“Trả mạng cho tao! Trả mạng cho tao!”
Hức… hức…
Vương Tử San nước mắt chảy ròng, kinh hãi bò lê trên đất, lết từng bước khó khăn. Hai đầu gối chân và khuỷu tay đã trầy xước rướm máu nhưng cô ta không hề biết đau, nghiến răng dốc sức bỏ chạy. Bóng đêm thăm thẳm phía sau như những con hổ đói, liên tục giơ móng vuốt sắc nhọn về phía Vương Tử San, muốn ăn tươi nuốt sống, hay thậm chí là gϊếŧ chết cô ta. Chật vật gần mười lăm phút, Vương Tử San mới bò được tới trước hiên nhà với khuôn mặt đẫm nước, lấm lem bùn đất.
Chờ sau khi leo lên phòng ngủ, chân tay cô ta đã run lẩy bẩy, tới mức xương cốt sắp bị vặn gãy hoàn toàn. Vương Tử San trùm chăn che kín đầu, mồ hôi rịn ra ướt đẫm. Cô ta không dám tắt điện, để cả phòng sáng chói, nhưng vẫn không cảm thấy yên tâm phần nào.
- Đừng như thế! Tôi không làm gì có lỗi! Tất cả đều do cô ngu ngốc mà ra!
Vương Tử San liên tục lẩm bẩm trong miệng, kinh hãi ôm đầu khóc lóc ầm ĩ. Bỗng nhiên, đèn phòng chợt tắt phụt, lần nữa chìm vào trong bóng tối. Ngoài cửa sổ, tiếng gió đêm rít gào vun vút trên những tán cây già cỗi, ánh trăng mờ nhạt phản chiếu bao hình thù kì dị in hằn lên tường, rọi cả vào phòng ngủ của Vương Tử San, giống hệt những bàn tay gầy gò, trơ xương đang điên cuồng vươn về phía cô ta cầu cứu.
Róc rách…
Thứ mùi ngai ngái từ phía dưới đệm bốc lên. Lúc đầu chỉ hơi thoang thoảng, sau đó khai nồng, xộc thẳng vào cánh mũi Vương Tử San. Cô ta sợ phát khiếp tới mức đái cả ra quần, mặt mũi tái xanh, cắt không còn giọt máu.
Vụt…
- C - Cái quái gì vậy?
Vương Tử San lắp bắp thốt lên, đảo mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình phản chiếu trên khung cửa sổ. Dáng hình gầy gò khẳng khiu, mái tóc dài bay loạn trong gió, đứng yên lặng ngay trước cửa sổ phòng ngủ của cô ta. Gió lạnh vờn quanh khiến những cọng tóc cứng ngắc bay loạn, tà áo trắng cáu bẩn phất phơ lên xuống, tốc độ khá nhịp nhàng.
Cô ta vẫn đứng im trước cửa, mặt xoay về hướng Vương Tử San. Vì phòng đã mất điện nên Vương Tử San không thể nhìn rõ mặt mũi nhưng thực chất, trong lòng cô ta đã âm thầm gọi một cái tên khủng khiếp mà bản thân đang cố gắng quên đi.
Rầm!
Bất chợt, cái bóng ma lặng lẽ kia xòe rộng hai bàn tay, đập mạnh trên cửa kính, dí sát đầu cười khềnh khệch.
Hí… hí… hí…
Tiếng cười rợn tóc gáy cào xé màng nhĩ Vương Tử San, làm cô ta kinh hoàng hét lớn, nhảy phốc xuống giường đòi mở cửa bỏ chạy. Cái bóng vẫn đứng ở vị trí cũ, nhưng bây giờ tư thế đã thay đổi. Hai cánh tay gầy gò đặt trên đỉnh đầu, chầm chậm vặn cổ xoay ngược ra phía sau, thân hình uốn cong gần như bẻ gãy, tạo thành tư thế bốn chân áp đất, kịch liệt bò lao về phía Vương Tử San.
Hai mắt cô ta trợn trừng, lòng trắng còn nhiều hơn cả lòng đen, vừa đập cửa gào khóc kêu cứu, vừa đái ướt đầm ra quần, giọng hét đã trở nên khàn đặc hẳn đi:
- A…a…a…! Cứu với!
…
- Ưm! Ưm! Nữa đi em yêu!
Túc Kỳ run run ưỡn người, đem cả bầu ngực căng tròn ấn lên khuôn mặt tuấn mỹ phía trên. Viên ngọc nhỏ bị anh day day trong miệng trở nên cứng ngắc, trên dưới được vuốt ve suиɠ sướиɠ, hai mắt phượng thoáng ướŧ áŧ đầy khiêu gợi.
Hoắc Kiến Trương hôn cô càng sâu hơn, đến khi cơ thể sắp sửa vỡ òa, anh vội vàng thì thầm vào tai cô, lắc đầu khó nhọc rêи ɾỉ:
- Còn làm nữa anh sẽ chết mất. Kỳ Kỳ, cho em nợ nhé. Lần sau nhớ trả đủ anh cả vốn lẫn lãi!