- Mẹ thấy chưa? Nó không xem chúng ra là gì cả!
Viên Mộ tức giận, quay sang nhìn mẹ một cách đầy bất lực. Bà Ngô Thừa thở dài, biết không thể nói lại con trai, tính cách của anh vốn đã bướng từ lúc nhỏ, chẳng ai có thể cản nổi.
Bà run run nắm lấy bàn tay cứng rắn của Hoắc Kiến Trường, thật lòng hỏi lại anh:
- Con yêu cô gái đó và muốn kết hôn ư? Yên tâm đi! Mẹ sẽ không ép buộc con nữa!
Hoắc Kiến Trương im lặng một lúc, lướt nhanh về phía phòng ngủ, đáy mắt ngập tràn tia phức tạp. Hai mẹ con Viên Mộ hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh, cảm tưởng như lồng ngực sắp nghẹn thở đến nơi.
- Chỉ là đồ chơi! Chơi chán thì bỏ, giữ lại bên người càng thêm bẩn tay!
Dứt lời, Hoắc Kiến Trường thu tay về, xoay lưng rời đi.
Trước câu trả lời bất ngờ này của anh, bà Ngô Thừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn, Hoắc Kiến Trường chưa rơi vào tình yêu, nếu không mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối. Bà kéo tay Viên Mộ bước xuống dưới tầng, mừng rỡ phân tích:
- Không sao! Kiến Trường chỉ vui vẻ qua đường. Được vài bữa, nó chán lại bỏ! Hôn sự với nhà họ Phương, con vẫn nên thay mặt em trai, đến bàn bạc lại một lần nữa!
Túc Kỳ nằm im trên giường, dùng chăn quấn lại thật chặt cơ thể. Cô nhắm nghiền hai mắt, điều chỉnh hơi thở sao cho đều nhất, tựa hồ như đang ngủ rất say.
Hoắc Kiến Trương vặn ổ khóa, nhẹ nhàng bước vào bên trong. Ánh mắt chợt dừng lại trên tay nắm, phát hiện vị trí này có chút ẩm ướt. Anh nhìn sang Túc Kỳ đang nằm im lặng, môi mỏng nhếch lên, cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Chỉ là đồ chơi! Chơi chán thì bỏ, giữ lại bên người càng thêm bẩn tay!"
Mặc dù Túc Kỳ đã cố gắng chợp mắt, thế nhưng câu nói vô cảm này vẫn liên tục xuất hiện trong lý trí của cô. Cô đoán đâu có sai, đối với Hoắc Kiến Trường, Túc Kỳ thật rẻ mạt. Là đồ vật để anh khỏa lấp dục vọng mỗi khi phát tiết, đợi đến khi Hoắc Kiến Trương cảm thấy chán ngán thân xác này rồi sẽ đá văng cô đi như đá một đống rác bẩn thỉu.
Cảm thấy chiếc giường được lún sâu xuống, sau đó chăn mềm được lật ra. Túc Kỳ vẫn giải vờ ngủ, nằm yên bất động, thế nhưng cơ thể lại phản chủ, cứng đờ như khúc gỗ.
Hoắc Kiến Trương nằm dịch lại bên cạnh Túc Kỳ, vòng tay phải qua eo nhỏ, kéo cô nằm sát vào trong lòng mình.
- Hửm? Không cần gồng cơ như thế làm gì đâu!
Anh cười nhạt, dùng lực lật ngửa người Túc Kỳ, lại vòng chân gác lên cơ thể mềm mại của cô. Túc Kỳ bị đè nặng, ấm ức đẩy chân anh ra. Nhưng cái chân lớn như được đúc bằng đá, càng đẩy càng đè nặng hơn.
Hoắc Kiến Trương nằm nghiêng nhìn cô, cằm chống lên tay phải, như cười như không. Gương mặt tuấn mỹ không góc chết đầy nham hiểm, chất chứa hàng ngàn toan tính phức
tạp.
- Để yên vậy đi!
- Anh đè chết tôi mất!
Túc Kỳ vặn vẹo dưới thân Hoắc Kiến Trường, cau mày mắng.
Ởtư thế nằm gọn trong lòng anh như thế này, dây áo bị xé đứt của Túc Kỳ càng thêm trễ sâu, khe ngực quyến rũ nảy nở mời gọi Hoắc Kiến Trường, khiến anh thất thần nuốt nước
bọt.
- Còn giãy nữa, tôi lại đè cô ra bây giờ!
ỰC!
Túc Kỳ thở mạnh, ngoan ngoãn nằm yên, không dám ho he. Cứ như vậy, Hoắc Kiến Trương nằm bên cạnh Túc Kỳ, để cô rúc vào trong ngực, hơi thở dần dần trở nên đều hơn.
Trong lúc mơ màng, Túc Kỳ cảm thấy cả người vô cùng mát lạnh. Toàn thân như bị kiến cắn dày vò, ngứa ngáy khắp nơi. Phần ngực giống bị bóng đè, nặng đến nỗi mỗi khi cô muốn cựa quậy, chân tay lại tê cứng.
- Ma... ma..! Hức! Ma cắn!
Túc Kỳ rưng rức rên rỉ, cầu mong có ai đó giúp cô đuổi con ma gớm ghiếc kia đi. Thế nhưng, con ma mà cô thấy trong mơ chẳng những không sợ mà còn cắn lên ngực cô một miếng rõ đau, sau đó lén lút tách hai chân cô ra, dùng vật nhọn đâm mạnh xuống phía dưới.
