Editor: Tây An
Trong mỏ đồng có quá nhiều người, không phải ai cũng đều muốn chạy trốn, cũng không có khả năng tất cả mọi người đều trốn được. Cho nên, lần này người quyết ý tham dự đào vong, đều là người bắt được từ Dương Việt và Quần Thư gần đây, họ vừa tới không lâu, còn chưa thuần phục, cũng muốn mau rời khỏi nơi này nhất. Quan trọng nhất, là những người này phần lớn không biết nói tiếng Sở, có thể giữ bí mật.
Kế hoạch đào vong của Mang, Thiên Mạch biết đại khái.
Trước đó vài ngày, công lệ Dương Việt trong động mỏ, vô tình đào được một cái hang ngầm thiên nhiên. Họ thăm dò thử, cái hang ngầm này xuyên núi mà qua, nối thẳng ra bên ngoài Đồng Sơn. Đám công lệ không loan truyền, vùi lấp cửa hang ngay, kế hoạch chạy trốn bởi vậy được triển khai.
Núi Đồng Lục xa xôi, giao thông đường bộ không nhanh gọn như đường nước, đồng khai thác ra, đều là vận đến bờ sông trước, mang lên thuyền lớn, lại vận chuyển ra đất Ngạc. Cạnh Đồng Sơn sông nhỏ nước cạn, còn có cá sấu, cũng không hợp thuyền lớn vận mỏ cập bến, Mang đã dò nghe, gần đây, có mấy chục chiếc thuyền lớn từ Dĩnh mà đến, bỏ neo tại bờ sông. Các nô lệ sau khi ra ngoài từ hang ngầm, đến bờ sông, liền có thể đáp những con thuyền kia để rời đi.
“Nhưng bến đò kia và thuyền đều sẽ có vệ sĩ trấn giữ.” Thiên Mạch nghĩ đến cảnh khi mình bị bắt được, cau mày nói.
“Chuyện này không cần quan tâm.” Mang nói, “Tôi tự có cách.”
Thiên Mạch kinh ngạc nhìn gã, thấy gã cũng không có ý giải thích thêm, lại nói, ” công lệ bỏ trốn nhiều như vậy, một khi vệ sĩ trong quặng mỏ phát hiện, sẽ kéo tới rất đông.”
Mang không trả lời, lại nhìn chăm chú mặt cô.
“Mạch, ” gã nói, “Cô sợ ư?”
Thiên Mạch hơi sửng sốt.
Nói thật, không sợ là điêu. Cô từng này tuổi đầu, cũng chưa đánh ai bao giời, giờ lại phải tham gia một cuộc bạo động.
“Đừng sợ.” Mang nắm chặt cánh tay cô, thấp giọng nói, đưa một thanh búa đá cho cô, “Đến lúc đó đi theo tôi, nếu gặp lính Sở, cứ đập xuống, đừng nương tay.”
** ***
Mang rất tự tin, các nô lệ xem ra rất vui vẻ.
Mang chọn lựa thời cơ hợp lý. Ban ngày không được, khắp nơi trong Đồng Sơn, mỗi người làm gì đều có người trông coi; ban đêm cũng không được, sau khi kết thúc công việc, các nô lệ sẽ bị trói bằng dây thừng, về lều tranh nghỉ ngơi. Thời cơ gã chọn lựa, là lúc màn đêm buông xuống, đám giám sát cùng đám vệ sĩ làm việc một ngày, sẽ ngồi chơi dùng cơm, là khi trông giữ nô lệ lỏng lẻo nhất.
Nhưng Thiên Mạch vẫn cảm thấy lo lắng, giống như cô từng nói qua như thế, quá nhiều người trốn đi, giám sát một khi phát hiện, kéo binh sĩ tới, chính là chuyện chết người. trong tay các nô lệ chỉ là gậy trúc cùng đá tảng, nhưng lính Sở lại có các binh khí và tấm chắn bằng đồng, ngẫm lại là rụt rè.
Trong lòng bất ổn, bề ngoài vẫn là phải làm. Thiên Mạch đi theo mấy người đàn bà đi đến khu luyện mỏ đưa đồ ăn, chợt phát hiện một cái lò mỏ khác biệt. Mùi gay mũi, người chung quanh đều phải dùng vải bịt miệng mũi lại, đồ luyện được trong đó cũng không phải dung dịch đồng, mà là bạc sóng sánh.
