ từ bên ngoài vội vàng tiến đến, “Phàn cơ, trong hậu cung xảy ra chuyện lớn!”
Thị nhìn Thiên Mạch, thần sắc hưng phấn, “Đại vương hạ lệnh, sẽ cho hết cơ thiếp trong hậu cung ra ngoài ạ!”