01.
Tháng chín, Tiêu Cảnh theo quân đi về phía nam đến Hắc Phong Trại diệt phỉ, không may rơi xuống vực núi, không rõ tung tích.
Mãi đến dịp Tết, người hầu phủ cuối cùng cũng phát hiện tung tích của hắn trong lễ hội đền thờ thần ở thôn Liễu Gia.
Trên thư nói hôm qua đã về, trong trạm nghỉ mười dặm, hôm nay ta mới đợi được hắn.
Nhưng hắn đã quên hết mọi thứ.
Trong lòng trong mắt chỉ còn lại cô nương đã cứu hắn.
Một bó liễu buộc bằng dây đỏ, vốn định tặng cho Tiêu Cảnh để trừ tà.
Giờ đây bị ta nắm chặt trong tay.
Đầu ngón tay ta cũng vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch.
Liễu Y Y đấm nhẹ Tiêu Cảnh một cái, nghẹn ngào nói: “Đây chính là cô nương xinh đẹp mà trước kia chàng theo đuổi sao?”
Tiêu Cảnh nắm chặt tay nàng, áp vào ngực: “Những chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ, cho nên không tính, bây giờ trong lòng ta chỉ có nàng, đừng ghen tuông vô cớ.”
Đôi mắt từng tràn đầy tình ý, câu người như mèo nhỏ vẫy đuôi, khi nhìn ta chỉ còn lại sự đề phòng và cảnh giác.
“Ngươi chính là Giang Xuân Oanh? Nghe nói ta theo đuổi ngươi hai năm, ngươi đều không đồng ý, giữa chúng ta cũng coi như trong sạch. Ta và Y Y đã hứa hẹn trọn đời, ngươi hãy chọn người khác đi.”
Lời này chẳng khác gì một đòn đánh cảnh cáo.
Đêm trước khi diệt phỉ, Tiêu Cảnh còn hung hăng hôn môi ta, tủi thân cụp đuôi: “Đã ba ngày rồi, bao giờ thì nàng cho ta danh phận?”
Ta nói, đợi hắn bình an trở về.
Giờ hắn đã trở về.
Nhưng lại quên mất lời thề từng hứa với ta.
Ngay cả ta, hắn cũng quên sạch.
Hắn còn có cô nương khác.
Nỗi đau như mũi dao đâm vào tim khiến ta suýt rơi nước mắt: “Ngươi đều quên rồi sao? Trước kia ngươi rất thích ta—”
Tiêu Cảnh từ trên xuống dưới đánh giá ta, đầy vẻ căm ghét: “Theo đuổi ngươi thì phải chịu trách nhiệm cả đời với ngươi sao? Ngươi biết ta thích ngươi, trước kia tại sao không đồng ý? Ngươi chỉ dựa vào chút nhan sắc, câu dẫn ta, đùa giỡn ta trong lòng bàn tay. Loại người giẫm đạp lên chân tình như ngươi, không xứng để nói đến thích.”
Ngày xuân ấm áp, nhưng ta như rơi vào hầm băng, ngây người không nói nên lời.
Áo lụa mỏng, váy lụa mỏng.
Giờ gà gáy, ta ngồi trước cửa sổ nhỏ, mang theo niềm vui và sự e thẹn, trang điểm cẩn thận như vậy.
Nhưng lại khiến hắn phán đoán, ta là một người tồi tệ như vậy.
“Chát——”
Ta tát một cái khiến Tiêu Cảnh ngoảnh mặt đi, cười nhạo: “Ngươi cũng xứng nói đến thích, chỉ vài tháng, ngươi đã thay lòng đổi dạ, yêu người khác.”
Liễu Y Y lập tức đỏ mắt, đứng chắn trước mặt Tiêu Cảnh: “Cô nương không thích Tiêu lang, chẳng lẽ còn không cho Tiêu lang tìm người khác sao? Ta và Tiêu lang đã bái lạy thần núi, bái lạy trời đất, chúng ta đã là vợ chồng.”