Thiên Mạch nhìn qua bên đó, lòng bỗng nhiên bừng lên một vệt ánh sáng.
** ***
Sắc trời dần dần trầm xuống, trời chiều lưu lại một nửa nơi chân trời, sắp bị mây dày nuốt hết.
Các nô lệ mượn cơ hội ăn cơm chiều, lặng yên tụ tập một chỗ. Dưới sắc mặt bình tĩnh của Mang cất giấu sự cẩn thận, dạo qua bốn phía một vòng, xác định đám giám sát cùng các binh sĩ cũng không chú ý, im lặng đưa tay.
Các nô lệ tốp năm tốp ba, cầm công cụ mang giỏ trúc, giả bộ như phải làm việc, đi đến giếng mỏ kia. Mang đi khắp nơi, giả bộ như nói chuyện cùng người khác, vòng qua mấy tên giám sát đang dùng cơm.
“Mang…” Lúc này, A Ly bỗng nhiên đi lên phía trước, sốt ruột nhỏ giọng nói, ” Không thấy Mạch đâu.”
Mang ngẩn người, nhíu mày, “Mạch?”
Đang chờ hỏi lại, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hò hét, Mang quay đầu, bắt đầu lo lắng. Chợt thấy là công doãn Đồng Sơn dẫn người tuần sát mà đến, thấy nhiều người như vậy, hỏi, “Bọn bay đi đâu?”
Mang thần sắc bình tĩnh, vội vàng hành lễ nói, “Bẩm công doãn, chúng tôi phụng mệnh đi đến giếng lấy quặng.”
Công doãn nghi hoặc mà nhìn gã, đang muốn hỏi lại, đột nhiên, một tiếng vang “Ầm ầm” thật lớn, mặt đất cũng cơ hồ rung chuyển.
Tất cả mọi người bị dọa, nhìn lại, chỉ thấy nơi xa, ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, trong bóng chiều nhìn mà khiến người ta kinh hãi.
Cả công doãn, mọi người đều trợn mắt hốc mồm.
“Là lò luyện!” Có người cả kinh kêu lên, “Lò luyện… Bị sét đánh?!”
Công doãn lúc này mới lấy lại tinh thần, sắc mặt kịch biến, lập tức dẫn đám giám sát vội vàng đi.
Các nô lệ cũng giật mình, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Mang nhìn qua bên kia, trừng mắt. Thanh âm vừa rồi kia, giống như sét, lại chưa ai từng nghe qua tiếng sấm dọa người như vậy, cũng không ai nhìn thấy tia sét, thế mà lại đánh vào lò luyện.
“Mang!” giọng Thiên Mạch đột nhiên truyền đến, gã nhìn lại, thấy Thiên Mạch chạy vội vã, trên mặt có mấy vết đen, thần sắc hưng phấn, “Bọn họ đều bị dụ rồi, đi mau!”
Đường hầm mỏ rất hẹp, may mà qua nhiều năm khai thác, vừa sâu vừa dài, đủ để chứa hết thảy mọi người. Lò luyện bị nổ hấp dẫn sự chú ý của đám giám sát và binh sĩ, không ai phát hiện động tĩnh trong giếng mỏ.
Tảng đá lấp hang ngầm mở ra, một trận gió mát thấm người thổi đến, như mang theo hơi thở của một thế giới khác. Thiên Mạch đi theo Mang, giẫm lên đất đá, nửa đi nửa bò chui vào hang ngầm.
Bó đuốc miễn cưỡng chiếu lên bốn vách tường, đều là nham thạch thiên nhiên, vừa ướt lại trơn, thỉnh thoảng còn có tiếng nước tí tách. Hang ngầm rất dài, khi thì gồ ghề nhấp nhô, khi thì rộng rãi có thể cho hai ba người đi qua, khi thì một người qua cũng mười phần gian nan. Đội ngũ đi lúc nhanh lúc chậm, nhưng thời gian chậm trôi, Thiên Mạch có thể cảm nhận núi Đồng Lục đang bị bỏ xa dần sau lưng, trong lòng kích động không thôi.
Cô bắt đầu nghĩ về chuyện mình cần làm khi trở lại ngôi làng kia. Cô muốn tìm ba lô của mình, thử đi theo con đường lúc mình đến để trở về. Cô tin, mình đã tới được thế giới này, vậy tất sẽ tồn tại đường ra.
