Lão đại liệu có an toàn bước ra khỏi phòng ngủ không nhỉ?
Hứa Vũ Lăng vẫn dán chặt mắt lên phía trên tầng, đau đáu cất giọng hỏi Quảng Doanh. Lẽ dĩ nhiên, với câu hỏi khó nhằn này, Quảng Doanh làm sao có thể trả lời được, chỉ biết nhăn mặt lắc đầu thở dài. Chờ đợi là thượng sách, cứ để yên lúc nữa xem thế nào.
Xoảng… xoảng…
Beng! Bốp! Bốp!
Hàng loạt âm thanh đổ vỡ, đánh đấm uỳnh uỵch vang lên ầm ĩ. Một chiếc gối ôm từ đâu phóng ra, hiên ngang rơi từ trên lan can tầng hai xuống dưới đất. Hứa Vũ Lăng ngồi bật dậy, che miệng kêu lên:
- Phen này có người bị đánh cho ra bã rồi!
Lời vừa dứt, từ trên tầng lầu, bóng dáng nghênh ngang của Hoắc Kiến Trương kiêu hãnh xuất hiện. Trên vai anh còn vác theo Túc Kỳ, hai tay bị trói bằng cà vạt, miệng nhét giẻ không nói được câu nào. Chỉ có ánh mắt đằng đằng sát khí của cô đủ để khiến hai người Hứa Vũ Lăng vội vàng cụp đuôi, sợ tới xanh mắt.
- Ái chà, lão đại giỏi quá!
- Haha, chị dâu lại bại dưới tay lão Trương! Làm tôi cứ ngỡ…
Miệng Quảng Doanh còn chưa kịp khép, Hoắc Kiến Trương đã ngạo nghễ bước qua hai người họ, lại còn vênh mặt đầy đắc ý. Tuy nhiên, hai bên mắt anh sớm đã thâm tím, khóe miệng sưng vù, mi mắt có chút ươn ướt. Cổ áo bị xé rách, hàng cúc bung rơi rớt, mái tóc bù xù hết sức thảm thương.
- Má nó ơi! Chị dâu ra tay ác thật!
Hứa Vũ Lăng còn mải mê nhìn theo bóng dáng hai người phía trước một lúc lâu, mãi sau mới rùng mình thu tầm mắt lại, lắc đầu lè lưỡi.
- Tôi nhất định sẽ không lấy vợ. Lấy vợ sợ bỏ cha!
- Không lấy vợ thì lấy chồng đi!
Quảng Doanh đang ngồi vắt chân trên ghế xem điện thoại, bình thản đề nghị. Lúc đầu Hứa Vũ Lăng còn nghĩ ông nói đùa, ai ngờ bàn tay to lớn của Quảng Doanh đột ngột vươn ra, kéo đầu Hứa Vũ Lăng ghé sát vào người mình. Hai tay Hứa Vũ Lăng chống trên ngực ông, trợn mắt lắp bắp kêu lên:
- Cái… cái quái quỷ gì vậy? Đầu óc ông bị lú rồi à?
Quảng Doanh nhíu mày, bàn tay vuốt nhẹ lên sống lưng Hứa Vũ Lăng, lắc đầu khẳng định đầy chắc chắn:
- Cậu chê Doanh tôi già sao? Nên nhớ, gừng càng già càng cay đấy nhé!
…
Trên đường cao tốc.
- Hề hề, Túc Kỳ, em đồng ý lấy anh rồi nhé!
Hoắc Kiến Trương vừa mải mê lái xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang Túc Kỳ, mong ngóng câu trả lời của cô. Nhưng qua năm phút, phía bên Túc Kỳ vẫn im ắng, trong lòng anh có chút sốt ruột, trầm mặt hỏi lại lần nữa:
- Sao em không trả lời anh? Kỳ Kỳ, anh đã cầu hôn em tổng cộng ba mươi hai lần rồi đấy!
Ưm… ưm…
Nghe tiếng rên của cô, Hoắc Kiến Trương lúc này mới sực nhớ ra, cô đang bị anh trói hai tay, miệng cũng nhét giẻ, do vậy mới không thể trả lời được câu hỏi của anh. Túc Kỳ trợn mắt lườm Hoắc Kiến Trương tới cháy mặt, cả người anh lập tức bị một luồng khí lạnh chạy dọc, tức khắc rùng mình kinh hãi.
Anh run run đưa tay kéo giẻ, để cho Túc Kỳ được thoải mái trò chuyện. Ngay khi miệng nhỏ được giải phóng, Túc Kỳ nhìn sang anh, dịu dàng thủ thỉ:
- Anh yêu, cởi trói cho em! Em không mắng anh, trách anh nữa đâu!
Hoắc Kiến Trương giả điếc, Túc Kỳ nói gì anh cũng cố tình làm ngơ. Dại gì cởi trói, hai mắt đã thâm tím thế này, bị đấm thêm vài cái nữa chắc chỉ còn bước chống gậy mà đi.
Điểm đến đã ở ngay trước mắt. Hoắc Kiến Trương nhanh chóng đỗ xe, vòng tay bế vác Túc Kỳ trên lưng, hào hứng đi vào cục dân chính. Toàn bộ nhân viên đều trợn mắt nhìn họ, kinh ngạc không thốt lên lời. Đường đường là Tổng Đốc trẻ tuổi tài giỏi trong quân đội, báo chí ca ngợi tốn bao giấy mực, vậy mà bây giờ nhìn Hoắc Kiến Trương thảm hại vô cùng. Quần áo xộc xệch, mắt mũi bầm tím, miệng vẫn cười toe toét nhưng trong lòng đau như cắt.
Cô gái bị anh vác trên lưng liên tục phóng ra những cái nhìn viên đạn, dọa đối phương sợ đến lạnh buốt.
Hoắc Kiến Trương hồi hộp ký vào mục tên chồng, trái tim sắt đá thường ngày liên tục đập loạn nhịp. Anh sắp được làm chồng, làm cha, còn gì hạnh phúc hơn thế nữa. Túc Kỳ bị anh nhét bút vào trong tay, lại tự mình nắm tay cô uốn lượn ký tên, miễn cưỡng trở thành vợ chồng hợp pháp.
Chờ sau khi bế cô ra tới cổng cục dân chính với tờ đơn ly hôn được ép bóng cứng chắc chắn, Hoắc Kiến Trương ngửa cổ lên trời cao, suиɠ sướиɠ gào lớn:
- Ông trời ơi, tôi lấy được vợ rồi!