Nàng khóc như lê hoa đái vũ, đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta: “Cô nương thân phận cao quý, dung nhan xinh đẹp, chắc chắn có vương tôn công tử khác say đắm cô nương. Xin cô nương, đừng… xen vào tình cảm của chúng ta.”
Tiêu Cảnh kéo Liễu Y Y dậy, với tư thế của một người bảo vệ ôm nàng vào lòng, bực bội nói với ta: “Ngươi đừng dây dưa nữa.”
02.
Cuộc gặp gỡ của Liễu Y Y và Tiêu Cảnh, giống như tình tiết trong thoại bản.
Cha nàng bị bệnh nặng, tên góa vợ trong làng muốn mua nàng, huyện thái gia muốn nạp nàng làm thiếp.
Nàng không hề cúi đầu.
Một mình nàng nuôi thỏ nhỏ, cắt cỏ heo, lên núi hái quả hồng, xuống nước bắt lươn, vẫn không đổi được một cây thuốc đắt tiền.
Nàng đang hái thuốc trên vách núi thì cứu được Tiêu Cảnh.
Cuộc sống trăm bề gian khó, nhưng không thể mài mòn lòng lương thiện trong trái tim nàng.
Nàng bất đắc dĩ bán viên ngọc bích mà Tiêu Cảnh yêu thích, để chữa bệnh cho Tiêu Cảnh và cha nàng.
Sau khi cha nàng qua đời, chỉ còn lại Tiêu Cảnh mất trí nhớ, nương tựa vào nàng.
Nàng nấu cơm, hắn nhóm lửa.
Nàng giặt quần áo, hắn nhặt củi xung quanh nàng.
Bọn họ thề trước thần linh, hẹn ước kết làm phu thê, sống tốt đẹp không oán hận.
Tạ Thận Minh là bạn tốt của Tiêu Cảnh, hắn cùng Tam lang Tiêu gia đi đón Tiêu Cảnh.
Hắn kể lại những chuyện này cho ta nghe một cách nguyên vẹn.
Hốc mắt cay xè, ta không thể kìm nén được những giọt nước mắt tuôn rơi: “Tạ đại ca, nàng ta là người tốt sao?”
Cha già nằm liệt giường, nàng không có tiền chữa bệnh, ngược lại còn có lòng cứu người.
Thôn Liễu Gia rõ ràng rất gần Hắc Phong Trại, nhưng từng đợt thị vệ lại không tìm thấy Tiêu Cảnh.
Trên người Tiêu Cảnh, ngay cả áo lót cũng rất đắt tiền.
Động cơ của nàng căn bản không trong sáng.
Tạ Thận Minh dừng lại hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Thành thật chân thành, từ bi lương thiện, là phẩm chất tốt đẹp nhất của Nhị lang.”
Tạ Thận Minh thường tự kiêu với thân phận thế tử của quốc công phủ, bình thường luôn có một loại thanh lãnh đạm nhiên không liên quan đến mình, ghét bàn luận về người khác.
Hắn nói như vậy, ý trong lời nói là, chỉ trách Tiêu Cảnh quá ngây thơ.
Tiêu Cảnh ngốc, hắn bị người ta lừa rồi.
“Tạ đại ca, chúng ta phải nói cho Tiêu Cảnh biết, cô nương kia không phải là người tốt.”
Tạ Thận Minh mắt chứa bi thương, ôn hòa nhã nhặn nhưng lại vô tình nhắc nhở: “Oanh Oanh, hắn coi nàng ta là thê tử, bọn họ đã là vợ chồng. Lúc này, hắn sẽ không nghe lọt, huống chi là lời của ngươi.”
Một trái tim bị dắt kéo chìm xuống dưới.
Cho dù hắn không nghe lọt, ta vẫn phải nói.
03.
Ta đến tiệc tẩy trần của Tiêu Cảnh.
Nhưng không ngờ, gã sai vặt trông coi lộ vẻ khó xử chặn ta ở ngoài cửa phủ: “Tiểu hầu gia đã dặn, sau này sẽ không gặp cô nương nữa, cô nương vẫn nên về đi.”
Ngoài cửa phủ, khách khứa lần lượt xuống xe ngựa, nhìn ta thì thầm to nhỏ.
