Túc Kỳ dự tính sẽ ở lại quê nhà khoảng chừng một tháng. Đồ đạc cô mang về không nhiều lắm, thiếu thì sắm tiếp, còn cẩn thận mua quà cho cha mẹ và em gái.
Đường về quê mất hơn năm tiếng đồng hồ. Do đã quen địa hình, Túc Kỳ tự mình lái xe về nhà, hầu như cả quãng đường đi cô đều không nghỉ ngơi một lần.
Càng gần về đến nhà, tâm trạng Túc Kỳ lại càng cảm thấy thấp thỏm không yên. Bốn năm không gặp, mọi thứ đổi khác, tình cảm cũng trở nên nhạt nhòa theo. Liệu rằng, cha mẹ cô sẽ còn nhớ cố hay hoàn toàn quên lãng? Những ngày tháng trong tù, mặc dù họ chưa từng một lần đến thăm, Túc Kỳ vẫn không thể nào lấy đó làm lý do để oán trách họ cả.
Căn nhà hai tầng không rộng lắm nằm sâu trong thôn nhỏ. Vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc của bà Vương đang lúi húi quét dọn sân trước, trống ngực Túc Kỳ thay nhau đập liên hôi.
Cô đỗ xe trước cổng, hít thở một chút cho tâm trạng khá hơn, sau đó mạnh dạn mở cửa xe bước xuống.
Nghe tiếng động, bà Điềm Hinh ngưng quét, động chiếc chổi cũ xuống nền đất, sau đó ngửa cổ nhìn lên. Cửa xe được đẩy ra, một thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng bước tới. Mái tóc dài đen tuyến bay loạn trong gió, dáng hình vô cùng gợi cảm, phong cách ăn mặc khá đơn giản với bộ đồ thể thao khỏe khoắn nhưng vẫn toát lên khí chất cực kỳ sang trọng.
Túc Kỳ tháo kính râm, rảo bước vào trong sân. Hai mẹ con cứ thế đứng im lặng nhìn nhau, người nào người nấy không khỏi kinh ngạc xen chút bối rối.
- Túc... Túc Kỳ! Con về hồi nào vậy?
Điềm Hinh gọi lớn tên cô, sau đó chạy tới, vòng tay ôm chầm lấy Túc Kỳ. Không hiểu sao sau khi gặp lại mẹ, mọi tủi nhục trong bốn năm qua Túc Kỳ phải tự mình gánh chịu đều đồng loạt tan biến hết. Nghe tiếng ồn ào ngoài sân, ông Vương cùng Tử San cũng gấp gáp chạy ra.
Trên nét mặt người bố ngoài ngũ tuần ấy không có bất kỳ biểu hiện nào thải quá, chỉ hờ hững nói vài tiếng nhỏ gọn:
- Về là tốt!
Tử San giúp Túc Kỳ đem đồ vào nhà, thỉnh thoảng lại hỏi cô một số điều đã xảy ra trong những năm qua. Tuy nhiên, không ai nhắc lại hoàn cảnh ba năm trước khi Túc Kỳ phải vào
tù. Đây chính là nỗi đau mà Túc Kỳ luôn luôn muốn quên càng sớm càng tốt.
Bữa ăn đoàn viên với đầy đủ bốn người diễn ra một cách đơn giản. Cha mẹ hỏi thăm cuộc sống hiện tại của cô, có động viên, an ủi là phần lớn.
- Cuối tuần này em gái con sẽ kết hôn. Con đã nghe Tử San nói qua rồi phải không?
Ông Vương tự rót cho mình ly rượu mạnh, tu một hơi hết sạch.
Nhắc đến vấn đề này, Tử San và bà Điềm Hinh đều thở dài, nước mắt ầng ậng. Túc Kỳ buông đũa, nhẹ nhàng gật đầu đáp:
- Vâng! Tử San đã trình bày qua cho con. Nhưng thưa cha, vì sao cha lại gả con bé cho ông
ta?
Ông Ngũ Lực lắm tiền nhiều của là thật, nhưng tuổi đời đáng làm cha, làm chú, Tử San chỉ mới bước sang tuổi mười chín, thật bất công đối với con bé.
Nói đến đây, bà Điềm Hinh không giấu nổi nước mắt, ôm mặt tu lên khóc.
- Là do mẹ! Tất cả là do mẹ, con à!
Trong suốt bốn năm qua, gia đình Túc Kỳ luôn rơi vào tình trạng khó khăn, nghèo túng, trả nợ không hết. Túc Kỳ âm thầm gửi tiền vào tài khoản của cha mẹ hàng tháng để họ chi tiêu trong một năm sau khi ra tù, mặc dù cô không gọi điện, nhưng mỗi khi thông báo tới, ông bà Vương đều biết.
