- Đi theo tôi!
Hoắc Kiến Trường vòng tay ôm ngang lưng Túc Kỳ, sau đó hung hăng vác cô lên vai, tiến nhanh xuống dưới lầu.
Người giúp việc đang mải mê dọn dẹp, nghe tiếng cãi vã phát ra từ trên tầng ba, tự biết điều mà đứng gọn sang một bên, ngay cả ngẩng đầu thôi cũng không dám.
Túc Kỳ dùng tay đập liên tiếp lên vai và lưng Hoắc Kiến Trường, không hiểu anh đang muốn giở trò gì đối với cô nữa!
- Cầm thú! Thả tôi xuống! Hoắc Kiến Trường, anh thật khốn nạn!
Mặc cho Túc Kỳ chửi bới té tát, Hoắc Kiến Trường vẫn lặng thinh. Anh không thay đồ, mặc luôn bộ ngủ, đem Túc Kỳ ném vào trong cốp xe, đã bị chọc giận đến mờ cả hai mắt.
- Thiếu... thiếu gia lại làm sao thế này?
Tính Mộc, giúp việc thâm niên trong Hoắc gia lắp bắp quay sang hỏi một số người đang đứng ở gần đó. Từ trước đến nay, bọn họ đã quá quen thuộc với tính cách hung hãn, tàn bạo của Hoắc Kiến Trường. Ba năm trước, chỉ vì một nam giúp việc phụ trách treo đồ cho Hoắc Kiến Trương bất cẩn làm rơi âu phục xuống dưới đất, vậy mà không chỉ bị Hoắc Kiến Trương tống cổ khỏi biệt thự, lại còn bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, phải bò lệ tấm thân đầy máu ra ngoài cổng.
Quản gia Phúc Tầm nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, buồn bã thở dài:
- Tiểu thư Túc Kỳ tính cách ương ngạnh, không chịu khuất phục. Thiếu gia tính chiếm hữu cực kỳ cao, lại ngạo mạn, lấy bản thân để làm hình mẫu hoàn hảo, ép người khác phải phục tùng theo!
Ngừng một lát, ông tiếp tục nói:
- Các cô, các cậu thử nghĩ, một bên là nước, một bên là dầu, có bao giờ nước và dầu chịu hòa trộn cùng nhau thành một thể thống nhất hay không? Đương nhiên, là không bao giờ!
Túc Kỳ bị nhốt trong cốp xe, không gian xung quanh vô cùng chật hẹp, tối om không chút tia sáng. Dựa vào cảm nhận, Túc Kỳ biết vận tốc lái xe của Hoắc Kiến Trương vô cùng khủng khiếp. Chỉ xem cô là đồ chơi, vậy mà khi thấy cô nói chuyện với Chu Dương lại lập tức nổi điện. Người gì kì quái, vô lý hết sức!
Hoắc Kiến Trượng vừa điều khiển xe bằng một tay, vừa nhăn mặt đấm thùm thụp lên chiếc ghế nhung trống nằm bên cạnh:
- Chu Dương khốn khiếp! Hừ! Người thì gầy tong teo như que củi, mắt lồi, mũi lõm, xấu đau xấu đớn. Thế mà cô ta cũng dám tằng tịu với hắn!
Càng nghĩ, Hoắc Kiến Trương lại càng tức đến phát điên. Anh ngửa cổ gào lớn, nhất thời mất bình tĩnh liền đạp chân vào phanh xe, làm cho chiếc xe suýt chút nữa húc văng xe bán tải đang đi phía trước.
Túc Kỳ nằm trong cốp bị va chạm mạnh, lưng đập lên thành xe, đau điếng.
Cũng may, tài nghệ đánh lái của Hoắc Kiến Trường thuộc vào tầm điệu nghệ, anh phản ứng rất nhanh, trực tiếp bẻ lái sang hướng khác.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Cốp được mở ra, Hoắc Kiến Trương đã tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi nhìn Túc Kỳ chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi.
- Anh... Anh đưa tôi đi đâu?
Túc Kỳ ngơ ngác hỏi.