Cứ như vậy, Túc Kỳ mơ ngủ một cách chập chờn, thỉnh thoảng lại rên rỉ kêu cứu trong tuyệt vọng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, khắp người cô đau nhức, hai chân không thể nào nhấc lên nổi. Hoắc Kiến Trường đã dậy từ sớm, đang ngồi lặng lẽ trên chiếc bàn gỗ bên cạnh cửa sổ, chăm chú ký một vài giấy tờ quan trọng.
Cuối tháng, quân đội sẽ tổ chức lễ chiêu binh. Hoắc Kiến Trường thân là Thừa tướng quốc gia, công việc càng ngày càng chất đống như núi.
Túc Kỳ khó khăn chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, lẩm bẩm nói trong miệng:
- Này, Hoắc Kiến Trương! Đêm qua anh ngủ ngon chứ?
Nghe tiếng hỏi, Hoắc Kiến Trương vẫn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ ậm ừ đáp:
- Nói!
Túc Kỳ đảo mắt quan sát khắp phòng, mãi sau mới hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi tiếp:
- Phòng này của anh... có ma phải không?
Hử?!
Hoắc Kiến Trương dừng bút, kéo cặp kính hàng hiệu trễ xuống sống mũi, lừ cô một hồi:
- Ăn nói hàm hồ! Ma ở trong bộ não ấu trĩ của cô đấy, cô Vương ạ!
- Đêm qua tôi bị bóng đè! Anh không tin à, tôi không thể nào cử động được!
Túc Kỳ oan ức trình bày, còn cố gắng miêu tả cặn kẽ sự việc diễn ra như thế nào, cảm giác đau làm sao cho Hoắc Kiến Trương nghe.
Gương mặt anh lúc trắng lúc xanh, hằng giọng vài tiếng. Đợi Túc Kỳ im lặng hẳn, anh mới nhếch môi cười nhạt, cố gắng khiến giọng nói trở nên bay bổng nhất:
- Tôi nằm bên cạnh cô, con ma đáng chết nào dám đè, tôi vặn gãy cổ nó!
"Là tôi đè đấy! Cả đêm hôm qua thân mật, xương cốt như muốn gãy nát đây này!"
Hoắc Kiến Trương âm thầm lẩm bẩm trong miệng, sau đó lại tiếp tục chăm chú ký tên lên đống hồ sơ.
Điện thoại Túc Kỳ reo lên inh ỏi. Đã mấy hôm nay, Chu Dương chưa gọi được cho Túc Kỳ, trong lòng hết sức sốt ruột. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Chu Dương lập tức hỏi dồn:
- Mọi chuyện ổn rồi chứ em?
Túc Kỳ nhất thời quên mất sự hiện diện của Hoắc Kiến Trường, dịu dàng đáp:
- Rất ổn anh à! Anh đừng lo lắng. Mấy ngày này, phòng khám có đông quá không? Lại bỏ bữa, sao có sức đón em được!
Túc Kỳ không muốn để Chu Dương lo nghĩ cho mình nên đành nói dối chống chế. Ngồi trên bàn, cây bút dùng để ký tên đã bị Hoắc Kiến Trương bẻ gãy đôi từ lúc nào.
Chu Dương, lại là gã Chu Dương khốn khiếp!
Túc Kỳ vừa cúp máy, Hoắc Kiến Trường đã hùng hổ lao đến, giật phăng điện thoại của cô, ngông cuồng ném mạnh xuống đất vỡ tan.
Từng mảnh vỡ bắn ra tung tóe trước sự ngỡ ngàng của Túc Kỳ. Cô thẫn thờ hết nhìn Hoắc Kiến Trương lại nhìn xuống đống đổ nát anh vừa gây ra, nhất thời chết lặng. Hai người họ giống như nước với lửa, không thể ngồi nói chuyện nghiêm túc với nhau qua một ngày!
- Anh làm cái quái gì thế hả?
Cô tức giận kêu lớn.
- Anh bỏ ngay cái tính cách tùy tiện, tự xem bản thân mình là nhất đi! Anh cứ như thế này, suốt đời anh chỉ sống trong cô độc mà thôi!
- Ái chà! Lại dùng cái miệng chỉ rộng bằng tách chén mà lên mặt dạy đời tôi ư? . Đam Mỹ H Văn
Hoắc Kiến Trương nắm lấy cằm Túc Kỳ, ra tay siết mạnh.
- Cha cô bán cổ cho tôi, cô nằm trên giường tôi, ngủ với tôi, vậy mà còn dám tư tưởng đến thằng đàn ông khác?!
Hai vành mắt anh đỏ hoe, cảm tưởng như chỉ cần dùng lực thêm một chút nữa, khuôn mặt xinh đẹp, mỏng manh hơn thủy tinh kia sẽ lập tức vỡ nát.
Túc Kỳ nghiến răng, trừng mắt chống đối:
- Chẳng phải anh chỉ coi tôi là công cụ chơi bờ của anh cơ mà? Để tôi nói cho anh biết, được anh phục vụ nhu cầu miễn phí như thế này, tôi cũng rất vui đấy, ngài Thiếu tướng ạ!