Sẽ không đến bước đường cùng khi bà Điềm Hinh bị mắc ung thư máu giai đoạn hai. Ba
ngày trước, họ lên viện kiểm tra sức khỏe mới phát hiện. Do điều kiện không tốt, bà chưa nhập viện ngay. Nhưng để có thể chữa bệnh, ắt phải bỏ ra một số tiền khổng lồ.
Thiết nghĩ muốn nhờ vả con gái lớn, nhưng ông bà Vương luôn sống trong day dứt, bởi ba năm qua đã không tới thăm Túc Kỳ khi cô bị nhốt trong tù. Cuối cùng, không còn lựa chọn khác, họ quyết định gả gấp Tử San cho ông Ngũ Lực, lấy tiền thách cưới để bà Điềm Hinh được thuận lợi nhập viện, còn nước còn tát.
- Khụ... khụ... Những năm qua, cha mẹ đã sai với con. Túc Kỳ, hy vọng con bỏ qua!
Điềm Hinh ôm ngực ho lên vài tiếng, khuôn mặt xanh xao, gầy gò. Chỉ sợ nếu không nhập
viện xạ trị kịp, bà sẽ ra đi sớm. Hai mắt Túc Kỳ cay xè, vội vàng chạy vào trong phòng, lấy thẻ ngân hàng của mình trao cho ông Vương.
- Đây là toàn bộ số tiền còn tích góp được trong một năm vừa qua. Cha, chúng ta có thể để mẹ nhập viện ngay lập tức. Còn về hôn lễ của Tử San, hãy hủy đi!
Ông Vương do dự, nửa muốn nhận lấy nửa lại không, Túc Kỳ dúi thẻ vào tay ông, nét mặt hết sức quả quyết.
- Được! Cảm ơn con, con gái! Hôn sự của Tử San, cha sẽ đích thân nói lại với ông Ngũ. Dù sao hai ta cũng là bạn bè, sẽ dễ giải quyết hơn.
Nhờ có sự trở về lần này của Túc Kỳ, bà Điềm Hinh kịp thời được đưa vào viện điều trị. Ông Vương phụ trách chăm sóc cho VỢ, còn hai chị em Túc Kỳ ở nhà dọn dẹp, thời gian rảnh sẽ vào sau.
- Chị Kỳ! Chị đã có bạn trai chưa?
Tử San vừa đánh vảy mấy con cá suối bắt được, vừa vui vẻ lên tiếng hỏi.
Túc Kỳ thoáng chút giật mình, lập tức lắc đầu:
- Không có!
Vì nhà cô nằm gần một con suối lớn nên hai chị em quyết định bắt cá ở đây, đem về làm canh cá. Túc Kỳ ôm giỏ cá lớn, cùng Tử San vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Những ngày ở quê là những ngày Tủ Kỳ cảm thấy thoải mái nhất. Tâm trạng khoan khoái khiến cô có chút tăng cân, da dẻ càng thêm trắng mịn, hồng hào.
Chợt, Tử San đưa tay chỉ về phía nhà mình, thắc mắc hỏi chị:
- Chị Kỳ! Những người kia là bạn của chị hay sao?
Nương theo hướng em gái, Túc Kỳ nhíu mày quan sát, cả người lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Trong sân nhà cô, hai người thanh niên phong ưu, nho nhã đang đứng lặng nhìn về phía chị em cô. Người đàn ông cao lớn đứng tựa lưng lên thành công, thân hình chuẩn mẫu, gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo, nhất là đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong, nụ cười như có như không, đẹp một cách không chân thực.
Bước chân Túc Kỳ chậm lại.
Hoắc Kiến Trường, nửa tháng không gặp, làm sao anh có thể biết cô ở đây mà tìm được đến?
Hoắc Kiến Trương đảo mắt quét dọc về hướng Túc Kỳ, nụ cười nham hiểm trở nên vô cùng tà mi.
- Ồ! Chúng tôi đợi cô đã rất lâu rồi đấy, Túc Kỳ tiểu thư!
Nghe người đàn ông điển trai nọ gọi chị gái mình là tiểu thư, Tử San ngơ ngác khó hiểu, liền
quay lại nhìn cô dò hỏi:
- Chị! Chuyện này là thế nào?
- Không có gì! Họ là quản lý ở công ty chị làm. Em đừng để ý!
Hoắc Kiến Trường mặc kệ những gì cô đang nói, trực tiếp ép Túc Kỳ đứng sát vào tường, hai tay xỏ túi quần, cúi đầu ghé vào tai cô thổi một hơi đầy châm chọc:
- Nửa tháng qua, cô nghỉ ngơi đã đủ chưa? Hửm? Hôm nay, đích thân tôi tới đón cô về, sao, có hài lòng không?