Vốn dĩ, mọi thứ cứ nghĩ đơn giản, có thể sẽ kết thúc theo một chiều hướng tiêu cực nhất. Cắt đứt toàn bộ liên lạc, chặn số điện thoại, gấp rút chuyển nơi ở, thiêu cháy khế ước bán thân, Túc Kỳ vẫn cho rằng, mối ràng buộc giữa cô và anh chỉ còn tồn tại duy nhất hai từ "Huệ Phi".
- Em đang nghĩ gì thế?
Chu Dương giơ tay khua khua trước mặt Túc Kỳ, lo lắng lên tiếng hỏi.
Từ sau ngày hôm đó, tâm tình của Túc Kỳ trở nên rất khác thường. Cô thường xuyên im lặng, đăm chiêu suy nghĩ về một vấn đề gì đó, có lúc lại quên mất bản thân đang ngồi cùng với anh.
Hôm nay cũng như vậy, cô chỉ mới ăn được nửa miếng bạch tuộc hấp là lại ngồi ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi, mi mắt trĩu xuống, vô cùng rầu rĩ.
Mười phút trôi qua, Chu Dương ngồi phía đối diện, lặng lẽ nhìn cô, lại âm thầm bỏ thức ăn vào bát Túc Kỳ. Cho đến khi phần bát của cô đã đầy lên, anh mới chua xót lên tiếng gọi.
Cô thoáng giật mình, vội vàng cười trừ:
- À không! Dạo gần đây trời trở gió, làm cho tâm tính em cũng có chút đổi khác.
- Lần nào em nói dối, hai bên vành tai cũng đỏ ửng như quả cà chua chín vậy!
Chu Dương không cần nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô. Anh cũng không muốn đào sâu, bởi Chu Dương thừa hiểu tính cách của Túc Kỳ. Một khi cô muốn nói, chắc chắn sẽ tự nói với anh chứ không cần đợi anh lên tiếng hỏi thăm.
Túc Kỳ gắp thức ăn bỏ vào miệng, cố gắng giữ cho tâm trạng được tự nhiên nhất:
- Ây da! Chẳng có gì qua mắt được anh nhỉ? Thôi rồi! Bữa ăn lần tới em sẽ chuộc tội, trình bày hết từ đầu đến cuối với anh, chịu chưa nào?
Nhà hàng này được xây dựng theo phong cách châu Âu thanh lịch, màu sắc chủ đạo là màu trắng tinh tế, không quá khô trương. Điểm đặc biệt khiến cho Dực Quận trở thành nơi nổi tiếng nhất thành phố, có lẽ nằm ở tầng sảnh được bài trí một bể bơi hình vòm vô cùng rộng lớn. Quan khách vừa ăn, vừa có thể chiêm ngưỡng vòi phun nước hình rồng đúc bằng vàng nguyên chất cao gần hai mét, nước rải theo từng tầng long lanh rất đẹp.
Túc Kỳ và Chu Dương ngồi trên tầng hai, toàn bộ phòng ăn lắp bằng kính chống đạn. Bên trong có thể quan sát rõ nét cảnh sắc phía trước, nhưng người ngoài nhìn vào đều khó khăn.
Reng... reng....
Điện thoại Chu Dương đột ngột reo lên inh ỏi. Anh đứng dậy bắt máy, đi ra phía xa để tránh tiếng ồn.
Chỉ còn một mình, Túc Kỳ cũng cảm thấy tương đối no bụng, bèn buông đũa, đảo mắt nhìn về phía sảnh lớn, ngây ngốc ngắm nghía đài phun bằng vàng.
Chợt, phía sau lưng cô, một khí tức lạnh lẽo nhanh chóng ập đến, thuận lợi tóm được bàn tay thon nhỏ của Túc Kỳ, sau đó hùng hổ giật mạnh về phía người đó.
- Ôi!!!
Túc Kỳ bị dọa giật nảy mình, khuôn mặt xinh đẹp đập cả vào lồng ngực săn chắc đằng sau. Mùi nước hoa Pháp mà cô ưa thích nhất thoang thoảng len lỏi vào trong cánh mũi. Tiếng nhịp tim đập thình thịch phát từ cơ thể cao lớn của người đàn ông kia, nhất thời khiến Túc Kỳ rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Hoắc Kiến Trương nắm chặt cổ tay phải của cô, cánh tay còn lại vòng qua eo Túc Kỳ, đem cô ôm siết vào trong lòng. Anh vốn đã cao, nay lại đi giày đế độn, làm cho Túc Kỳ muốn nhìn anh đành phải ngước lên mỏi cổ, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy ướt át.
- Buông ra đi! Chúng ta không còn gì để nói!
Túc Kỳ dùng lực rút tay về nhưng đều vô ích. Bàn tay của anh cứng như gọng kìm, hoàn toàn chế trụ, không cho phép cô được rời khỏi anh dù chỉ nửa bước.
Khuôn mặt hoàn hảo như tranh tạc đang cúi xuống nhìn cô đau đáu. Lông mày rậm chau lại, tỏ rõ tâm trạng của anh đang rất không tốt, phải nói là cực kỳ không tốt.