Cô nhớ nhà của cô, máy tính của cô, hết thảy của cô đến chết đi được, cả cô bạn vay tiền không trả ở phòng ký túc xá bên cũng nhớ.
Cô còn muốn rời khỏi cái hội dã ngoại lừa đảo chết tiệt kia ngay lập tức, dòng thứ lừa đảo, thấy người ta mất tích cũng không đi tìm, chỉ moi chứ không lấp…
Tâm trạng nóng nảy, Thiên Mạch cảm thấy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Mạch.” Đang đi, Mang đột nhiên hỏi, “Cái lò kia, bị sao vậy?”
Thiên Mạch nhìn gã, nháy mắt mấy cái, lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”
Mang nhíu nhíu mày, à một tiếng, không hỏi lại.
Thiên Mạch thấy gã quay đầu lại, trái tim được thả lỏng.
Cô học hóa cũng không tệ, năm nay lúc nghỉ đông, còn bổ túc môn hóa học cho em gái bên hàng xóm, trong nội dung có thuốc nổ, thành phần cùng tỉ lệ cũng vẫn nhớ kỹ. cô không ngờ, nơi này cũng có mỏ chu sa. Chu sa nhiều công dụng, lúc luyện chế thủy ngân, cần quặng Natri Kali và lưu huỳnh, lại thêm khắp nơi toàn than củi, nê có thể làm thành thuốc nổ.
Lần đầu cô làm giặc, cũng lần đầu làm thuốc nổ, may mà đều thành công. Nhưng cô không dám nói cho ai, gồm cả cô. Đó là một bí mật, không thuộc về thời đại này, tựa như chính cô.
** ***
Khi rốt cục ra khỏi hang ngầm, mọi người đều nhảy nhót hoan hô. Mang cũng không dám trì hoãn, lập tức dẫn mọi người đi đến mép nước.
Tựa hồ gã đã sớm tìm hiểu cặn kẽ địa hình, đốt bó đuốc, chạy một đoạn trên con đường đất hoang cơ hồ nhìn không thấy, không bao lâu, Thiên Mạch liền nghe thấy tiếng nước sông ào ào.
Khi cỏ cao dày đặc bị đẩy ra, cô lập tức nhận ra, nước cảng cách đó không xa, chính là cái cảng khi cô và mẹ con A Ly bị dẫn đến. Đuốc đốt dày đặc, mấy chục con thuyền dừng bên bờ; trên bờ, ngổn ngang lộn xộn rất nhiều… Tử thi!
Thiên Mạch không ngờ, nơi này vậy mà lại có tiếp ứng. Nhìn thấy mấy thi thể kia, cô che miệng, vội dời ánh mắt đi chỗ khác.
Mang nở nụ cười, bước nhanh đến bên bờ, người canh giữ ở đó nhìn thấy gã, tựa hồ hết sức kích động, quỳ xuống với gã, miệng thảo luận một đống chuyện nghe không hiểu.
Thiên Mạch nhìn Mang, bỗng nhiên ý thức được những chuyện mình hiểu gã, có lẽ ít đến thảm thương.
Mang xoay đầu lại, thấy Thiên Mạch thần sắc nghi hoặc, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
“Mạch, cô theo tôi lên thuyền.” gã nói.
Thiên Mạch không nói tiếp, lại hỏi, “Anh đi nơi nào?”
Mang trầm mặc một chút, nói, “Dương Việt.”
Thiên Mạch kinh ngạc, “Anh là người Dương Việt?”
“Không, tôi là người Thư.” Mang nói, “Nơi đây không nên ở lâu, cô theo tôi đi chứ?”
Thiên Mạch nghĩ ngợi, lắc đầu, “Không, tôi muốn đi Thư.”
“Mạch…” A Mỗ và A Ly đi tới, tựa hồ biết cô sắp rời đi, đều có chút sửng sốt. A Mỗ kéo xô, nói một tràng, Thiên Mạch hiểu đại khái, bà muốn cô cùng đi Dương Việt.
Thiên Mạch cười khổ, “Tôi muốn về nhà.”
A Ly bật khóc. Mang còn muốn nói gì đó, người đứng phía sau đi tới, lo lắng thúc giục họ. Thiên Mạch biết ly biệt sắp đến, mặc dù không nỡ, nhưng cũng không dám trì hoãn. Cô lau lau nước mắt, giang hai cánh tay ôm lấy A Mỗ cùng A Ly, nói cáo biệt với họ. Cuối cùng, nhìn về phía Mang, cũng ôm lấy gã.