Trông thấy xung quanh cô chỉ là cây cối cao vút, cỏ dại mọc tới ngang hông, rừng sâu âm u, hiểm độc.
Nụ cười tàn nhẫn trên môi Hoắc Kiến Trường lại một lần nữa xuất hiện. Anh đưa tay kéo Túc Kỳ ra bên ngoài, trầm giọng đe dọa:
- Đây là rừng Tràng Nghêu, chắc cô đã nghe qua rồi nhỉ?
Rừng Tràng Nghêu nổi tiếng với các loại thú dữ còn sót lại, nghe nói, không một ai dám đặt chân vào đây. Không chết vì lạc đường thì cũng sẽ chết vì bị thú hoang ăn thịt.
Túc Kỳ mấp máy môi, trong đầu liền đã mường tượng ra Hoắc Kiến Trương muốn gì.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có phần hoảng loạn của cô, Hoắc Kiến Trương vô cùng đắc ý. Anh đưa tay vuốt ve ngần cổ trắng nõn của Túc Kỳ, ngân giọng chế giễu:
- Để xem Túc Kỳ tiểu thư có ý chí sinh tồn mạnh mẽ như thế nào?
- Tôi không vào! Anh muốn ở đây thì ở một mình đi!
Túc Kỳ rất trân trọng mạng sống của mình. Thường khi đọc tiểu thuyết hay xem phim, nếu
bắt gặp cảnh nữ chính vì thất vọng mà quyên sinh, Túc Kỳ đều nhăn mặt, lắc đầu. Cô cho rằng, mạng sống trên đời này đều quý giá như nhau. Chi bằng hãy thử đón nhận theo một hướng tích cực khác, thể chẳng phải sẽ tốt hơn rất nhiều hay sao?
Nghe ý muốn bỏ đi của Túc Kỳ, Hoắc Kiến Trương bèn thản nhiên cười lạnh:
- Cô muốn đi à, đừng hòng!
Túc Kỳ biết anh sẽ không dễ dàng tha cho mình, lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng tốc độ của cô vốn không thể nào nhanh bằng anh, chưa chạy được bao lâu liền bị Hoắc Kiến Trương tóm được, bế tới một gốc cây gần đó.
- Hoắc Kiến Trương! Anh là đồ khốn!
Hoắc Kiến Trường không để lọt tai, lấy dây thừng đem theo trói cô vào thân cây nhiều vòng. Chờ tới khi Túc Kỳ không cựa quậy được nữa, anh mới dừng tay, hếch mặt châm biếm.
- Đây chính là cái giá phải trả vì dám ngoại tình trước mặt tôi!
Ngoại tình ư?
Túc Kỳ khóc không ra hơi, sợ hãi nhìn theo bóng dáng to lớn của Hoắc Kiến Trường đang khuất xa dần. Chẳng mấy chốc, tiếng động cơ vang lên giòn giã, sau đó hoàn toàn mất hút, không để lại một chút dấu vết nào cả.
Một mình bị trói trong rừng hoang, xung quanh bốn bề là cây cối rậm rạp, côn trùng kêu rẻ rích, Túc Kỳ sợ hãi, hô hấp không thông.
Cô cố gắng giãy giụa hòng nới lỏng dây thừng, được chút nào hay chút đấy. Cũng may, Hoắc Kiến Trương buộc dây không chắc, Túc Kỳ chỉ lắc lư một lúc liền tóm được mối buộc, lại vận dụng sự linh hoạt của cổ tay, nhanh chóng kéo được mối thắt.
Thoát khỏi trói buộc là một chuyện, nhưng làm sao để ra khỏi mảnh rừng này, lại là một việc cực kỳ khó khăn. Cổ tay hằn đỏ do nút thắt làm Túc Kỳ phải nhăn mặt xuýt xoa. Cô vừa đi vừa đưa mắt quan sát bố cục tổng quát của khu rừng, nhất thời thất vọng nặng nề.
