Hiện tại đã là ba giờ ba mươi phút sáng.
Túc Kỳ được Hoắc Kiến Trương bế trong lòng, hai tay vòng qua bám lấy cổ anh, lại hướng thêm gió mát đìu hiu, bèn không nhịn được mà há miệng ngáp dài một tiếng, mắt lim dim nhắm lại.
Hoắc Kiến Trường chẳng thèm nhìn cô, mồ hôi nhỏ xuống khuôn ngực vạm vỡ, rơi cả lên trên mặt Túc Kỳ. Thần kinh đang rơi vào trạng thái mơ màng, đột nhiên mà bị nhỏ nước, Túc Kỳ cứ ngỡ trời mưa, mắt nhắm mắt mở lấy tay quệt nước.
Chưa hết, cô còn chạm lên vòm ngực rắn chắc của Hoắc Kiến Trường, thuận tiện bóp bóp mấy cái, sau đó khoái chỉ cười cợt:
- Hoắc Kiến Trường đáng chết! Ném anh cho sói ăn thịt luôn đi!
Cả người Hoắc Kiến Trương cứng đờ như khúc gỗ, đảo mắt lườm cô hồi lâu, sau đó nhếch miệng chửi thầm:
- Con gái con đứa, ngủ chảy cả nước miếng!
Đợi đến khi họ ra được ngoài rừng, bầu trời cũng dần hứng sáng. Cảnh vật xung quanh hiện lên rõ hơn, sương mù dần tan hết. Chiếc xe vẫn được đậu lại bên ngoài, khắp nơi ướt sũng vì bị sương bao phủ, còn có cả lá cây rụng lên trên thành xe.
Hoắc Kiến Trường dùng chân đạp mạnh vào cửa. Cửa xe lập tức kêu lên vài tiếng, sau đó từ từ mở ra. Anh đem Túc Kỳ đặt vào bên trong, mệt mỏi dựa lưng nghỉ ngơi một lát. Cô bé trông nhỏ nhắn thế này mà nặng gớm! Mới bế có hơn ba mươi phút mà hai cánh tay anh đã nặng như chì.
Râm!
Đột nhiên, tiếng động lớn phát ra từ bên trong làm Hoắc Kiến Trương giật nảy mình. Anh vừa quay lại nhìn, trông thấy Túc Kỳ đã tỉnh từ bao giờ, đang trừng mắt lườm anh qua gương chiếu hậu. Cửa xe đã bị cô khóa chặt từ bên trong, Hoắc Kiến Trường thò tay lên tay nắm hòng mở khóa bằng sinh trắc học, thế nhưng đều không làm được.
- Cô lại định giở trò gì đây hả?
Hoắc Kiến Trường đấm lên kính xe một cú rõ mạnh, gầm gừ mắng lớn.
Túc Kỳ đã đổi vị trí sang bên ghế lái chính, còn không thèm nhìn anh, khóe mổi nhếch lên đầy thách thức:
- Mặc xác anh! Hoắc Kiến Trường, ở lại trong rừng mà kiếm ăn một mình đi!
Dứt lời, cô đặt tay phải lên trên vô lăng, trực tiếp khởi động xe, nhấn ga lao vọt lên. Trước khi đi, Túc Kỳ còn rất tình cảm, giơ một ngón tay qua kính xe, làm động tác gọi thú cưng, trao cho Hoắc Kiến Trương sự chế giễu "trìu mến".
Nhìn chiếc Porsche yêu quý của mình dần dần mất hút, Hoắc Kiến Trường tức đến nghẹn họng, giậm chân rầm rầm. Dường như, chưa thỏa mãn cơn bực bội, anh đến bên cạnh một gốc cây to, tức mình vung chân đạp lên đám cỏ dại. Nào ngờ, chiếc giày bên phải đã bị tuột dây từ trước, lại phải chịu cú đá cật lực của anh, lập tức thoát khỏi bàn chân, bay vù vào sâu trong rừng.
- F*ck! Cái giày phản chủ! Cả cái xe cũng phản chủ nó nốt!
Hoắc Kiến Trương gào lớn.
Đáp lại lời anh chỉ có tiếng vọng của rừng già, tựa hồ như nơi này cũng đang cười nhạo anh vậy.
Túc Kỳ lái xe phóng thẳng về biệt thự Hoắc gia.
Khi cô về đến nơi, chân tay lấm lem bụi bẩn và máu sói bị khô, tóc dài bù xù, vô cùng thảm
hại.
Quản gia Phúc Tâm vội vã chạy tới, lựa lời hỏi thăm:
- Vương tiểu thư, cô... không bị thương ở đâu chứ?
Trước câu hỏi quan tâm của bác Phúc, Túc Kỳ vô cùng cảm động. Khóe mắt cô rưng rưng, lắc đầu đáp.
- Cháu không sao cả, bác hãy yên tâm!
Cô lê bước vào trong nhà, cổ họng đã khát khô, mệt mỏi rớt ly nước lạnh. Nước chưa kịp xuôi xuống cổ họng, phía sau lập tức vang lên tiếng nói khàn đục:
- Tôi không thể hiểu, tại sao Hoắc Kiến Trương lại có thể sống chết vì cô nhỉ?