- Em không có lời nào để giải thích với tôi à?
Hoắc Kiến Trường lên giọng chất vấn.
Túc Kỳ quay mặt sang hướng khác, bực bội đáp lời:
- Chúng ta là gì của nhau mà phải giải thích? Chỉ là hai con người mang hai nỗi hận thống khổ với đối phương. Thế anh muốn tôi phải nói cái gì mới được!
Thái độ thách thức này của Túc Kỳ càng khiến Hoắc Kiến Trương nổi điên. Anh dùng lực siết eo cô thêm thật sát lên ngực mình, chặt tới nỗi lồng ngực Túc Kỳ vô cùng bí bách.
- Câm miệng và hãy dừng ngay những lí lẽ biện minh ngu dốt của em đi! Vương Túc Kỳ, em nghĩ rằng, muốn trốn thoát khỏi Hoắc Kiến Trường đây mà dễ như thế cơ à?
Tiếng cự cãi của họ ngày một lớn, làm cho quan khách xung quanh nhất thời chú ý. Mọi ánh mắt tò mò đều được đổ dồn về phía anh và cô. Có người nhận ra Túc Kỳ và Hoắc Kiến Trương, lập tức như bắt được vàng, vội vàng lấy điện thoại chụp ảnh lại.
- Hoắc Kiến Trường, mau buông tôi ra. Mọi người đang nhìn đấy, anh không biết xấu hổ hả?
Túc Kỳ tức điên người, ra sức giãy giụa.
Hoắc Kiến Trường càng ôm chặt cô hơn, nhất quyết không buông.
Anh vốn chẳng sợ trời, cũng không sợ đất. Có thể trực tiếp đập tay đổi chất với Tổng thống trước hội nghị quốc gia, anh chính là người có lá gan lớn nhất từ trước tới nay. Vậy mà, một con người kiêu hãnh như Hoắc Kiến Trường lại liên tục bị cô gái nhỏ này chọc cho tức nổ đom đóm mắt.
Chu Dương đã nghe xong điện thoại, vội vàng tắt máy, quay trở lại bàn. Chứng kiến cảnh tượng Túc Kỳ đang bị Hoắc Kiến Trương giữ chặt, anh liền nổi giận lao lên, túm lấy cổ áo Hoắc Kiến Trường mà kéo mạnh:
- Này! Mau buông cô ấy ra. Ai cho phép anh tự tiện động vào bạn gái của tôi hả?
- Bạn gái?
Hoắc Kiến Trương vốn rất dị ứng với hai từ này. Túc Kỳ là người phụ nữ của anh, ai cho phép gã đàn ông mắt lồi, mũi lõm kia dám tùy tiện nhận vơ như thế.
- Chu Dương! Cứu em...!Ưm!
Túc Kỳ chưa kịp nói hết câu, bờ môi căng mọng lập tức bị Hoắc Kiến Trương xâm chiếm. Môi mỏng lạnh lẽo của anh ngông cuồng lấn át toàn bộ khoang miệng cô một cách ngông cuồng, bá đạo đẩy lưỡi vào bên trong, dễ dàng bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang hoảng hốt tìm cách lẩn trốn.
Ummm!
Túc Kỳ bị Hoắc Kiến Trương ôm thật chặt, điên cuồng vừa hôn vừa cắn mút ngay trước mặt Chu Dương cùng toàn bộ hơn trăm quan khách lớn nhỏ.
Chu Dương đánh rơi cả điện thoại, đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía hai con người đẹp tuyệt mỹ trước mắt, ánh mắt hoảng loạn đến cực hạn. Anh vừa muốn bước lên, đột nhiên trong thấy khẩu súng lục đắt đỏ được giắt bên hông Hoắc Kiến Trường, đôi chân có chút chùn lại.
Hoắc Kiến Trường càng hôn càng ngông cuồng, cúi người bế xốc Túc Kỳ trên tay, miệng vẫn dùng răng cắn chặt lấy môi dưới của cô, giữ cho cô không thể nào nhúc nhích. .
Truyện đề cử: Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
Túc Kỳ ra sức lấy tay đẩy Hoắc Kiến Trường, liên tục nhìn về phía Chu Dương bằng ánh mắt cầu cứu. Thế nhưng, đáp lại nỗi khổ sở của cô chỉ là cái nhìn thẫn thờ của anh, đứng im lặng không nói lên lời.
- Uhhh!
Môi Hoắc Kiến Trường chợt truyền đến cảm giác đau nhói. Vị máu tanh tưởi nhanh chóng truyền ra khắp khoang miệng. Túc Kỳ hung hăng cắn lên môi anh, thành công khiến Hoắc Kiến Trường phải ngừng hôn.
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Trương không hề cảm thấy đau một chút nào cả. Anh nhìn về phía Chu Dương, đắc ý cong môi cười nhạt:
- Luôn miệng nói yêu cô ấy, nhưng thấy người phụ nữ mình yêu bị thằng đàn ông khác ngang nhiên thưởng thức mà vẫn đứng trơ như khúc gỗ. Bác sĩ Chu Dương à, tình yêu của anh cao thượng quá nhỉ?