Cô như hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc rộng lớn, càng đi lại càng lạc mất phương hướng. Hoàng hôn đã ngả bóng, khu rừng càng trở nên âm u hơn. Thỉnh thoảng, Túc Kỳ còn vô tình nghe thấy tiếng tru của động vật, sợ hãi đến run rẩy.
- Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Túc Kỳ điều hòa hô hấp, đưa ngón trỏ tay lên miệng, nhắm mắt cắn mạnh một lần. Đầu ngón tay bị chảy máu, mùi vị tanh nồng vẫn còn vương lại nơi đầu lưỡi của cô. Điều này khiến Túc Kỳ cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, nỗi sợ hãi lúc trước cũng tạm thời được dịu lại.
Trước hết, cô chạy đi tìm đồ vật phòng thân. Trong rừng, ngoài cây củi và sỏi đá ra, ngay cả một con dao nhỏ hay búa, rìu đều không có. Sau một hồi lựa chọn, Túc Kỳ nhặt lấy khúc cây vừa tay, đầu nhọn dễ dàng đâm chém, có thể phòng thân tốt.
Cô cầm chắc khúc cây, theo hướng Hoắc Kiến Trương bỏ đi mà bước đến. Nhưng trời tối rất nhanh, chẳng mấy chốc, xung quanh Túc Kỳ đã đen đặc, bao trùm cả sương trắng mờ mịt, làm cô đánh mất phương hướng.
- Hoắc Kiến Trường! Tôi căm hận anh!
Túc Kỳ vừa đi vừa chửi thầm, thấy một gốc cây tương đối khô thoáng, vội vàng ngồi xuống, tạm thời nghỉ ngơi. Bàn chân vì bị Hoắc Kiến Trương bế đi nên không có dép, gai góc đâm cửa vào da thịt, rất xớt.
Túc Kỳ đưa tay quệt ngang mắt, xoa xoa lòng bàn chân, tự an ủi chính bản thân mình:
- Ngủ một giấc, mai sẽ ra được bên ngoài thôi!
Bụng cô liên tục sôi ong ọc, cơn đói tiếp tục hành hạ, toàn thân đã mệt lả.
Ngay khi Túc Kỳ vừa dựa lưng vào thân cây toan chợp mắt một chút, đột nhiên ở đâu đó trong khu rừng này chợt vang lên một tiếng gầm rợn người.
Cô ngồi bật dậy, toàn thân tê cứng, vội vàng đu người lên nhánh cây bên cạnh, chật vật trèo lên trên ngọn. Khi còn ở quê, Túc Kỳ thường xuyên trèo cây hái trộm quả vặt nên việc làm này đối với cô cũng không quá khó.
Thân cây cao hơn mét, tán lá rậm xum xuê, tỏa ra thành vòm, thích hợp để lẩn trốn thú dữ. Túc Kỳ vừa bò được đến ngọn cây cao nhất từ trong bụi rậm phía Tây, một luồng sức mạnh hoang dại ập tới. Cây cỏ xung quanh đều bị đổ rạp, mùi tanh tưới xộc lên nồng nặc, khiến Túc Kỳ suýt chút nữa nôn thốc nôn tháo.
Chân tay cô lạnh toát. Ngay cả thở thôi cũng không dám, phải dùng tay bịt chặt miệng, ngăn cho tiếng hét đừng phát ra.
Sáu đốm xanh lét tròn như đầu ngón tay từ bốn phía chầm chậm tụ lại một chỗ. Nhờ ánh trăng sáng nhạt nhòa, Túc Kỳ đã trông thấy rõ thứ gì đang ở bên dưới.
Ba con sói già đang chúi mũi xuống đất, khịt khịt vị trí nơi Túc Kỳ vừa ngồi. Trên miệng một con sói lông bờm trắng còn ngoạm một khúc xương trắng. Dựa vào độ dài và hình dáng của xương, Túc Kỳ dám chắc đó chính là xương ống chân của con người.
Mõm sói nhểu dãi, liếm đi liếm lại khúc xương. Có vẻ nó đang rất đói.
Túc Kỳ run lẩy bẩy, sợ đến mức nước mắt rơi giàn giụa.
Chết tiệt!
Làm thế nào bây giờ?