Tách... tách...
Từng lớp mồ hôi lạnh trên trán Túc Kỳ không ngừng chảy ra, ướt đầm làn da trắng ngần, thấm đẫm chiếc gối nhỏ màu trắng. Cô giật nảy mình, sợ hãi mở choàng mắt, cảm giác trái tim vẫn đang không ngừng đập thình thịch.
Bốn năm đã trôi qua, vậy mà Túc Kỳ vẫn hằng đêm mơ thấy mảng ký ức khủng khiếp của ngày hôm đó. Trong căn phòng khóa trái đóng hộp kín mít, ánh mắt sắc lạnh thấu xương của Hoắc Kiến Trương nhìn xoáy sâu vào cô. Dường như, anh chỉ muốn đem cô đặt trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng bóp nát.
Kim đồng hồ chỉ mới điểm một giờ sáng. Bốn năm qua, cứ vào thời khắc này, Túc Kỳ sẽ miễn cưỡng choàng tỉnh, sợ hãi trong vô vọng. Cô khó khăn kéo chăn, mệt mỏi bước xuống giường, với lấy cốc nước ấm tu một hơi cạn sạch.
Trên chiếc bàn trang điểm, hàng loạt cúp ảnh và giải thưởng diễn xuất Túc Kỳ được trao trong một năm qua tựa như liều thuốc giải nhiệt, giúp tâm can cô tạm thời tĩnh lại.
Sau ba năm tù giam, Túc Kỳ quyết định chuyển tới một thành phố khác để làm lại từ đầu. Quên đi những mệt mỏi và ô nhục về cả thể xác lẫn tinh thần, đây chính là cách khiến Túc Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Bất chợt, chuông điện thoại của cô reo lên ầm ĩ. Túc Kỳ nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, khẽ thở phào một tiếng:
- Chu Dương, muộn rồi anh còn gọi em sao?
Đầu dây bên kia, tiếng cười dịu dàng của Chu Dương chợt vang lên. Anh là bác sĩ trị liệu tâm lý riêng của Túc Kỳ đã một năm nay, thừa hiểu vào thời điểm này, cô chắc chắn sẽ giật mình tỉnh giấc.
Chu Dương dùng tay vuốt ve tấm ảnh của cô, nhẹ nhàng an ủi:
- Em lại bật dậy giữa đêm phải không?
Thấy Túc Kỳ im lặng không đáp, Chu Dương tiếp tục nói:
- Nếu cứ để tình trạng như thế này, anh chỉ e trong suốt phần đời còn lại, em sẽ chẳng có lấy một giấc ngủ thật ngon.
- Vậy em phải làm sao đây? Ác mộng đó... em không thể quên được!
Giọng nói của Túc Kỳ đã có chút nghẹn lại. Nghĩ tới Hoắc Kiến Trương, cô càng cảm thấy bản thân sợ hãi đến bội phần.
Gương mặt sắc lạnh khủng khiếp đó, thân thể cứng nhắc chà đạp cô đến kiệt quệ trong phòng giam khóa kín, tất cả đều ám ảnh cô qua năm này, năm khác.
Nhận ra tâm tư của cô, Chu Dương liền nhẹ giọng nhắc nhở:
- Hãy để điện thoại ở đó, anh sẽ hát cho em nghe, đến khi em ngủ thì thôi!
Túc Kỳ nghe lời anh, đặt điện thoại ở bên tai, sau đó nhắm hờ hai mắt. Tiếng hát của Chu Dương trầm ấm mà thanh thoát, len lỏi vào từng xúc cảm sâu sắc trong con người cô, kích thích dây thần kinh não bộ. Túc Kỳ dần dần chìm sâu vào giấc ngủ, tuyệt đối không mơ mộng gì nữa.
Chờ đến khi đầu dây bên kia chỉ còn vang lên tiếng hơi thở đều đều của cô gái nhỏ bé, khóe môi Chu Dương mới cong lên. Anh cúp máy, tự rót cho mình một ly rượu nho, nhâm nhi cho tới sáng.
Một năm qua, Túc Kỳ mất ngủ vào giữa đêm, cũng là một năm Chu Dương thức từ nửa đêm cho tới sáng. Rốt cuộc, mọi thứ cũng đã trở thành thói quen. Chỉ cần cô ngủ say, anh cũng cảm thấy bản thân được vui vẻ.
Người con gái của anh đã phải chịu quá nhiều tổn thương...
Túc Kỳ thức dậy đã là tám giờ sáng ngày hôm sau. Nếu không có tiếng gọi the thé của quản lý Mã vang lên, có lẽ cô đã ngủ tới quên trời quên đất.
- Chị bảo này, em gái bé bỏng ơi! Hôm nay em còn phải quay ngoại cảnh cho bộ phim "Tề Đại Yêu" nữa đó!
Túc Kỳ vươn vai ngáp dài mấy cái, sau đó kéo chăn bước vào trong phòng tắm, sinh hoạt cá nhân. Sau ba năm ra tù, Túc Kỳ nhờ vào tài năng diễn xuất và ngoại hình xinh đẹp của mình liền một bước trở thành nữ diễn viên sáng giá cho màn ảnh quốc gia. Hiện tại, cô đang nắm giữ vai nữ chính Ngụy Cơ trong bộ phim cổ trang "Tề Đại Yêu".