Ta hơi hối hận vì đã đến đây.
Hỷ Vũ mắng: “Ngươi thật to gan, Hầu phu nhân đích thân viết thiệp mời cho cô nương chúng ta, ngươi dám cản trở sao?”
Đào Chi ôn nhu khuyên nhủ: “Đều là những gia đình có mặt mũi ở kinh thành, làm tổn thương hòa khí của hai nhà e rằng không tốt, tiểu ca sợ rằng cũng khó thoát tội.”
Gã sai vặt hoang mang rối loạn chạy vào phủ.
Không lâu sau, Tiêu Cảnh tức giận đi ra: “Ngươi còn chưa xong sao? Lúc trước ngươi làm bộ làm tịch không chịu đáp ứng thành thân, bây giờ lạimuốn làm gì? Muốn ăn lạicỏ cũ sao? Muộn rồi! Tiểu gia ta không chơi với ngươi nữa!”
Ta hít sâu một hơi: “Liễu cô nương đã bán viên ngọc bích của chàng, có lẽ nàng nhận ra khí độ phi phàm của chàng, ngay từ đầu đã vì tiền tài của chàng mới cứu chàng, nàng…”
“Đủ rồi!” Tiêu Cảnh mất kiên nhẫn ngắt lời ta: “Ta nghe những lời này đến mức chai cả tai rồi.”
“Ngươi tưởng ai cũng có cuộc sống sung sướng như tiểu thư cành vàng lá ngọc như ngươi sao?”
“Không quen không biết, dựa vào đâu mà yêu cầu người khác cứu ta?”
“Có mưu đồ tiền tài của ta thì sao? Đừng nói là một viên ngọc bích, cho dù nàng muốn mạng ta, ta cũng không tiếc.”
Người trước mắt này từng trèo qua cửa sổ của ta vào đêm trăng.
Chúng ta trốn ở một góc lầu các ngắm trăng tròn.
Hắn ôm ta không chịu buông, làm nũng cọ má vào mặt ta: “Oanh Oanh ngoan, cầu xin nàng, cho ta đeo viên ngọc của nàng, ta nhớ nàng thì có thể nhìn, sau khi diệt phỉ trở về sẽ trả lại cho nàng.”
Không chịu nổi hắn năn nỉ, ta đích thân đeo viên ngọc bích chưa từng rời khỏi người vào cổ hắn: “Chàng bình an trở về, chúng ta sẽ thành thân.”
Thiếu niên đắc ý cười thành tiếng, ánh mắt nồng nhiệt ngay thẳng, giọng nói ngọt ngào: “Oanh Oanh, nàng thật tốt.”
Nhưng chỉ mới vài tháng, tất cả đã thay đổi.
“Viên ngọc bích của chàng còn không?” Ta nhỏ giọng hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi?”
Có lẽ thấy dáng vẻ của ta thật sự thảm hại đáng thương, Tiêu Cảnh khẽ hừ một tiếng, đại phát từ bi nói với ta: “Thứ ta trân trọng nhất, tất nhiên là ở trên người người ta yêu nhất.”
Ta gần như sụp đổ.
Hắn đeo viên ngọc của ta vào cổ người nữ nhân khác?
Tiêu Cảnh dựa vào sư tử đá với tư thế lỏng lẻo: “Ngươi đừng nhớ ta nữa, cũng đừng xuất hiện trước mặt ta, ta không muốn Y Y hiểu lầm.”
Ta cố hết sức kìm nén nước mắt: “Đây chính là chàng nói, đừng hối hận!”
Tiêu Cảnh liếc nhìn ta, nhướng mày, khoanh tay cười nhạo: “Hiện tại người hối hận đến đỏ mắt không phải là ta.”
Thật kỳ lạ.
Trước đây ta quỳ trên bồ đoàn thành tâm thắp hương bái Phật.
Cố gắng dùng trán áp sát để được cảm ứng, khẩn cầu thần linh thực sự tồn tại, phù hộ cho người yêu của ta bình an.
Mới qua bao lâu, giờ đây, lại hận không thể giết chết hắn.
Ta không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.