Người hỏi chính là Hoắc Viên Mô, anh trai của Hoắc Kiến Trường.
Túc Kỳ vẫn bình tĩnh uống cạn ly nước, sau đó mới quay lại, mặt đối mặt với anh ta. Nhìn bộ dạng lem nhem của Túc Kỳ, Viên Mộ không nhịn được, khóe môi cong lên đầy chế giễu. Sở thích của em trai cũng thật đặc biệt, lại còn vì cô ta mà cả đêm vác súng vào rừng canh giữ.
- Thì sao? Có vẻ anh đã hiểu nhầm mối quan hệ của chúng tôi. Sống chết vì tôi à, haaaa! Thật nực cười!
Nghe Viên Mộ nói, toàn thân Túc Kỳ chợt nổi gai ốc. Hoắc Kiến Trường chỉ đang muốn chơi đùa với cô, nhìn cô sợ hãi, khóc lóc trong tuyệt vọng bao nhiêu thì anh càng thỏa mãn thú tính bấy nhiêu.
Cô hít sâu một hơi, bước qua Viên Mộ lên trên phòng. Đi được nửa bậc cầu thang, Viên Mộ chợt lên tiếng gọi tiếp:
- Tôi có cách giúp cô thoát khỏi Hoắc Kiến Trương! Muốn không?
Túc Kỳ đứng sững lại, khó hiểu nhìn Viên Mộ. Lý do vì sao anh ta lại giúp cô, Túc Kỳ không cần biết. Chỉ cần rời khỏi Hoắc Kiến Trương sớm ngày nào hay ngày đó, đối với cô vậy là mãn nguyện rồi.
Viên Mộ dựa lưng lên tường, ngước nhìn Túc Kỳ một cách nham hiểm.
- Chắc hẳn cô chưa biết, Kiến Trường đã xin từ chức tại quân đội. Thằng nhóc đó sẽ lui về phụ trách điều hành tập đoàn giải trí, chính là nơi mà cô đang dốc sức đầu quân đấy.
- Anh đang nói thật chứ?
Túc Kỳ ngờ vực nhìn anh ta. Đáy mắt nâu đồng của Viện Mộ khẽ chớp, lộ rõ nét cười như có như không.
Nếu quả thực những lời anh ta nói là thật, vậy thì Hoắc Kiến Trường đang muốn kiểm soát cô chặt chẽ hơn cả trên lĩnh vực Giải trí hay sao. Ở dưới lòng bàn tay anh, sự nghiệp của Túc Kỳ chắc chắn sẽ bị hủy hoại nghiêm trọng, không sớm thì muộn.
Muốn chi phối và điều khiển toàn bộ những gì thuộc về cô, Hoắc Kiến Trường, anh quả thực rất nham hiểm.
Sau một hồi suy nghĩ, Túc Kỳ bước lại về phía Viên Mộ, thẳng thắn trao đổi:
- Nói đi! Điều kiện của anh là gì?
Viên Mộ nhún vai, đưa tay quấn lấy vài lọn tóc dài của Túc Kỳ, sau đó liền ghé sát tai cô, chậm rãi nói gằn từng tiếng:
- Kết hôn với tôi! Chúng ta làm vợ chồng trên danh nghĩa. Sau khi cô giúp tôi hoàn thành Xong yêu cầu, tôi sẽ để cô và gia đình rời khỏi nơi này, khuất xa tầm mắt Kiến Trường.
Ngừng một lát, anh ta nói tiếp:
- Khi cô trở thành chị dâu của nó, tôi thách Hoắc Kiến Trường dám động đến một cọng tóc của gia đình cô. Chưa kể. Cái chết của Huệ Phi, chúng ta sẽ cùng nhau làm rõ.
Làm gì có chuyện tốt trên trời đột nhiên rơi xuống thế này! Túc Kỳ vẫn không tin Viên Mộ, nhàn nhạt đáp:
- Anh muốn lật đổ Hoắc Kiến Trường, giành lại quyền thừa kế?
Trước câu nói này của cô, Viện Mộ thoáng sững sờ trong giây lát. Anh ta quả không nhìn sai người, cô gái này thực chất rất thông minh, chứ không vô dụng như những bình hoa di động khác.
- Nhưng tôi chỉ là một diễn viên quèn, làm sao có thể hỗ trợ cho anh được? Hơn nữa, chắc anh cũng đoán ra, Hoắc Kiến Trường đã mua đứt tôi từ tay cha mẹ. Muốn chống lại anh ta, không dễ!
Túc Kỳ tiếp tục chất vấn.
Hoắc Viên Mộ ngửa CỔ cười lớn, mãi lúc sau, anh ta mới ngừng lại, gương mặt lập tức trầm xuống, tràn ngập tia mưu mô.
- Rất tốt là đằng khác! Tôi biết, cô dư sức làm được. Vấn đề này vẹn cả đôi đường, chúng ta không ai thiệt. Thế nào, cô có cần thời gian suy nghĩ hay không?