Quản lý Mã là người theo cô, nâng đỡ cho cô từ những bước đầu tiên trong giới giải trí. Căn hộ nơi Mã Phi ở cách đây không xa. Vừa là để dễ dàng đi qua đi lại đón Túc Kỳ, vừa là để dễ dàng trao đổi công việc với đối tác.
Túc Kỳ mở tủ lạnh, ném về phía quản lý Mã một gói kim chi sấy khô, nhạt nhẽo đáp:
- Trong lúc chờ em thay đồ, chị có thể nằm xem phim.
Mã Phi không khách sáo, trực tiếp xé vỏ, nắm cả miếng to cho vào miệng nhai ngồm ngoàm.
- Quay xong ngoại cảnh, chúng ta còn có buổi hẹn làm việc với giám đốc sản xuất Lục Đình Nghêu. Để sắp xếp được buổi hẹn này, chị đã phải bỏ ra cả thùng nước miếng đấy, em có hiểu không?
Trên đầu Túc Kỳ không ngừng chảy đầy vạch đen. Cô nhún vai, cười mỉm, ngồi trước bàn trang điểm tùy ý vẽ vài đường. Vì ngoại hình của Túc Kỳ đã vô cùng hoàn hảo nên cũng không cần trang điểm quá sâu.
Đợi cô xong xuôi, Mã Phi liền mở cửa xe, phóng thẳng tới trung tâm diễn xuất thành phố.
Đạo diễn Lâm Thanh nhanh nhẹn chạy tới, đón tiếp Túc Kỳ như một vị khách quý, nịnh nọt mà xum xuê:
- Ái chà... Nữ hoàng của tôi đây rồi. Túc Kỳ à, em lúc nào cũng đẹp như vậy.
Túc Kỳ ngượng ngùng nói lời cảm ơn, sau đó bước vào phòng thay đồ. Nơi này, ngoài Túc Kỳ ra còn có các diễn viên phụ khác cũng đang được chuyên viên trang điểm chăm chút ngoại hình. Vừa trông thấy cô, ánh mắt của họ đã lập tức đổi sắc.
Nói là ghen tị và đố kị cũng không có gì sai. Túc Kỳ chỉ mới bước vào giới giải trí một năm, vậy mà đã trở thành minh tinh hạng A nổi tiếng nhất nhì trong nước, có khả năng vươn tầm quốc tế. Hầu hết các bộ phim do Túc Kỳ thủ vai đều thành công vang dội, thu về một số vốn khổng lồ. Do vậy, Túc Kỳ không tránh khỏi bị đồng nghiệp ghen ghét.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm riêng, tháo kẹp tóc, mái tóc dài mềm mại rủ xuống trên đôi vai trần, nét xinh đẹp mê đắm mang theo chút ma mị.
Người ngồi bên cạnh cô là Hân Linh, một trong những nữ diễn viên tên tuổi cùng Túc Kỳ, cười nhạt mở lời trước:
- Nhìn thấy tiền bối mà không biết mở miệng ra chào hỏi, thái độ này là sao, mọi người nhỉ?
Hân Linh vẫn luôn chọc ngoáy và khích đểu Túc Kỳ như thế. Tuy nhiên, cô đã trở nên quá quen với con người trơ trẽn này.
Túc Kỳ chỉ lạnh nhạt mở lời đáp:
- Em đã chào hỏi mọi người từ trước, hay là, vấn đề nghe hiểu của chị bị tắc nghẽn?
Hân Linh trừng mắt nguýt dài Túc Kỳ, sau đó hống hách bước đến trước mặt cô, khoanh tay cười gằn:
- Cô luôn luôn cho rằng bản thân mình ghê gớm. Ồ, phải rồi! Một ả diễn viên dám mặt dày leo lên thân đàn ông chỉ để có vai diễn như cô, chúng tôi không theo được!
Thái độ của Túc Kỳ vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô thả lỏng người, tựa lưng lên ghế để mặc cho nhân viên trang điểm, hoàn toàn xem Hân Linh vô hình vô dạng. Thực ra, Túc Kỳ vốn đã rất quen thuộc với những câu nói châm biếm, xỉa xói như thế này, do vậy cô cũng không còn lấy làm lạ nữa.
Hân Linh làu bàu chán chê liền hung hăng xô ghế bước ra bên ngoài. Mã Phi ghé tai Túc Kỳ, bĩu môi cười thầm:
- Em thấy không? Dù cho em có trong sạch đến như thế nào đi chăng nữa thì vẫn bị đám người này gắn cho cái mác lăng loàn mà thôi!
Lăng loàn? Hai từ này đã lâu Túc Kỳ không còn nghe thấy. Thời gian cô ở trong tù, tin tức cô bị cưỡng hiếp không biết làm cách nào bị lọt ra bên ngoài. Những người tù nhân trong nhà giam đều nhìn cô bằng ánh mắt xỉa xói, khinh bỉ vô cùng. Họ cho rằng, người đàn ông cưỡng hiếp Túc Kỳ là một bảo vệ trại giam. Nói là cưỡng hiếp nhưng thực chất là Túc Kỳ âm mưu câu dẫn.
Hoắc Kiến Trương!
Nghĩ đến cái tên này, hai bàn tay Túc Kỳ lại vô thức nắm lại thật chặt.
Cho dù phải bỏ ra cả phần đời còn lại, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!!!