Hoắc Kiến Trương, tôi xin anh! Chỗ đó của tôi... đã bị tổn thương. Đau lắm! Hức!!!
Túc Kỳ lấy hết can đảm, giọng nói như van lơn. Nếu anh còn muốn làm việc đó nữa, cô chỉ sợ cơ thể cô không thể chịu đựng nổi. Cô sẽ chết mất!
Tiếng nức nở của cô khiến da mặt Hoắc Kiến Trương chợt dãn ra. Anh ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt đáp:
- Mau thay đồ rồi ngoan ngoãn nằm lên đây!
Túc Kỳ đành phải nhặt lại chiếc váy ngủ, sau đó chậm rãi kéo khóa váy, cởi ra để thay. Ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Kiến Trương vẫn nhìn xoáy sâu vào cơ thể trắng nõn của cô không rời. Anh có cảm giác như bản thân mình đang được chiêm ngưỡng một cực phẩm mỹ nữ tuyệt đẹp bằng da bằng thịt.
Bao nhiêu năm qua, chưa từng có bất kỳ một người phụ nữ nào có đủ trình độ và khả năng khiến bản năng nguyên thủy của anh có hứng thú. Đã có lần, Hoắc Kiến Trương chột dạ, cho rằng anh có cảm xúc với đàn ông. Chỉ đến khi gặp được Túc Kỳ, ngay khi đầu ngón tay anh chạm lên chiếc cằm non mịn mơn mởn của cô ở trong nhà kho bốn năm về trước, phần dưới của Hoắc Kiến Trương mới bắt đầu phản ứng dữ dội.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến anh trở thành cầm thú cưỡng ép cô trong nhà tù. Sau lần duy nhất đó, Hoắc Kiến Trương hoàn toàn bước vào những tháng ngày cấm dục. Nữ nhân xung quanh chỉ như ruồi, như bọ, đừng hòng được phép leo lên đùi anh.
Túc Kỳ mặc váy xong, bẽn lẽn đứng im một góc, dùng tay che chắn những phần nhạy cảm hòng tránh ánh mắt tham lam, thèm khát của người đàn ông tàn bạo đang nằm trên giường kia.
Anh nằm gọn sang một bên, đưa tay chỉ về phía bên cạnh, mãn nguyện ra hiệu:
- Nằm lên đây!
Dưới mệnh lệnh của anh, Túc Kỳ không dám chống đối, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, sau đó kéo chăn che lấy cơ thể trắng mịn, vô cùng gợi cảm.
Cô run rẩy bám chặt tấm chăn bông thơm nồng, ngay cả thở thôi cũng không dám. Nhìn Túc Kỳ nằm im như khúc gỗ, Hoắc Kiến Trương không cảm thấy hài lòng.
Anh luồn tay qua eo cô, sau đó kéo mạnh Túc Kỳ nằm sát lại người mình, đem cô ôm trọn vào trong cơ thể.
- Đừng!
Túc Kỳ sợ sệt ngăn cản ngay khi thấy bàn tay thô ráp của anh bắt đầu luồn lách vào trong vạt váy. Hai người nằm trên giường trong tư thế nằm nghiêng, kề sát với nhau, lưng thon Túc Kỳ dựa lên phần ngực cao lớn của anh, không dám nhúc nhích.
- Ngoan nào! Tôi hứa không làm gì!
Hoắc Kiến Trương ngẩng đầu, vùi mặt lên mái tóc dài của cô mà hít hà. Chết tiệt! Thứ mùi quyến rũ này luôn làm cho anh mê đắm đến cuồng nhiệt. Mặc dù trong lòng rất hận cô, thế nhưng anh không thể phủ nhận một điều, hương thơm trên cơ thể người con gái này vô cùng đê mê, khiến anh chỉ muốn nuốt sạch cô vào ngay trong bụng.
Bàn tay hư hỏng vẫn không chịu yên phận, thuận lợi lột sạch áo lót của cô. Phần ngực căng tròn, nảy lửa như muốn vùng ra khỏi tấm vải ren mỏng dính, bị anh xoa nắn tới mềm mỏng.
Ưm!
Túc Kỳ rưng rưng nước mắt tủi nhục. Dẫu biết anh chắc chắn sẽ không giữ lời hứa, thế nhưng cô vẫn phải cay đắng nghe theo. Đột ngột, Túc Kỳ bị anh ép nằm ngửa lên, chiếc váy ren mỏng cũng bị kéo xuống. Phần cơ thể tuyệt đẹp như ngọc phơi bày trước mắt Hoắc Kiến Trương.
Anh không nói gì nhiều, đôi môi ẩm ướt chuyển từ vị trí vành tai của cô xuống tới nơi đẫy đà cao vút, há miệng ngoạm chặt lấy. Túc Kỳ đưa tay che miệng, ngăn cho những tiếng nức nở thầm kín không phát ra rõ hơn.