Mang sửng sốt.
“Cám ơn anh.” Thiên Mạch chân thành nói, đoạn, cười cười, phất phất tay với bọn họ, đi theo những người cùng bị bắt từ sơn trại kia, đi đến con thuyền khác.
Rất nhiều nô lệ trốn ra từ Đồng Sơn, thuyền không có nhiều như dự đoán. Thiên Mạch và người trong sơn trại ít, chỉ được phân một con thuyền nhỏ.
Khi thuyền lái rời nước bờ, nơi vừa rời đi truyền đến vài thanh âm huyên náo, tất cả mọi người biết, đó là truy binh Đồng Sơn tới. Các nô lệ không còn e ngại, Người Dương Việt và người Thư sinh gần nước, mái chèo dài cùng gậy trúc rẽ mặt nước, mấy chục con thuyền chạy tới trong đêm tối, mấy mũi tên bay tới, vô lực rơi vào nước, bị làn sóng cuốn đi, để lại tiếng chế giễu của đám người trên thuyền.
Gió lạnh lẽo, tóc Thiên Mạch bị thổi bay lên. Cô vuốt tóc, theo thói quen muốn tìm cài tóc, mới nhớ nó đã bị Sở vương cầm đi.
Cái cài tóc kia, và Sở vương, sẽ không còn được gặp lại nhỉ?
Thiên Mạch suy nghĩ trong lòng, lại sinh ra mấy phần may mắn.
Cảng Đồng Sơn mau chóng bị bỏ sau lưng, rốt cuộc không nhìn thấy. Đêm tối mênh mông, người trên thuyền không dám thư giãn, thay phiên chèo thuyền. Thiên Mạch tựa trên mạn thuyền, đương muốn chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên, nghe được vài tiếng phân loạn. Trong lòng giật mình, cô mở mắt, thấy nơi xa xuất hiện một áng lửa, ẩn ẩn chiếu đến bóng thuyền lớn.
Truy binh!
Cô khiếp sợ vô cùng, không rõ đột nhiên xuất hiện từ đâu.
Các nô lệ vừa chạy ra khỏi miệng hổ như chim sợ cành cong, ra sức khua chèo, người không có công cụ, liền dùng tay đậy nước, chỉ mong không bị đuổi kịp. Nhưng họ dù sao cũng chỉ là thuyền nhỏ, không nhanh được, mắt thấy thuyền lớn khác đã đi xa, truy binh lại càng ngày càng gần, có người cái khó ló cái khôn, vứt đuốc, ném vào nước dập tắt, để đám người xua thuyền về trên bờ, mong tránh thoát.
Nhưng người Sở mắt tinh cực kì, đã theo sát.
“vèo” một tiếng truyền đến, một mũi tên cắm vào đầu thuyền, đám người bị dọa đến kêu khóc không ngừng.
Thiên Mạch vội vàng thấy trên thuyền này không có gì để che đậy, vội vàng cong người, nhưng lúc này, lại có mũi tên rơi xuống, bị mạn thuyền ngăn cản, lưng Thiên Mạch tê rần.
“Vương lệnh! thu hồi cung tiễn!” một tiếng hét lớn truyền đến, bọn họ thấy là hoàn vệ chi doãn*, vội thu cung tiễn.
*Mình tìm [环卫之尹;Hoàn vệ chi doãn] thì không ra, nhưng có [环列之尹; Hoàn liệt chi doãn], tức là cấm vệ hoàng cung.
Sĩ tốt bẩm báo, “Phía trước bắt được một con thuyền nhỏ, có một cô gái trẻ tuổi.”
Hoàn vệ chi doãn đang muốn đi nhìn, một người cũng đi qua, đứng trên mũi tàu.
Trên lưng có gì đó đang chảy xuống, Thiên Mạch nhịn đau, sau đó, bỗng nhiên phát hiện đã không còn tên bắn đến, ngẩng đầu.
Chợt thấy một chiếc thuyền lớn như tường sắt đứng đằng sau, phía trên, một người đứng vững, trên cao nhìn xuống, hai mắt nhìn cô, giống như thợ săn nhìn con mồi.
Ánh lửa chiếu đến mặt y, Thiên Mạch thấy rõ, trên người bỗng cảm thấy bất lực.
“Mang đi, gọi y sư tới.” Sở vương nhìn cô gái trên thuyền một hồi, thản nhiên nói, quay người mà đi.