Hoắc Kiến Trương liên tục dùng lưỡi kích thích ngực cô, xoa miết tới mức đỏ lựng.
- Ngoan nào! Chúng ta chỉ làm một chút mà thôi!
- Nhưng tôi đau! Hức! Hức!
Túc Kỳ nắm chặt hai bên ga giường, tiếng nấc nghẹn vang lên thê thiết. Người đàn ông cuồng bạo vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp quanh vùng bụng thon nhỏ của cô. Đột nhiên, anh dừng lại, vươn tay về phía đầu giường, lấy một chiếc gối nhung mềm mại.
Cơ thể Túc Kỳ cùng Hoắc Kiến Trương đã bắt đầu nóng lên. Thâm tâm cô dù rất sợ nhưng vẫn bị anh liên tục công kích, dần dần hơi thở trở nên càng lúc càng thêm gấp gáp hơn.
- Nhấc cao mông lên!
Hoắc Kiến Trương nhẹ nhàng yêu cầu.
Túc Kỳ lắc đầu lia lịa, nhưng vẫn bị bàn tay to lớn của anh nhấc hông, đem gối nhét xuống phía dưới. Phần hông của cô được đẩy cao lên, đôi chân thon nhỏ bị Hoắc Kiến Trương đẩy rộng hơn, ngón tay bắt đầu xoa nắn xuống nơi thầm kín.
- Đau lắm ư? Nhưng nó ướt nhẹp rồi đấy!
Hoắc Kiến Trương nở nụ cười xấu xa. Túc Kỳ xấu hổ vô cùng, quay mặt sang hướng khác, mặc cho anh làm càn. Khóe môi anh cong lên, sau đó hé môi, gấp gáp cúi xuống, ngoạm lấy đỉnh cao của tạo hóa.
- Ôi! Xin anh! Không! Tôi không muốn! Hức!
Túc Kỳ vặn người, lực siết ga giường càng thêm mạnh hơn. Phía dưới bị anh hung hăng thưởng thức sạch sẽ dịch vị quyến rũ, đã không thể chịu nổi được nữa.
Hoắc Kiến Trương càng thêm thích thú, vươn tay xoa nắn khắp cơ thể cô, nhất quyết không chịu rời miệng khỏi nơi đó. Anh nghiện đến chết mất.
Cô thật sạch!
Thật thơm!
Và thật ngọt ngào!
Túc Kỳ không biết bản thân đã bị anh rút sạch bao lâu, đến khi Hoắc Kiến Trương lưu luyến rời môi khỏi nơi đó của cô, cô đã thở gấp không ra hơi. Da thịt đỏ rần, khó khăn giãy giụa.
Hoắc Kiến Trương cũng không làm thêm bước cuối, chỉ lặng lẽ rút gối ra khỏi hông cô, sau đó nằm vật xuống bên cạnh.
- Quay lại đây!
Thấy Túc Kỳ nghiêng đầu nằm im, quay lưng lại phía mình, Hoắc Kiến Trương không vui chút nào.
Cô run run quay người trở lại, mặt đối mặt với anh. Người đàn ông này thật sự lắm trò hành hạ cô!
- Ôm lấy eo tôi! Nhanh!
Túc Kỳ đành phải vòng tay ôm lấy anh. Kể từ lúc đó, Hoắc Kiến Trương không nói thêm gì nữa. Trong màn đêm mờ ảo, hơi thở của Túc Kỳ dần dần đều hơn. Cô đã ngủ say, bàn tay vẫn ôm lấy eo anh như lúc đầu.
Chờ tới khi Túc Kỳ không có phản ứng, Hoắc Kiến Trương liền nhẹ nhàng kéo tay cô ra, đem cô nằm ngửa lên giường. Anh dùng đèn pin mini, đến bên tủ đồ, lấy hộp thuốc sơ cứu, sau đó đặt lên trên giường.
Cô vẫn nằm ngủ rất say. Mái tóc dài xõa cả lên khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng ngoan ngoãn. Cơ thể trần không chút che đậy bị anh thu hết vào trong tầm mắt. Mọi ngóc ngách này, chẳng còn chỗ nào là anh chưa chạm tới.
Hoắc Kiến Trương ngồi xuống bằng tư thế quỳ, nhẹ nhàng dùng tay, tách rộng hai chân cô ra một lần nữa. Trong lúc ân ái với cô, Hoắc Kiến Trương đã phát hiện ra nơi đó của cô sưng đỏ. Nghĩ lại đêm đó, anh chiếm hữu cô với vô vàn loại tư thế táo bạo, trong lúc cô ngất lịm mà vẫn còn không buông tha.
- Ngoan nhé, chút nữa sẽ hết đau!
Hoắc Kiến Trương lẩm bẩm trong miệng, đoạn lấy tuýp kem thuốc được sản xuất có hạn tại Mỹ, nhẹ nhàng bôi lên chỗ đó của cô.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, vết thương sẽ khỏi sớm thôi!